Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dưới ánh mắt ghen tị của đồng nghiệp, Diệp Tố Kỳ dẫn Thành Uyên tới khu vực chính mình phụ trách, vừa lúc có một bàn hai người hủy bỏ đặt bàn nên có bàn trống, Diệp Tố Kỳ liền sắp xếp anh ngồi đấy, tiếp theo hỏi anh muốn ăn gì.
Giúp Thành Uyên gọi món, Diệp Tố Kỳ đi đưa đơn, nhưng ở cửa phòng bếp lại bị đồng nghiệp vây quanh, các cô bảy miệng tám lời hỏi cô và Thành Uyên có quan hệ gì, lại vẫn có không ít người muốn cô giới thiệu giúp, quả thực Diệp Tố Kỳ thấy phiền muốn chết, lấy cớ đi đưa cơm mới thoát khỏi các cô.
Nhân thời cơ đưa đồ ăn cho Thành Uyên, cô nhìn chằm chằm mặt Thành Uyên, cẩn thận nhìn, muốn biết được rốt cuộc anh có sức quyến rũ gì.
"Làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Cô thật sự rất muốn dụi mắt, cô thật sự không biết là khuôn mặt này của Thành Uyên có chỗ nào mê người nha: "Tất cả đều ở đây." Thành Uyên nghĩ cô bận, cũng không chậm trễ: "Anh ăn xong liền đi, còn có việc, cũng không chờ em tan ca được."
"Cảm ơn." Diệp Tố Kỳ cầm lấy túi giấy dai Thành Uyên mang đến, cảm ơn anh đến đây một chuyến: "Đúng rồi, anh nói có việc ở gần đây, là có công việc liên quan sao?" Thành Uyên hơn cô bốn tuổi, đã không phải sinh viên rồi.
Nhìn quần áo của anh, tây trang, quần âu, phối hợp với thân hình cao 1m85 của anh, Diệp Tố Kỳ nghĩ, khó trách những cô áy ấy lại điên cuồng như vậy, tây trang khống thôi.
"Thảo luận một chút việc." Thành Uyên không nói thêm gì.
Diệp Tố Kỳ lúc này mới nhớ tới, ngay từ đầu cô đã không biết Thành Uyên đang làm cái gì, anh rất mạnh, cái gì cũng biết, nhưng không ai biết anh làm gì, làm ở đâu, anh có rất nhiều thời gian ở trên trò chơi, có đôi khi ngay cả ban ngày cũng online, khi cô chia tay với Thành Uyên, kỳ thật cũng có một phần nguyên nhân là cho rằng Thành Uyên không có công việc, mà cô không thích đàn ông không có lòng cầu tiến.
Mà lúc này xem ra, người này một chút cũng không giống như không có công việc.
"Rốt cuộc anh làm việc gì vậy? Cũng chưa nghe anh nói quá." Cô thật sự rất tò mò hỏi.
Ánh mắt thâm thúy của Thành Uyên nhìn cô, sau cùng chỉ nói: "Có cơ hội em sẽ biết."
Cái quỷ gì?
Lời này khơi dậy sự hiếu kỳ của Diệp Tố Kỳ, đang muốn hỏi đến cùng thì bàn cô phụ trách gọi cô, cô không thể không đi làm việc.
Cô quyết định, muốn tìm thời gian ép hỏi Thành Uyên! Không thì anh lại giống kiếp trước đột nhiên bốc hơi, nhưng không ai biết nên đi tìm anh ở đâu.
"Anh chờ chút, em nhất định phải hỏi được, anh đừng nghĩ có thể giấu diếm!" Diệp Tố Kỳ đi lên, trao cho Thành Uyên một ánh mắt "anh chết chắc rồi".
Thành Uyên cứ nhìn chằm chằm Diệp Tố Kỳ như vậy, tầm mắt không chịu rời đi.
Anh thích Diệp Tố Kỳ, ở trong trò chơi vốn là có thiện cảm, với thiện cảm đó sau khi gặp mặt càng không ngừng phát triển, cho dù trong mắt bạn bè trong trò chơi, Diệp Tố Kỳ khó ở chung, khó trị, tùy hứng, tính tình hư hỏng, lại có một chút bệnh công chúa, nhưng anh vẫn thích cô.
