Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 3: Nảy sinh sáng kiến
Cuối cùng A Đường cũng ngoan ngoãn ngậm miệng.
Thược Dược nói tiếp: “Cô nương đã lâu không ra ngoài, vậy mà vẫn có thể nhận ra xa giá của Lăng Vương điện hạ.”
Lần này Thẩm Vu không trả lời Thược Dược.
Nàng đã ngồi trong xe của hắn không biết bao nhiêu lần.
Trong suốt một năm ở bên hắn dưới hình hài một hồn ma, nàng không thể rời khỏi hắn quá xa, thi thoảng là bị ép hút vào trong cuốn tranh của hắn, bị ép phải chịu đựng ánh mắt nóng như lửa khó hiểu của hắn. Những khi linh hồn được tự do, nàng sẽ đung đưa xung quanh hắn.
Đôi khi hắn sẽ mang tranh theo bên người và ôm nó thật kỹ vào lòng, mỗi lần như vậy, nàng không bị nhốt trong phòng ngủ của hắn nữa, mà theo hắn đi ra ngoài, đi khắp mọi nơi làm việc.
Theo chân hắn đi rất nhiều nơi, nhìn hắn minh oan cho Thẩm gia rồi chiếu cáo thiên hạ. Nhìn hắn sau khi đoạt thiên hạ bằng mánh khoé điêu luyện của mình, cai quản đất nước đâu ra đó, quốc thái dân an.
Hắn giỏi như vậy, đáng lẽ phải là một hoàng đế tài năng xuất chúng.
Nhưng một năm sau, vào đúng ngày giỗ của nàng, hắn từ bỏ mọi thứ một cách dễ dàng.
Khi đó, hắn dần dần mất đi hơi thở, Thẩm Vu chỉ cảm thấy hai mắt vừa cay vừa đau, nhưng nàng là ma, không khóc được, trong lòng chất chứa vô số phiền muộn và nỗi buồn, cuối cùng luân hồi trong sự hối hận.
Sau khi Thẩm Vu trọng sinh trở lại, nàng vẫn luôn nhớ đến người đàn ông mang theo nụ cười trên môi lúc lâm chung, nụ cười đó thật đẹp, ở bên cạnh hắn mà chưa bao giờ thấy hắn cười, hắn lúc nào cũng mang vẻ mặt u ám, trông rất rầu rĩ.
Lúc đó hắn đang cười, có lẽ là nụ cười vui vẻ, hắn là ân nhân của nàng, chỉ cần hắn vui vẻ là được, nếu hắn vui, Thẩm Vu sẽ không cảm thấy chết là chuyện đáng tiếc.
Chủ tớ ba người im lặng đi lên lầu hai, A Đường nhanh chóng lấy lại sức sống. Hôm nay trời mưa nhẹ, có không ít người đến trú mưa, bọn họ đến thì đã muộn, lầu hai chỉ còn lại một phòng, tiểu nhị ở đây giới thiệu phòng cho bọn họ rồi đi chuẩn bị trà.
Thẩm Vu không vội bước vào, nàng vịn vào lan can lầu hai ngắm cảnh xung quanh.
Thược Dược làm việc đáng tin cậy, đi lên trước và khẽ giọng nói: “Biểu cô nương đang ở phòng đối diện chúng ta.”
Thẩm Vu lập tức nhìn sang, cửa phòng đang đóng, không thấy được tình hình bên trong, “Chỉ có một mình nàng ta?”
Nàng cố hạ giọng, nhưng ở phòng bên cạnh, Lục Vô Chiêu đang ngồi bên cửa sổ lại nhìn sang.
Ánh mắt thờ ơ dường như có thể nhìn thấu qua ô cửa, muốn nhìn rõ người ngoài cửa.
Lục Vô Chiêu chống cằm, ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ lên lan can xe lăn một cách nhịp nhàng, Mạnh Ngũ nín thở im lặng đứng bên cạnh, không dám nhúc nhích.
Ba người đứng ngoài cửa không biết gì cả, Thược Dược nói: “Vâng.”
