Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trải Qua Bao Thăng Trầm - Cửu Đâu Tinh
  3. Chương 10: Huấn luyện quân sự
Trước /72 Sau

Trải Qua Bao Thăng Trầm - Cửu Đâu Tinh

Chương 10: Huấn luyện quân sự

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ngày xuất phát huấn luyện quân sự yêu cầu tập trung lúc 9 giờ tại cổng trường, như thương lệ Sầm Tây dậy sớm theo đồng hồ sinh học, sau khi rửa mặt xong liền xuống lầu giúp dì chuẩn bị bữa sáng.

Hơn 8 giờ một chút, Sầm Tây đang đứng trước cửa hàng gói bánh bao, lúc ngẩng đầu lên, thoáng thấy một bóng người khá giống Chu Thừa Quyết đi qua.

Trong quán bận rộn, cô không có thời gian suy nghĩ nhiều, cúi đầu tiếp tục công việc.

Khoảng nửa tiếng sau, trước cửa vang lên tiếng chuông xe đạp, nghe có vẻ như đang gọi ai đó, Sầm Tây theo bản năng nhìn theo hướng phát ra âm thanh.

Người bấm chuông là Nghiêm Tự, bên cạnh còn có Chu Thừa Quyết.

Trang phục của Chu Thừa Quyết lúc này rất giống với hình ảnh thoáng qua mà cô nhìn thấy lúc nãy, chỉ là lúc này trên tay có thêm hai hộp bánh.

Nghiêm Tự ngồi trên xe đạp, một chân chống xuống đất, hất cằm về phía Sầm Tây: “Không đi à? Không phải 9 giờ tập trung à?”

Sầm Tây vừa cho một bát mì vào nồi, lắc đầu với cậu ta: “Tới kịp, tôi làm thêm một chút nữa.”

Có vẻ như đang định kiểm tra thời gian, Nghiêm Tự thuận miệng nhắc nhở: “Đi muộn quá sẽ không còn chỗ ngồi phía trước đâu, ngồi phía sau xe buýt rất chóng mặt đấy.”

Sầm Tây cười cười: “Không sao.”

Nghiêm Tự liếc nhìn thiếu niên im lặng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Vậy đi không?”

Đi hay ở lại thì nói một tiếng đi chứ, cứ im lặng thế này phải dựa vào cậu ta truyền đạt lại còn phải đoán ý, làm cậu ta như thái giám vậy.

Chu Thừa Quyết thu hồi ánh mắt: “Đi.”

Khi hai người đến Nam Cao, xe buýt đến khu huấn luyện quân sự đã đỗ ở cổng trường, một số người không may quên chỉnh đồng hồ báo thức đã đến sớm, nhưng hầu hết mọi người vẫn chưa đến, hàng ghế đầu còn khá nhiều chỗ trống.

Nghiêm Tự lên xe trước, ngồi ở hàng thứ ba, ngẩng đầu nói với Chu Thừa Quyết: “Hai chúng ta đừng ngồi cùng nhau, Lý Giai Thư còn đang bôi kem chống nắng ở nhà, bảo tôi giữ chỗ cho cô ấy, ngồi phía sau cô ấy sẽ bị say xe.”

Chu Thừa Quyết gật đầu không quan tâm, ngồi thẳng xuống hàng phía sau cậu ta.

Thời gian dần dần đến gần chín giờ, bên trong xe buýt dần trở nên náo nhiệt.

Giang Kiều khoác tay Lý Giai Thư bước lên, đứng ở đầu xe nhìn lướt qua khoang xe, không giấu nổi sự phấn khích kéo tay Lý Giai Thư, che miệng nói nhỏ: “A a a Chu Thừa Quyết không ngồi cùng Nghiêm Tự kìa, bên cạnh cậu ấy còn trống, tớ không ngồi với cậu nữa, tớ muốn ngồi với cậu ấy.”

Lý Giai Thư “Ừ” một tiếng: “Vậy thì vừa hay, tớ bảo Nghiêm Tự giữ chỗ cho tớ rồi.”

“Cố lên chị em.” Lý Giai Thư vỗ vai Giang Kiều, vừa ngáp vừa ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Tự.