Thành Uyên hạ quyết tâm phải quý trọng cô gái này cũng có nguyên nhân, có một ngày Diệp Tố Kỳ nhận một cuộc điện thoại, mà cô quên tắt Microphone, mà vừa lúc khi đó chỉ có Thành Uyên đang online, nghe thấy người luôn luôn mạnh mẽ, thích tranh thắng lại có một mặt yếu ớt.
Cô khóc nói với anh trai bên kia điện thoại: "Anh là anh của em, trên đời này em chỉ còn lại một người thân là anh, anh làm việc bị thương không nói cho em biết, vậy muốn ai tới nói cho em biết? Cảnh sát sao? Nếu không phải em nhìn thấy tin tức, biết nhà xưởng của các anh gặp chuyện không may gọi điện thoại hỏi anh, có phải anh cũng sẽ không nói cho em biết anh bị thương hay không?
"Cái gì mà khiến em phiền phức hơn? Em bị bệnh nằm viện không nói cho anh, anh sẽ không tức giận sao? Trước khi mẹ mất muốn chúng ta chăm sóc cho nhau thật tốt, anh khách khí như vậy làm gì, chúng ta là anh em mà! Em mặc kệ, sáng mai em sẽ đến Cao Hùng thăm anh. Đúng, buổi sáng ngày mai em có khóa... Không quan trọng, anh mới quan trọng! Diệp Vĩnh Kỳ, anh là heo sao? Học phần bị ngừng thì có thể học lại, đối với em chỉ có một người anh, anh tên đại ngốc này!"
Đó là lần đầu tiên Diệp Tố Kỳ khóc, mà mấy câu nói ngắn ngủn đã đủ để lộ ra tất cả mọi chuyện, khiến cho Thành Uyên hiểu rõ vì sao Diệp Tố Kỳ phải mạnh mẽ như vậy.
Ba mẹ cô đều đã mất, hai anh em sống nương tựa lẫn nhau, hai an hem bị chia cắt nam bắc, không có một ngôi nhà của mình, bình thường vì công việc và bài tập bận rộn, không có biện pháp thường xuyên gặp mặt, nhưng hai người quan hệ rất tốt, sẽ vì nhau mà trả giá, mà sở dĩ Diệp Tố Kỳ muốn trở nên nổi bật, là muốn cho người mẹ đã mất được nở mày nở mặt.
Còn ba của cô... Diệp Tố Kỳ không muốn mọi người biết, ba của cô cũng không phải người đàn ông tốt, nhiều năm say rượu rồi đánh đập mẹ vô, khiến cho cô nhìn mà sợ hãi và khát cầu, mãi đến khi ba cô uống rượu quá lượng cồn trúng độc mà chết, mẹ cô mới chính thức giải thoát, nhưng cuộc hôn nhân này khiến cho thể xác và tinh thần mẹ Diệp mệt mỏi, vét sạch khỏe mạnh của bà, trước khi Diệp Tố Kỳ phải học đại học, mẹ Diệp vĩnh biệt cõi đời.
Chính là bởi vì thấy Diệp Tố Kỳ không muốn người khác biết mặt yếu ớt này, Thành Uyên đau lòng không thôi, muốn quý trọng cô đáng tiếc làm bạn bè thì cực kỳ dễ dàng, nhưng làm tình nhân anh hoàn toàn không hợp, anh chưa kinh nghiệm ở chung với con gái, cũng không biết phải làm thế nào khiến Diệp Tố Kỳ vui vẻ, mỗi lần chỉ cần nói mấy câu liền khiến cô nổi giận, bởi vậy cô đối với anh có rất nhiều bất mãn, trình tự ngôn ngữ có quy luật cùng với hình thức, nhưng Diệp Tố Kỳ không có, anh lại vẫn chưa kịp tìm ra phương thức ở chung với Diệp Tố Kỳ, cô đã kêu ngừng, điều này làm cho Thành Uyên rất khổ sở, nhưng cũng biết không thể cứu vãn, nhớ lại chỉ cần có thể xa xa nhìn cô cũng đủ.