Thẩm Vu nhìn trầm ngâm, “Xem ra vẫn chưa tới…”
A Đường xúm lại, “Cô nương, ai chưa đến thế? Hôm nay rốt cuộc chúng ta đến đây làm gì?”
Thẩm Vu cúi đầu suy nghĩ một chút, một hồi mới ngẩng đầu lên, vừa cười vừa nói đùa: “Đến bắt người.”
Ngón tay liên tục gõ vào lan can, cho đến khi tiểu nhị dâng trà sang phòng bên cạnh, tiếng đóng cửa vang lên từ hành lang, Lục Vô Chiêu ấn tay lên vành xe, lăn nhẹ bánh xe rồi trượt xe lăn đến trước bàn.
Mạnh Ngũ cúi đầu nhìn mũi giày, không dám ngẩng lên.
Lục Vô Chiêu nhìn chiếc ấm sắt đang đun nước, trầm giọng nói “Tiếp tục”.
Chiêu Minh ty được thành lập cách đây 8 năm và vượt trội hơn so với Tam Pháp ty, nó có thể lật lại bất kỳ vụ án nào do Tam Pháp ty xét xử, bởi có một vài án liên quan đến những người có tước vị cao quý, Tam Pháp ty không tiện xử lý, vì vậy sẽ do Chiêu Minh ty tiếp quản, dù sao thì quản sự của Chiêu Minh ty cũng là hoàng thân quốc thích, không sợ đắc tội người khác.
Chiêu Minh ty đã xét xử vô số kỳ án oan khuất, uy tín trong lòng dân ngày càng cao, được gọi là nha môn “quang minh chính nghĩa nhất”, trừng trị hàng trăm phú hào quần là áo lượt hay gia đình quan chức, chỉ cần làm những việc vi phạm pháp luật, trái với lương tâm đều sẽ không thoát khỏi sự xét xử của Chiêu Minh ty.
Hôm nay, kẻ gây hỗn loạn trên phố chính là một tên thiếu gia nhà có gia thế.
“Tên hầu của thủ phạm đã cất giấu dao và bị xử ngay tại chỗ, thủ phạm đã được đưa về nha môn, đợi người đích thân đi xử lý.”
Lục Vô Chiêu cũng chẳng có tí háo hức nào, mí mắt cụp xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Mạnh Ngũ không thể hiểu nổi tính cách của chủ tử nhà mình, vì vậy hắn chỉ có thể cố gắng im lặng.
“Đi mở cửa ra đi.” Lục Vô Chiêu đột nhiên nói.
Mạnh Ngũ hơi sững người rồi đi làm.
Lúc mở cửa, hắn thoáng nhìn thấy một bóng người lướt qua hành lang đối diện của lầu hai, hắn chớp mắt, vừa hay người đó bước vào căn phòng đối diện.
Mạnh Ngũ hơi lưỡng lự, Lục Vô Chiêu khẽ liếc lên, sau đó lại rũ mắt xuống.
Mạnh Ngũ do dự trong chốc lát, quay về chắp tay nói với Lục Vô Chiêu: “Chủ tử, hình như vừa rồi đã nhìn thấy…”
“Lục Chi Trạch.”
Mạnh Ngũ cúi đầu thấp hơn, trong lòng bái phục nhãn lực của chủ tử, “Là Thái tử điện hạ.”
Nước trong ấm sôi lên, Lục Vô Chiêu rót nước sôi vào ấm sành màu tím, chén Tống, thưởng thức mùi hương và nhâm nhi trà, rồi sau đó nhanh chóng đổ nó ra để làm ấm dụng cụ làm sạch. Nhẹ nhàng dùng ngón tay vê một ít lá trà bỏ vào ấm trà rồi pha lại bằng nước sôi. Rót vào
Động tác của hắn bình thường mà nho nhã, biểu cảm thờ ơ, nhưng động tác thì lại thoăn thoắt trôi chảy.
Tính tình Lăng Vương vẫn luôn khó đoán, hỷ nộ thất thường, Mạnh Ngũ không dám tự suy đoán, chỉ có thể giữ im lặng, không dám làm nhiễu bầu không khí.
