Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đêm qua là một đêm mà Quý Kỳ ngủ trong an tâm nhất, cũng có cảm giác thoải mái nhất.
Khi cô mở hé con mắt thức dậy từ trên giường, ánh mặt trời ngoài cửa sổ sát đất đã chiếu lên chăn, rất ấm áp, rõ ràng cũng là mùa đông, nhưng so sánh trấn Giang Phủ và Bình Xuân lại hoàn toàn là hai thế giới.
Quý Hựu An không nằm bên cạnh cô.
Quý Kỳ ngồi dậy từ trên giường, không tìm thấy quần áo, cô chỉ có thể trần như nhộng.
Người con trai đã làm xong bữa sáng, nhìn dáng vẻ như cố ý kéo hai tầm rèm cửa ra, tính toán tốt thời gian cô tỉnh dậy, hiểu cô đến mức độ này cũng chỉ có thể là Quý Hựu An.
“Chị.”
Quý Hựu An ngừng động tác trong tay lại, tiến lên trước ôm Quý Kỳ phát một, còn tưởng là một cái ôm ấm áp cho buổi sáng tốt lành, nhưng Quý Kỳ ngay lập tức cảm nhận được bàn tay không an phận của cậu đã sờ đến trên mông cô.
“Em không biết mệt à?” Quý Kỳ vuốt ve tay của Quý Hựu An, chuẩn bị qua phòng ngủ một chút tìm bộ quần áo mặc vào: “Ch*ch nhiều quá sẽ suy thận đấy.”
“Nhưng chỉ cần nhìn thấy chị, g.ậy th/ịt kia của em lại cương cứng lên.”
Quý Hựu An lại tiến về phía trước, đẩy chiếc lều vải bằng thịt của cậu đang dựng đứng lên về dưới thân cô, uất ức nói: “Ai bảo mới sáng sớm chị đã không mặc quần áo, quyến rũ em.”
Lại còn trách mình?
Quý Kỳ nhíu mày, đưa tay nắm lấy vành tai của Quý Hựu An, vui vẻ mà xoa bóp.
“Trách chị?” Cô hỏi.
Quý Hựu An lúng túng trong vài giây: “Không không không, không trách chị, trách g.ậy th/ịt của em không thể chống cự lại được hấp dẫn!”
“Hừ.”
Nhưng mà nhìn cơ thể trong tình trạng này cũng thật ngại, Quý Kỳ buông vành tai của Quý Hựu An ra, nhìn cũng không thèm nhìn Quý Hựu An, đi thay quần áo: “Khi nào thì em đi lấy hành lý? Chị thuê ở đây một tháng, trong thời gian này ngoại trừ nghỉ ngơi thì còn phải cân nhắc một chút sau này sẽ dọn đến đâu.”
Ngừng một chút, cô lại nói: “Nhưng mà chị vẫn phải trở về Bình Xuân một chuyến.”
“Hành lý của em buổi sáng hôm nay đã lấy qua đây rồi.” Quý Hựu An hưng phấn mở vali hành lý ra trong phòng khách, lại vui vẻ lấy ra một bộ đồ hình thỏ ở bên trong: “Hôm nay chị mặc bộ này có được không?”
“Không được!” Quý Kỳ quả quyết từ chối.
Nhưng cô không chịu nổi mấy chiêu dán sát đó của Quý Hựu An, đến cả làm nũng cũng làm nũng rồi.
“Im đi, mang quần áo đến đây cho chị.”
Quý Kỳ cho đến bây giờ cũng chưa từng mặc mấy loại quần áo mắc cỡ như thế này, so với việc ngắm cơ thể không mặc gì còn ngại hơn.
Quần áo vải vóc màu đen chỉ có thể che phủ được một nửa bầu ngực của cô, miễn cưỡng che được hạt đậu hồng kia, dây buộc cũng không có, cứ treo trên ngực của cô, phía dưới còn một chút vải che đi lỗ nhỏ, bờ mông kia cơ bản đều lỗ ra hết ở bên ngoài.
Hơn nữa sau khi mặc vào cô mới phát hiện, phần vải ở trên lỗ nhỏ kia có thể tách ra, chỉ cần Quý Hựu An muốn, cậu lúc nào cũng có thể không cần cởi quần áo mà đâm g.ậy th/ịt sâu vào lỗ nhỏ của cô.
“Còn nữa này.” Quý Hựu An nhìn Quý Kỳ cắn chặt bờ môi, đeo tai thỏ lên cho cô.
Sau đó nhấn Quý Kỳ lên trên giường, kéo cái lỗ trên mông cô ra, lấp vào lỗ hậu của cô một cái đuôi có hình dạng của con thỏ.
“Chị, em muốn chơi chị rồi.”
“Không được.”
Miễn cưỡng lắm mới đẩy Quý Hựu An ra được, lần đầu tiên trong đời lỗ hậu của Quý Kỳ bị thứ gì đó tiến vào, cô đi đứng cũng không thoải mái, ngồi trên ghế trước bàn ăn cũng không dám đặt toàn bộ mông xuống.
Chị như vậy thật là quá quyến rũ người khác mà.
Quý Hựu An kìm nén g.ậy th/ịt cứng rắn, ngồi đối diện với cô, đẩy qua một hộp dâu tây cho cô: “Chị, chị đừng từng đồng ý với em rằng, ngày nào cùng sẽ dùng cái lỗ nhỏ kia làm nước hoa quả cho em uống.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");