"Em là heo sao? Sao anh lại có một đứa em như thế này chứ?" Biết được anh thất tình, anh trai hơn anh chín tuổi hung hăng đùa cợt: "Em để cho một cô gái mạnh mẽ hơn em, cô ta để mắt tới em mới có quỷ, em phải mạnh hơn cô ta, cô ta mới có thể sùng bái em, không thể tách rời em - - mẹ nó, đi ra ngoài đừng nói là em trai anh, quả thực khiến anh mất mặt! Làm anh trai nhân từ cái gì chứ, anh là anh trai thối nát rồi!"
Đối với sự yên lặng bảo vệ của anh, anh trai cười nhạt, bạn bè bên cạnh cũng không đồng ý, cảm thấy anh có thể buông tha Diệp Tố Kỳ, chọn một cô gái tốt hơn.
Nhưng anh chỉ muốn Diệp Tố Kỳ.
Phần chấp nhất anh này cũng không hiểu, chỉ là muốn cô hạnh phúc, cho dù mình không thể trở thành người khiến cô hạnh phúc, chỉ cần nhìn cô hạnh phúc, bảo vệ hạnh phúc của cô, vậy cũng được - - Khi Diệp Tố Kỳ mới vừa chia tay với anh, anh quả thật nghĩ như vậy.
Nhưng sự thực chứng minh, anh không thể cứ nhìn như vậy, khi anh biết được Diệp Tố Kỳ và Thượng Trình xác định kết giao, anh nhốt mình ở nhà năm ngày, đâu cũng không đi, càng không có login, bởi vì sợ login sẽ thấy nhân vật của Diệp Tố Kỳ và Thượng Trình ở cùng một chỗ, sẽ khiến anh nghĩ đến trong hiện thực, Diệp Tố Kỳ cũng dựa vào người đàn ông khác như vậy.
Anh không thể chịu đựng được, nhưng vì đoàn đội hài hòa, anh nhịn xuống, làm bộ như không có chuyện gì vẫn tiếp tục login, khiển trách những người nói xấu Diệp Tố Kỳ ở trước mặt anh, cho dù cô chọn người khác, anh cũng không muốn nghe thấy bất cứ lười không tốt nào về cô.
Làm anh trai nhân từ thật sự rất vất vả, phải trơ mắt nhìn cô gái mình thích cùng một chỗ với người đàn ông khác, cười vì người đàn ông kia, khóc vì người đàn ông kia, khi phát hiện tên đó đối với cô không tốt, anh rất tức giận, rất muốn đi tìm Thượng Trình, đánh cho cái tên thân ở trong phúc mà không biết phúc.
Nhưng anh biết Diệp Tố Kỳ kiêu ngạo tuyệt đối sẽ không để cho anh nhúng tay, nếu anh thực tìm tới Thượng Trình, Diệp Tố Kỳ sẽ hận anh, so với Diệp Tố Kỳ yêu người khác, anh càng để ý chính mình trở thành đối tượng Diệp Tố Kỳ oán hận.
Cuối cùng anh quyết định nhắm mắt làm ngơ, ngay khi anh tính toán vô thanh vô tức rời khỏi trò chơi, đột nhiên lại có chuyển biến lớn, Diệp Tố Kỳ quyết định không cần Thượng Trình, cô trở lại bên cạnh bọn họ, sẽ không vì tên kia mà bỏ rơi bọn họ.
Không chỉ như vậy, Diệp Tố Kỳ sức chiến đâu vẫn mười phần như trước, không thua kém châm chọc thành viên trong đội, nhưng cô trở nên mềm mại, sẽ thay người khác suy nghĩ, cũng sẽ cho người ta bậc thang xuống, không giống như trước luôn mang theo gai, đối với anh cũng có tính nhẫn nại hơn trước kia, cô trở nên trầm tĩnh, thành thục, càng khiến người thích hơn, bọn họ cũng hồi phục hình thức ở chung, cách vài ngày cũng nói mấy câu với đối phương... anh thích loại cảm giác này.
Ngày hôm qua nghe thấy thành viên trong đội nói, Diệp Tố Kỳ mặc váy rất đẹp, nhưng lại có con trai đến gần cô, anh nhất thời không có tâm tư khai hoang, nhớ lại muốn đến xem hoàn cảnh cô làm việc, xác định có phiền toái hay không, còn có, rốt cuộc là tên nào muốn xin số điện thoại của Diệp Tố Kỳ?