Cũng không biết tại sao Thái tử điện hạ lại ở đây, hôm trước hai thúc cháu này xảy ra tranh chấp rồi giải tán trong không vui. Nếu Thái tử biết chủ tử đang ở đây, thì vừa nãy hắn nhất định sẽ đến thẳng chỗ bọn họ.
Tiếng cót két của phòng bên giống như tiếng cánh cửa đã mở hé.
“Cô nương! Người biểu cô nương đợi là hắn!”
“Suỵt! Ngươi nhỏ tiếng thôi, sợ bọn họ không biết chúng ta đến hay gì?”
Giọng nói ngọt ngào, trong trẻo của nàng lại cất lên, và bàn tay pha trà của Lục Vô Chiêu ngừng lại.
Mạnh Ngũ liếc nhìn động tác của chủ tử, nuốt nước bọt rồi nói, “Có cần đóng…”
Lục Vô Chiêu liếc nhìn hắn, Mạnh Ngũ lại lặng lẽ ngậm miệng.
Thẩm Vu vừa mở hé cửa, A Đường đã hét lên, nếu nàng không nhanh tay bịt miệng của A Đường, sợ là đã đánh rắn động cỏ.
A Đường không còn cách nào khác, đành phải hạ giọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cô nương! Người đã bị ức hiếp đến tận đầu rồi! Ngày thường dễ nói chuyện thì không nói, nhưng giờ đôi nam nữ đó lại đang gặp riêng, là gặp riêng đấy!”
Lúc sắp ra khỏi nhà, Sở Khinh Dao đã trang điểm rất lộng lẫy, vừa rồi khi nàng ta đón Lục Chi Trạch vào cửa, ba người chủ tớ bọn họ đều nhìn thấy sự ngạc nhiên và thẹn thùng trên khuôn mặt Sở Khinh Dao, thậm chí Sở Khinh Dao còn khoác tay Lục Chi Trạch, còn Lục Chi Trạch thì vừa cười vừa nhéo má nàng ta, sự thân mật giữa hai người họ rõ ràng thể hiện hai người đã bí mật qua lại từ lâu.
Đó rõ ràng là một cuộc gặp gỡ đáng xấu hổ, nên cả Thái tử và Sở Khinh Dao đều không dẫn theo tuỳ tùng
Tính tình Thược Dược lãnh đạm, nhưng lúc này cũng phải tức giận, nàng hùa theo: “Ai mà không biết bệ hạ nhắm người làm Thái tử phi, mặc dù chưa chính thức ban hôn, nhưng người và Thái tử từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, vô cùng thân thiết, Thái tử lại chung tình với người, người cũng ái mộ Thái tử, lúc này biểu cô nương lại chen chân vào…”
Thẩm Vu bối rối ngắt lời: “Đợi đã, ai nói ta ái mộ Thái tử?”
Thược Dược nhìn nàng, A Đường cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
“Không phải các ngươi đều cho rằng ta thích Thái tử đấy chứ?”
Hai người nô tỳ nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
Thẩm Vu im lặng, chuyện này có vẻ hiểu lầm hơi lớn.
Kiếp trước gả cho Thái tử là vì có hôn ước, nàng chấp nhận cuộc hôn nhân này không phải vì nàng thích, mà là vì cha tin tưởng Thái tử, tin tưởng hoàng đế Gia Tông, lúc đó cha bị ám sát, sức khỏe ngày càng trở nên tệ hơn, trước lúc lâm chung, cha chỉ muốn tìm một người mà con gái có thể giao phó cả đời, và được nhìn thấy nàng gả cho người đó.
Sau này phát hiện mọi thứ đều là lừa đảo, nàng, cha và cả Thẩm phủ đều là vật hy sinh của quyền lực, cái gọi là ám sát cũng đã được lên kế hoạch từ trước.
Sức khỏe nàng không tốt, sớm muộn cũng phải chết, điều duy nhất không buông bỏ được chính là cha và những sinh mạng của cả Thẩm phủ.