Tim Giang Kiều đập nhanh hơn, đi về phía hàng thứ tư, khi đến gần Chu Thừa Quyết, thấy người vừa nãy còn xách hai hộp bánh ngọt trên tay, tay kia chán chường lướt điện thoại, không biết từ lúc nào đã đặt bánh ngọt lên ghế bên cạnh, cả người dựa vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực, vành mũ đen che đi nửa khuôn mặt, nhắm mắt, trông như đã vào trạng thái ngủ bù.

Đôi chân dài duỗi ra một cách tùy ý, vừa vặn chặn lối đi nhỏ duy nhất vào chỗ ngồi bên cạnh cậu.

Giang Kiều do dự một lúc, cuối cùng vẫn không dám đánh thức anh, bĩu môi lặng lẽ đi về phía sau.

Cô vừa ngồi xuống, điện thoại đã rung lên hai tiếng, lấy ra xem thì thấy là tin nhắn WeChat của Lý Giai Thư.

Không thể tin nổi mình lại xinh đẹp đến thế: [Cậu đâu rồi? Chị em ơi.]

Tiểu Kiều phải cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn: [Ở phía sau, một giây sau cậu ấy đã ngủ rồi, mình không vào được, không dám gọi cậu ấy.]

Không thể tin nổi mình lại xinh đẹp đến thế: [Có tiền đồ đó.]

Tiểu Kiều phải cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn: [… Chủ yếu mình sợ đánh thức cậu ấy, cậu ấy sẽ trực tiếp ném mình ra khỏi cửa sổ xe, cái tính khí khi thức dậy của cậu ấy…]

Không thể tin nổi mình lại xinh đẹp đến thế: [Đúng vậy, nhưng mình cảm thấy bây giờ tính khí khi thức dậy của cậu ấy hình như không còn nặng như trước nữa…]

Trong ấn tượng của cô, Sầm Tây đã nhiều lần đụng phải Chu Thừa Quyết vừa mới tỉnh dậy, nhưng mọi chuyện đều êm xuôi.

Hai người không tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa.

Sự chú ý của Lý Giai Thư nhanh chóng bị thu hút bởi ánh nắng chói chang chiếu vào cửa sổ xe, lúc này đã bỏ điện thoại xuống, cãi nhau với Nghiêm Tự bên cạnh.

“Cậu đổi chỗ với tớ đi, tớ không muốn ngồi cạnh cửa sổ.” Lý Giai Thư nói một cách đương nhiên: “Xe buýt này không có rèm cửa, ngồi cạnh cửa sổ quá nắng!”

“Không đổi.” Nghiêm Tự vừa mới bắt đầu một ván game, đầu cũng không ngẩng lên: “Tôi cũng là người, tôi cũng sợ nắng, không phải cậu đã bôi kem chống nắng ở nhà cả tiếng đồng hồ rồi à? Phải tin tưởng vào sản phẩm, có niềm tin vào khoa học.”

“Cậu đổi không? Không đổi tớ giết cậu.”

“Nào, đến giết tôi đi.”

Khi Sầm Tây đến đúng giờ, hầu hết các bạn học đã vào vị trí.

Lý Giai Thư vẫn đang đơn phương đánh Nghiêm Tự, không khí trong xe cũng khác với bình thường ở trong lớp, đi chơi xa cùng nhau, ai cũng phấn khích, ồn ào náo nhiệt.

Sầm Tây rất tự nhiên đi về phía cuối xe, kết quả đi suốt một lượt mà không tìm được một chỗ trống nào.

Mao Lâm Hạo vẫy tay về phía cô: “Phía sau không còn chỗ nữa, cậu xem phía trước còn không.”

Cô giáo chủ nhiệm Diệp Na Na lúc này cũng lên xe, đứng ở đầu xe thấy có người chưa ngồi vào chỗ, nhanh chóng quét mắt qua khoang xe, chỉ về phía hàng thứ tư, cầm micro hướng dẫn nói với Sầm Tây: “Đến đây, còn một chỗ trống này.”

Không ít nữ sinh thò đầu ra từ lối đi, nhỏ giọng bàn tán: “Là chỗ bên cạnh Chu Thừa Quyết sao?”

“Hình như vậy, lúc nãy tớ muốn ngồi mà không dám vào.”

“Hu hu, biết trước là số chỗ vừa đủ, tớ cũng sẽ lên xe cuối cùng.”

Khi Sầm Tây quay lại bên cạnh Chu Thừa Quyết, người này vẫn giữ nguyên tư thế ngủ bù không nhúc nhích.

