Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhưng bây giờ, trước mặt cô là một anh chàng đẹp trai, giá trị khuôn mặt phải đứng ở tầm đầu, hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của Thời Ngu, dựa theo cốt truyện trong sách, cô và hắn có quan hệ là kim chủ - tình nhân nhỏ.
Ngủ cùng nhau có vẻ hợp lý.
Còn về phần đối phương có phải là nhân vật phản diện hay không, ừm.. điều đó không quan trọng.
Quý Việt Châu cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng lại còn rất mãnh liệt, ngước mắt lên nhìn đánh giá qua tròng kính với ánh mắt lạnh lùng.
Anh chỉ gặp Thời Ngu một lần, nhưng lúc này anh cảm thấy cô có chút khác biệt so với trước đây, đặc biệt là đôi mắt ươn ướt và sống động đó, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp có vẻ rụt rè ngốc nghếch lập tức trở nên sống động, tươi mới hơn.
Nhưng điều này không quan trọng, cô cũng chỉ là một con rối xinh đẹp được anh bày ra ngoài để ứng phó với những người khác, cho dù trong đôi mắt có thêm vào một linh hồn, cũng vẫn nông cạn và vô dụng.
Quý Việt Châu nhỏ giọng nói, không chút cảm xúc: "Trợ lý Trương hẳn là đã nói rõ ràng với cô.."
Giọng nói của anh lập tức dừng lại khi Thời Ngu nắm lấy cà vạt.
Ngón trỏ thon dài trắng nõn của Thời Ngu khẽ móc cà vạt của người đàn ông, đôi mắt cáo ướt át khẽ liếc nhìn anh từ trên xuống dưới.
Chậc, người đàn ông chó này giả vờ cái gì?
Sắp ngủ rồi mà vẫn còn mặc vest chỉnh tề như vậy, lát nữa cởi ra có tiện không?
"Cô làm gì vậy?" Quý Việt Châu khẽ cau mày, bàn tay có khớp xương rõ ràng rời khỏi trên bàn phím máy tính bảng, chậm rãi đưa lên bóp cằm cô.
Khi anh đưa tay lên, trên bàn tay trắng lạnh lộ ra một chiếc đồng hồ đắt tiền quý giá như con người của anh vậy.
"Quý tổng."
Giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào, như có thể khiến cho xương cốt của người ta mềm nhũn xuống.
Sau khi tẩy trang xong, gương mặt trắng nõn vô hại của cô dễ dàng khiến người ta yên lòng không đề phòng, hàng lông mi rậm rạp khẽ run rẩy, giống như một sự quyến rũ thầm kín nhưng lại rất tinh tế.
Ý định của cô rất rõ ràng.
Quý Việt Châu nhìn kỹ cô, đôi mắt đen sâu thẳm của anh dường như đã nhìn thấu tất cả.
Nhưng Thời Ngu không hề bị khí thế của người đàn ông trước mặt hù dọa, ngược lại cô thoáng dùng sức móc cà vạt kéo ra.
Cô cúi người xuống, giọng nói cùng hơi thở mập mờ vang lên.
"Quý tổng, đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng."
Quý Việt Châu bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, bàn tay đang bóp cằm cô buông ra, đi xuống siết chặt chiếc eo thon nhỏ.