Mặc dù ân oán kiếp trước đã kết thúc, nhưng nó có tiếp tục xảy ra ở kiếp này không thì chưa biết. Nàng trốn tránh còn không kịp, sao lại có thể yêu hắn chứ?
Nàng rất ít khi ra ngoài, trong cung lại luôn có người tới thăm nàng, đôi khi là cung nữ do hoàng hậu phái đến, đôi khi là Thái tử đích thân đến, nàng không nghĩ gì nhiều, nàng luôn cho rằng, hoàng thất thương tình cha nàng ra trận giết giặc, ở nhà lại không có mẫu thân lo liệu nên cố tỏ ra quan tâm đến Thẩm gia để thể hiện hoàng ân.
Hóa ra suy nghĩ này đã tồn tại từ lâu, nên tất cả mọi người đều coi trọng Thẩm gia, con gái duy nhất của nhà họ sớm muộn gì cũng là Thái tử phi, nói những người còn lại trong gia tộc ngưng suy nghĩa và cắt đứt đường lui của nàng.
Bây giờ lại sống lại một kiếp, Thẩm Vu sẽ cố gắng hết sức để ngăn không cho những điều này xảy ra. Hôn ước này không thể thực hiện, nếu Thái tử thích người khác, đây sẽ là chuyện đáng mừng đối với Thẩm gia.
“Ta chưa từng ái mộ Thái tử.” Nàng nói.
Căn phòng đối diện đột nhiên mở ra, tiểu nhị bưng đồ ăn đi vào, ba chủ tớ bọn họ im lặng bám vào khe cửa quan sát.
Cánh cửa đối diện lại đóng lại, A Đường nôn nóng, chen chúc đầu vào trong khe cửa.
A Đường nói tiếp những lời ban nãy: “Cô nương, người quá tốt bụng! Biểu cô nương đã làm ra chuyện hoang đường thế này rồi, sao người vẫn thờ ơ?! Chẳng trách mỗi lần Thái tử đến thăm người, nàng ta đều lẽo đẽo đi theo, nàng ta làm vậy là muốn tranh giành Thái tử với người.”
A Đường nghĩ là Thẩm Vu đang cố cười, nhưng lại không biết rằng Thẩm Vu thực sự không quan tâm đến Thái tử. Nếu không phải vì cha, sao nàng lại nhảy vào hố lửa như chốn thâm cung chứ.
“Khoan chưa nói chuyện người có thích Thái tử hay không, mọi người đều cho rằng hai người là một đôi, Sở cô nương cũng nên biết chứ, rõ ràng nàng ta biết quan hệ hai người tốt, vậy mà còn làm ra chuyện xấu xa này! Không phải cố ý thì là gì?” Thế không phải là xấu xa à?”
Thẩm Vu chưa từng thích ai, nên không hiểu tại sao tình yêu lại có thể khiến người ta mụ mị đầu óc. Nếu nàng ái mộ một người đàn ông, nàng nhất định sẽ đi hỏi người đàn ông đó có thích mình không, và hỏi hắn có thích người khác không.
Nếu như nàng phát hiện người đàn ông đó hai lòng, nàng quyết không dây dưa.
Sở Khinh Dao nghĩ thế nào, Thẩm Vũ không rõ, cũng không quan tâm.
Đầu óc nàng chỉ nghĩ làm sao lợi dụng chuyện hôm nay, không thể uổng công đi chuyến này được.
Có lẽ vì phải suy nghĩ quá nhiều chuyện, đầu óc bắt đầu mê man, ngồi xổm trên mặt đất dần dần mất đi sức lực, thân thể mềm nhũn, luồng gió lạnh xộc lên sống lưng, khiến Thẩm Vu vô cùng khó chịu.
Lời than thở của A Đường bên tai dần dần nhỏ đi, trên trán đột nhiên có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên.
Thoải mái quá, mát quá.
“Hỏng rồi, cô nương sốt cao hơn rồi.” Hiếm khi Thược Dược lại lo lắng tới vậy, nàng ấy quyết định dứt khoát , “Cô nương, nô tỳ đưa người về nhà.”