Đang do dự có nên bước thẳng vào hay không, thì thấy thiếu niên không biểu cảm cởi mũ, vò đầu hai cái, rồi lại đội mũ lên, trông như vẫn chưa tỉnh ngủ.

Sau đó lười biếng đứng dậy, tiện tay cầm hai hộp bánh ngọt trên ghế cạnh cửa sổ lên, thản nhiên ngồi vào đó, thân hình cao lớn che đi hơn một nửa ánh nắng chiếu thẳng vào từ cửa sổ xe.

Chỗ anh ngồi ban đầu trống ra, Sầm Tây vừa hay ôm cặp sách ngồi xuống.

Lý Giai Thư đang cãi nhau ở phía trước vừa hay liếc mắt nhìn lại, chỉ tay mắng Nghiêm Tự: “Cậu nhìn người ta xem, cậu còn là đàn ông không!”

“…”

Cuối cùng chỗ ngồi vẫn được đổi theo ý của Lý Giai Thư.

Nếu không đổi, Nghiêm Tự thật sự lo lắng sẽ bị cô ấy đánh đến mức không làm đàn ông được nữa.

Diệp Na Na điểm danh tượng trưng, nói qua vài lưu ý về huấn luyện quân sự, rồi ngồi xuống để mọi người tự do hoạt động.

Lý Giai Thư lúc này đổi chỗ xong thì vui vẻ, lấy ra một đống đồ ăn vặt từ vali rồi chia cho mọi người.

Đầu tiên cô ấy quay sang hỏi Chu Thừa Quyết.

Người sau lười để ý đến cô ấy, không cảm xúc trả lời hai chữ: “Không ăn.”

Cô ấy lại nhìn về phía Sầm Tây, không cho cô cơ hội từ chối, trực tiếp nhét một nắm vào lòng cô, rồi ôm đồ đi phân phát về phía sau.

Sầm Tây cúi đầu nhìn, thật trùng hợp, lại chính là kẹo soda vị cam mà hôm đó cô muốn mua nhưng không mua được ở siêu thị.

Các bạn học lần lượt lên chia sẻ đồ ăn vặt, Chu Thừa Quyết cơ bản lười nhận, có những người quá nhiệt tình, một giây trước vừa nhận, sau một giây liền tự nhiên ném vào tay Sầm Tây.

Khi Giang Kiều mang đồ lên chia sẻ, Chu Thừa Quyết vừa nhận một cuộc điện thoại.

Cô gái đứng chờ bên cạnh, càng nghe càng cảm thấy khó chịu.

Giọng nói của thiếu niên vẫn lười biếng như cũ, nhưng có thể nghe ra, mối quan hệ với người ở đầu dây bên kia rõ ràng không bình thường.

“Ừ, mua rồi.” Anh vừa đáp, vừa cúi đầu liếc nhìn: “Tôi xem nào, có, tôi đã cho cả cherry, dâu tây, việt quất vào rồi.”

“Dậy từ sáng sớm để đặt đấy, còn tươi mới lắm.”

“Không phải, không ăn được thì làm sao? Khóc à?”

“Thật sự khóc đấy à? Công chúa nhỏ.”

“May mà Nam Gia có chi nhánh, không thì tôi còn phải bay đến Bắc Lâm để mua cho cậu đấy nhỉ?”

Giang Kiều bĩu môi, nhỏ giọng hỏi Sầm Tây: “Cậu ấy đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?”

Sầm Tây giả vờ như không để ý liếc nhìn sang một bên, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt lắc đầu.

Giang Kiều cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, cố ý ngắt lời, cầm đồ ăn vặt đến trước mặt Chu Thừa Quyết: “Ăn không?”

Người sau không biểu cảm quay mặt ra ngoài cửa sổ, im lặng từ chối.

Sầm Tây nhìn đống đồ ăn vặt đầy trong lòng mình do người khác đưa cho, có chút ngại ngùng.

Cô không có tiền mua đồ ăn vặt, tự nhiên cũng không thể chia sẻ lại, trong cặp chỉ có ba quả trứng luộc nước trà đã luộc sẵn từ sáng trước khi đi học.

Cô nghĩ một chút, có chút ngại ngùng lấy ra hỏi Giang Kiều: “Cậu có ăn trứng luộc nước trà không?”

Giang Kiều cười lắc đầu: “Tớ không ăn trứng.”

Nói xong liền rời đi.