Mới nhớ lại, Thành Uyên liền thấy Diệp Tố Kỳ bưng thức ăn đưa đến bàn cách vách, cô tươi cười ngọt ngào, khuôn mặt cười rộ lên rất đẹp, khiến cho một người đàn ông trong đó gọi cô dừng lại.
"Hắc, tên em là gì? GaiCia, tên này cực kỳ hợp với em."
Tên ngăn Diệp Tố Kỳ lại có khuôn mặt trắng nõn, chính là loại mỹ nam trong miệng con gái hiện nay, mang theo chút âm nhu, cười rộ lên ánh mắt nheo nheo, ăn mặc phong cách, điều này làm cho trong lòng Thành Uyên chuông báo động kêu mãnh liệt, bởi vì Thượng Trình chính là loại hình này.
Quả nhiên, người đàn ông kia đến gần không có để cho Diệp Tố Kỳ lộ ra biểu tình ghét bỏ, cô tươi cười rõ ràng nhiều hơn, mỉm cười nói: "Cảm ơn, tôi cũng thấy rất hợp."
Nói xong nhanh nhẹn rời đi.
Ánh mắt Thành Uyên nhịn không được nheo lại, nhìn tên mĩ nam kia sau khi Diệp Tố Kỳ đi rồi, quay đầu không biết nói gì đó với bạn bè của mình, mọi người đột nhiên cười lăn cười lộn.
Mày Thành Uyên nhíu lại có thể giết chết muỗi, anh rất không vui, đều là người đàn ông, anh rất quan tâm khi một đám đàn ông đến gần một cô gái nói gì đó không tốt, đám bạn trong công việc kia của anh, cũng đều là như vậy.
"Sách." Phi một tiếng, vừa lúc thức ăn của anh đưa lên, Thành Uyên dung khí thế cắt nuốt kẻ thù, cắn tôm hùm salad sandwich mới vừa đặt trên bàn.
Diệp Tố Kỳ không có lưu ý đến sự thay đổi của Thành Uyên, hôm nay khách rất nhiều, cô vội vàng đến quanh vòng vòng.
Nhưng khi cô đang vội vàng, còn có người đến trêu chọc cô: "Em rất được nha, có anh chị em gì hay không?" Mĩ nam thừa dịp Diệp Tố Kỳ đưa đồ, lại mượn cớ đáp lời.
"Có một anh trai." Diệp Tố Kỳ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh phát sáng, thái độ khác thường trả lời vấn đề riêng tư.
"Oa, em gái xinh đẹp như thế, anh trai nhất định cũng rất tuấn tú?"
"Tôi cảm thấy không tồi nha." Diệp Tố Kỳ nén cười.
Lời này vừa nói ra, bạn bè bên cạnh người đàn ông kia không biết vì gì, toàn bộ cũng nhịn không được cười ha ha.
"Từ từ dùng." Diệp Tố Kỳ tao nhã lại có chút đắc ý xoay người, chuẩn bị rời đi.
Một giây sau, người đàn ông kia lại kéo cổ tay Diệp Tố Kỳ lại, không cho cô đi.
Thấy thế, gân xanh trên trán Thành Uyên đều đã hiện lên, anh vứt hai miệng tôm hùm salad sandwich còn lại trên tay, đứng lên trực tiếp đi tới bàn cách vách.
"Mấy giờ em tan ca? Anh ở đây chờ em..."
"Sao phải đợi? Bây giờ chúng ta liền đi." Thành Uyên trực tiếp xách người đàn ông kia lên: "Cô ấy là bạn tôi, cô ấy đang làm việc, anh muốn nói chuyện thì nói với tôi là được rồi."
"Ôi, bạn." Người đàn ông cũng không sợ, thái độ vẫn lưu manh như cũ, đáy mắt lại hiện lên ánh sáng, nhưng thịnh nộ khiến Thành Uyên vẫn chưa phát hiện chỗ khả nghi.
"Ra đây." Thành Uyên không khống chế lực đạo, vừa lôi vừa kéo muốn xách người ra khỏi nhà hàng.