Một tia sáng chợt lướt qua trong lòng Thẩm Vu, và một ý nghĩ nào đó vụt qua, lòng bàn tay nóng bỏng của nàng vịn vào cánh tay đang cố gắng giúp mình đứng dậy của Thược Dược.
Nàng giữ chút sức lực cuối cùng, kéo cửa phòng ra, với một tiếng ầm, doạ Mạnh Ngũ ở phòng bên cạnh giật mình.
Mạnh Ngũ nhìn Lục Vô Chiêu, bước cuối cùng của việc pha trà đã tới, động tác của hắn uyển chuyển như nước, không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ động tĩnh nào xung quanh.
Thẩm Vu sắp không trụ được nữa, phải đánh nhanh rút gọn thôi. Nàng yếu ớt dặn dò hai nô tỳ: “Lát nữa cứ lớn tiếng hét lên, đừng để người khác chạm vào ta.”
Nói xong, nàng khẽ cắn môi, đẩy Thược Dược ra rồi vịn vào khung cửa lảo đảo bước ra ngoài, chưa đi được mấy bước, người đã mềm nhũn ra và ngã ở hàng lang.
Lời nói của nàng rất nhẹ, nhưng từng câu từng chữ đều lọt vào tai của hai người phòng bên cạnh rất rõ ràng.
Cơ thể của nàng ngã xuống vừa hay lạc vào tầm nhìn của Lục Vô Chiêu.
Lục Vô Chiêu khẽ nhấp tách trà, một lúc sau đặt nó lên bàn rồi nhìn ra ngoài.
Thược Dược lanh lợi, nhanh chóng hiểu được ý đồ của chủ tử, cố gắng hét lớn: “Cô nương! Người bị sao vậy? Người đừng dọa nô tỳ!”
A Đường không hiểu ý của Thẩm Vu, A Đường chỉ nghĩ Thẩm Vu phát sốt đến bất tỉnh, vô cùng lo lắng, hốt hoảng kêu trời khóc đất, tiếng khóc rõ ràng và rất vang, đến nỗi tất cả thực khách trên lầu hai hai đều có thể nghe thấy.
Có người tò mò mở cửa ra, tiểu nhị cũng theo tiếng kêu mà chạy lên lầu.
Thái tử ở trong phòng đương nhiên cũng nghe thấy tiếng ồn ào, hắn vốn không quan tâm, đang ôm Sở Khinh Dao trêu ghẹo, nhưng Sở Khinh Dao lại nhất thời bị phân tâm.
Thấy nàng ta mất tập trung, hắn hơi mất hứng, “Sao vậy?”
Sở Khinh Dao hoảng sợ, vội quỳ xuống đất, “Thái tử nguôi giận, A Dao sai rồi.”
Lục Chi Trạch hài lòng với thái độ nhận sai của nàng ta, sắc mặt dịu xuống, khẽ nói: “Ừm, đứng dậy đi.”
Sở Khinh Dao đứng dậy, ngồi cạnh Thái tử, hai mắt tò mò liếc nhìn về phía cửa, “Hình như ta… nghe thấy giọng của A Đường.”
A Đường là nô tỳ của Thẩm Vu, Lục Chi Trạch biết rất rõ.
Sắc mặt hắn thay đổi, khi nghe thấy lời này, hắn rút tay ra khỏi người của Sở Khinh Dao.
Bên ngoài vẫn tiếp tục ồn ào, Sở Khinh Dao lại nghe ngóng thêm một lát, lo lắng nhìn Lục Chi Trạch, “Hình như là bọn họ.”
Nàng ta có chút sợ hãi, nàng ta lén lút gặp riêng Thái tử sau lưng Thẩm Vu là sai, nhưng nàng ta thật sự rất nhớ Thái tử, không thể nhịn được.
Trước mắt nàng ta như có một cơn gió, Lục Chi Trạch đứng dậy đi ra ngoài, để lại nàng ta ở đây không chút luyến tiếc.
Sở Khinh Dao cắn môi, khoé mắt hơi nóng, hai tay lo lắng đặt lên chân, hít thở sâu, do dự một lúc rồi đứng dậy đi theo.