Sầm Tây cắn môi, nhìn Chu Thừa Quyết một cái, không dám chủ động bắt chuyện, đành đứng dậy nhoài người về phía trước, đưa quả trứng luộc nước trà cho Nghiêm Tự: “Lát nữa Giai Thư về thì đưa cho cậu ấy giúp tôi nhé?”

Nghiêm Tự nhìn thấy, vội vàng từ chối thay Lý Giai Thư: “Không được, cậu ấy không thể ăn trứng khi đi xe, không thì sẽ nôn lên người tôi mất.”

Cậu ta đang định nói “Hay là đưa cho tôi đi”, nhưng chưa kịp nói, đã thấy Chu Thừa Quyết vừa nghe điện thoại vừa đưa tay lấy túi trứng luộc nước trà đi: “Tôi ăn.”

“Để lại cho tôi một quả.” Nghiêm Tự nhướng mày: “Sao lúc nãy cậu bảo không ăn gì mà?”

“Bạn cùng bàn của tôi đưa cho tôi.” Chu Thừa Quyết thản nhiên nói: “Ba quả vừa đủ, thiếu một quả cũng không được.”

Nghiêm Tự cạn lời: “Tổ hai phẩy năm thì đâu tính là bạn cùng bàn?”

Chu Thừa Quyết cười lạnh một tiếng: “Cậu có bản lĩnh thì xin bạn cùng bàn của cậu đi.”

Nghiêm Tự càng cạn lời hơn: “Bạn cùng bàn của tôi mẹ nó không phải là cậu à?”

Chu Thừa Quyết cúp điện thoại, cười còn đáng ghét hơn: “Vậy thì xin lỗi nhé, bạn cùng bàn của cậu không có gì cả.”

Xe buýt lắc lư đi về phía đảo Kim Đường, đoạn đường này không xa cũng không gần, mất vài tiếng đồng hồ, mọi người ăn uống xong, chơi game mệt rồi thì bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Nửa chặng sau, bên trong xe rõ ràng yên tĩnh hơn nhiều.

Có lẽ là vì cuối tuần bận rộn, sáng sớm còn phải dậy sớm giúp việc, trên đường đi Sầm Tây ngủ rất say, lúc đầu cứ gục đầu xuống, còn tỉnh lại một lần, sau đó hình như tìm được một góc rất thoải mái, ngủ say đến tận lúc xuống xe.

Khi tỉnh lại, rõ ràng cảm thấy ai đó đã véo má mình hai cái, khi mở mắt ra, những người xung quanh đã lần lượt xuống xe.

Sầm Tây ôm cặp sách và đồ ăn vặt bước xuống xe, thấy mấy cô gái đang tụ tập bàn tán nhỏ to.

Cô nhìn theo hướng các cô gái đang nhìn chằm chằm.

Chỉ thấy cách đó không xa Chu Thừa Quyết đang đưa một hộp bánh cho cậu thiếu niên đối diện có chiều cao gần bằng anh.

Cậu ta có vẻ ngoài hơi ngông cuồng, dáng vẻ lười biếng cũng giống Chu Thừa Quyết.

Có cô gái lấy điện thoại ra so sánh một chút, nói: “Hình như là hot boy của trường trung học phụ thuộc Kim Đường được đăng trên diễn đàn trước đây.”

“Không ngờ không phải ảnh ảo, rõ ràng người thật còn đẹp trai hơn.”

“Nghe nói nửa hòn đảo này là của nhà cậu ấy.”

“Chủ đảo à.”

“Vậy ra những đại gia vừa đẹp trai vừa giàu có quả nhiên đều chơi với nhau.”

Bên kia, sau khi Chu Thừa Quyết đưa hộp bánh đã xách suốt quãng đường, thuận miệng trêu chọc một câu: “Còn chưa là bạn gái mà đã cung phụng như vậy, thật tốn công, giống như làm bố người ta vậy.”

Người đối diện cũng không phải dạng vừa, liếc nhìn hộp bánh còn lại trong tay anh: “Mua thêm một hộp là có ý gì?”

“Tôi chỉ muốn xem, rốt cuộc là thứ gì đáng để mang đi xa như vậy.”

“Cậu không ăn đồ ngọt mà.” Thiếu niên nhếch mép một cách ngông cuồng: “Tương tự nhau thôi.”

“… Mau cút đi.” Chu Thừa Quyết nói.