Anh không quen nhìn người đàn ông mang vẻ mặt cợt nhả này, sẽ để cho anh nghĩ đến Diệp Tố Kỳ thích loại đàn ông này, nhưng đời này anh như thế nào cũng không làm được như vậy, anh chính là mặt thối tha, nghiêm túc, nói chuyện khó nghe, không hiểu cách ăn mặc.
Bạn bè người đàn ông nháy mắt thay đổi sắc mặt, nhao nhao đứng lên, mắt thấy xung đột hết sức căng thẳng, người đàn ông để cho bạn bè ngồi xuống, chính mình nhưng lại cười cười đối mặt Thành Uyên, tuyệt không để ý chính mình đang bị người ta túm áo, chỉ là nắm chặt tay Diệp Tố Kỳ, thế nào đều không buông ra.
"Buông tay." Thành Uyên thấy vậy, giọng điệu anh hung ác, nếu là người quen của anh, đã sớm dọa đến lập tức nghe lời, bởi vì biểu hiện này đại biểu anh cực kỳ tức giận.
"Bọn tôi nói chuyện, cậu quản nhiều như vậy làm chi?" Mĩ nam lại vẫn khiêu khích.
Thành Uyên cũng chẳng muốn vô nghĩa, trực tiếp muốn động thủ xoá sạch sắc mặt lưu manh của người này.
"Dừng tay!" Diệp Tố Kỳ bị hành động của Thành Uyên dọa, nhất thời phản ứng không kịp, mãi đến cảm giác Thành Uyên tỏa ra sát khí, cô mới vội vàng ngăn cản: "Thành Uyên, anh ấy đùa em thôi, anh ấy là anh trai em!"
Cái gì? Tên hiện tại bị anh níu chặt áo, là người nhà quan trọng nhất của Diệp Tố Kỳ?
Tay Thành Uyên giơ lên đình chỉ ở giữa không trung, anh không cần soi gương cũng biết biểu tình hiện tại của mình có bao nhiêu kinh ngạc, dưới ánh mắt cười mỉa của Diệp Vĩnh Kỳ, anh xấu hổ buông tay.
"Thật có lỗi, hiểu lầm." Thành Uyên hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào.
"Không quan hệ." Diệp Vĩnh Kỳ vẫn chưa tức giận, chỉ dùng xem kỹ từ trên xuống dưới đánh giá Thành Uyên: "Diệp Vĩnh Kỳ." Anh chủ động vươn tay.
Thành Uyên dừng một phen, cầm: "Thành Uyên."
"Nha, thì ra là cậu, Tố Tố đã từng nhắc tới cậu, em gái tôi chuyện gì cũng nói với tôi." Ngụ ý đó là anh biết hai người bọn họ đã từng kết giao.
Diệp Vĩnh Kỳ lộ ra răng trắng, cười đến phi thường sáng lạn, ánh mắt đều đã không nhìn thấy: "Tôi và em gái tôi quanh năm xa cách nam bắc, một năm khó có được vài lần gặp mặt, bình thường em gái tôi ở Đài Bắc một mình, may mà có cậu người "bạn tốt" "chăm sóc", thật sự cực kỳ cám ơn cậu."
"... Tôi có việc đi qua đây, vào đưa một số tài liệu cho Tố Tố." Thành Uyên không quen đối mặt với trường hợp như vậy, cũng không biết xử lý, chỉ có thể cố tình không có việc gì gật đầu: "Nếu không có việc gì, tôi đây an tâm, tôi có hẹn người bàn bạc công việc, đi trước đây."
Thành Uyên biết nội tâm anh đối với Diệp Tố Kỳ nghĩ cách chạy trốn ánh mắt Diệp Vĩnh Kỳ, anh trai này có thể trực tiếp nói tình hình thực tế cho Diệp Tố Kỳ hay không?
Hiện tại cô chỉ muốn kết bạn, không muốn có tình cảm, nếu nói toạc tâm tư của anh ra, tư cách nhìn cô cũng không còn hay không?
Thành Uyên bất an, lấy cớ còn có việc, bỏ lại bữa ăn còn chưa ăn xong, cũng như chạy trốn rời đi.