Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 22: TÔI NHIỀU CHUYỆN SAO?
CHƯƠNG 22: TÔI NHIỀU CHUYỆN SAO?
“Cái gì?” Cố Nghiệp Minh đứng lên, lạnh lùng nói: “Đang yên lành sao trợ lý Triệu lại xảy ra tai nạn, có nghiêm trọng không?”
“Xe, xe bốc cháy, nghe nói người đã…”
“Cô bảo tài xế chuẩn bị xe, tôi tới đó xem!” Cố Nghiệp Minh vội vàng nói, chỉ có Triệu Dần biết chuyện vợ trước và con ông, nếu Triệu Dần xảy ra chuyện thì xong rồi!
“Ông xã…” Bà Cố muốn nói điều gì đó nhưng Cố Nghiệp Minh đang gấp gáp rời đi, bỏ qua bà ta, bà ta ngã xuống đất, đau đơn kêu lên.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Cố Thi Anh đỡ mẹ mình dậy, tức giận muốn mắng Cố Nghiệp Minh, kết quả ông đã đi ra ngoài rồi nên chỉ oán hận nói: “Ba thật quá đáng!”
Bà Cố vỗ tay cô, dịu dàng nói: “Trợ lý Triệu đã theo ba con nhiều năm, giờ đột nhiên bị tai nạn, ba con lo lắng cũng là điều bình thường, mẹ không sao.”
Nói xong, bà Cố quay đầu nhìn Lưu Hoài Khang: “Hoài Khang, phiền cháu đi cùng ông ấy, cơ thể bác Cố không được tốt, bác sợ ông ấy xảy ra chuyện.”
Lưu Hoài Khang gật đầu.
Lưu Hoài Khang rời khỏi biệt thự nhà họ Cố mới cảm thấy thoải mái trong lòng, anh đưa tay kéo giãn cà vạt, tài xế mở cửa xe, anh cúi người ngồi vào trong: “Đi theo xe của tổng giám đốc Cố.”
“Vâng.”
Cố Thi Anh mới phẫu thuật xong, vừa hồi phục đã muốn ra ngoài chơi, thậm chí còn từ chối ngày đính hôn, Lưu Hoài Khang dung túng cô ta nhiều như vậy, trong lòng thấy mệt mỏi.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Thi Anh muốn cái gì anh cho cái đó, muốn ra ngoài chơi thì anh cho trực thăng riêng tới đón, nhưng cô ta ỷ vào anh thích cô ta nên ngày càng làm càn, thậm chí còn hẹn hò với vô số người đàn ông ở nước ngoài.
Không hiểu sao, Lưu Hoài Khang lại nghĩ đến Khiết Ninh, lúc ở bên anh cô luôn ngoan ngoãn dịu dàng, khiến người khác yêu thích.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ cau mày.
Rất nhanh, chiếc xe đã đi tới bệnh viện cùng Cố Nghiệp Minh, Lưu Hoài Khang xuống xe đi tới phòng cấp cứu, nhìn thấy một cơ thể bị cháy sém đen sì ở trên giường, rất thê thảm.
Nghe nói trên đường trở về, trợ lý Triệu bị xe chở hàng tông vào, hơn nữa chiếc xe này còn chở dầu, lúc tông vào đã bốc cháy ngay, người bên ngoài muốn vào cứu người cũng không được.
Ở bên cạnh, bác sĩ đang nói với Cố Nghiệp Minh: “Tổng giám đốc Cố, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, trợ lý Triệu bị bỏng diện rộng, toàn bộ cơ quan nội tạng bị hư hại, không còn chút dấu hiệu sự sống.”
Rất nhanh cảnh sát tới.
Lưu Hoài Khang thấy Cố Nghiệp Minh gấp gáp hỏi cảnh sát chiếc xe sao rồi, khi biết chiếc xe bị cháy thành tro thì trên mặt lại lộ vẻ tuyệt vọng một lần nữa.
“Những tài liệu đó đều nằm trong tay cậu ta, cậu ta chết rồi thì tôi tìm ai để lấy tin tức đây?”
Lưu Hoài Khang thấy Cố Nghiệp Minh lẩm bẩm, giống như Triệu Dần đang thay ông điều tra chuyện gì đó, ánh mắt thâm trầm, anh đi tới: “Bác trai, mong bác nén bi thương.”
“Bác không sao.” Cố Nghiệp Minh nở nụ cười miễn cưỡng, trông ông như già đi 10 tuổi.
Một tiếng trước, ông còn đợi tài liệu của Triệu Dần, muốn gặp hai đứa con với vợ cũ, bù đắp những thiếu sót mà ông đã nợ bọn họ mười mấy năm qua, ai ngờ nhân họa khó tránh, Triệu Dần chết rồi, tài liệu cũng bị cháy.
Bởi vì vụ tai nạn là ngoài ý muốn, bên cảnh sát nói với Cố Nghiệp Minh một tiếng rồi rời đi.
Cố Nghiệp Minh sắp xếp người lo liệu hậu sự cho Triệu Dần, vẻ mặt rất ảm đạm.
Lưu Hoài Khang vẫn luôn ở bên cạnh không nói gì, sau khi hai người ra khỏi bệnh viện, chào tiễn Cố Nghiệp Minh lên xe rồi anh cũng rời đi luôn, nhưng vẫn suy nghĩ về những lời Cố Nghiệp Minh nói.
Tại sao Cố Nghiệp Minh lại lo lắng khi Triệu Dần chết?
Có phải Triệu Dần đang nắm giữ chuyện gì đó rất quan trọng, hơn nữa không có Triệu Dần thì không thể khôi phục lại?
Lưu Hoài Khang nhíu mày suy nghĩ, Trần Nhạn gọi điện tới báo cáo một số chuyện: “Tôi đã sai người đưa thuốc mỡ cho cô Khiết Ninh, nhưng cô Khiết Ninh trực tiếp ném thuốc vào thùng rác.”
“Không cần để ý cô ta nữa!” Lưu Hoài Khang lạnh lùng nói, người phụ nữ đó muốn chịu khổ thì cứ mặc cô ta đi: “Trần Nhạn, lần sau nếu cậu còn nhiều chuyện như thế thì tự động nộp đơn từ chức đi.”
Trần Nhạn ở đầu bên kia: “…”
Tổng giám đốc Lưu, là anh bảo tôi tự xem mà làm, sao giờ lại thành tôi nhiều chuyện vậy?