Bên kia, lão Diêu và các giáo viên chủ nhiệm đã bắt đầu duy trì trật tự, yêu cầu mọi người xếp hàng ngay ngắn, Chu Thừa Quyết thong thả đi về phía đó, Diệp Na Na đang cầm loa gọi cậu: “Lớp trưởng, nhanh lại đây giúp phát quân phục.”

Chu Thừa Quyết lười biếng đi từ cuối hàng lên phía trước, khi đi qua Sầm Tây, nghe thấy Diệp Na Na nói: “Đưa đồ trên tay cho bạn cùng bàn cầm giúp, tay không lên đây.”

Hiếm khi thấy anh nghe lời đưa bánh ngọt ra.

Việc phát quân phục diễn ra khá nhanh, nam nữ đứng hai bên, Chu Thừa Quyết một tay kéo một xe quần áo, mỗi bên phát hai bộ, nhanh chóng đến lượt Sầm Tây.

Khi hai bộ quân phục nữ được đưa đến tay cô, rõ ràng cô gái sững sờ một lúc, sau đó hạ giọng nhắc nhở cậu: “Tôi chỉ mua một bộ.”

Người sau không biểu cảm nói: “Lúc đặt nhầm số lượng, đặt thừa một bộ, vừa hay cậu cầm lấy thay đổi khi tắm rửa đi.”

Chu Thừa Quyết nói xong, thản nhiên tiếp tục phát về phía sau.

Sau khi phát xong, lão Diêu lại cầm loa huấn luyện thêm mười mấy phút, cuối cùng mới chịu để mọi người giải tán.

Các bạn học bắt đầu đi về phía ký túc xá được phân chia theo nhóm, Sầm Tây quay lại tìm Chu Thừa Quyết đang đi thong thả ở cuối cùng, đưa bánh ngọt trả lại cho anh.

Kết quả anh thuận tay xách cặp giúp cô, cũng không nhận bánh kem, chỉ thuận miệng nói: “Mang vào ký túc xá chia cho mọi người đi.”

Đến ký túc xá, các cô gái đã bắt đầu thử quân phục.

Quần áo này chỉ mặc vài ngày, cũng không đặt theo kích cỡ, nhiều người mặc lên đều quá rộng.

Sầm Tây vội vàng lấy kim chỉ ra sửa lại cho mọi người.

Vẻ mặt Giang Kiều sùng bái: “Cậu thật sự giỏi quá, đến cả may vá cũng biết, mình còn không biết giặt quần áo, vừa hỏi chị Na, nói ở đây không có máy giặt, phải tự giặt.”

“Ai chịu nổi chứ.” Lý Giai Thư lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Nghiêm Tự.

Sầm Tây không chút suy nghĩ nói thẳng: “Không sao, tôi có thể giặt giúp các cậu.”

“Sao được chứ.” Giang Kiều nghĩ nghĩ, lại nói: “Vậy cậu phải tính phí, không thể làm không công được.”

Sầm Tây cũng không ngờ, vốn chỉ muốn làm chút việc trong khả năng của mình, trả lại ân tình mọi người đã chia sẻ đồ ăn vặt cho cô, kết quả Giang Kiều và Lý Giai Thư lại trực tiếp mang đến cho cô một thương vụ lớn.

Chuyện này không biết sao lại đến tai Triệu Nhất Cừ, cuối cùng giúp cô nhận thêm mấy đơn hàng từ khu ký túc xá nam.

Bảy giờ tối, Sầm Tây xách hai xô quần áo huấn luyện đến khu giặt đồ.

Mới giặt được một lúc, Chu Thừa Quyết xách hai bộ quần áo đi đến trước mặt cô.

Ánh sáng của đèn sợi đốt đột nhiên bị anh che mất một nửa, Sầm Tây theo bản năng ngẩng đầu lên: “Sao cậu lại ——”

Cô còn chưa nói xong, vừa lúc nhìn thấy quần áo trên tay anh, vội nói: “Cậu muốn tôi giặt giúp không?”

“Không tính phí.” Cô bổ sung thêm.

“Không cần.” Thiếu niên không nhận lòng tốt: “Khối lượng công việc của cậu quá lớn, tôi lại khá kén chọn, sợ cậu không đáp ứng được yêu cầu của tôi.”

“Được rồi.” Sầm Tây cúi đầu xuống: “Vậy cậu tự giặt đi.”

“Chưa giặt bao giờ, giặt như thế nào, cậu dạy tôi đi?”

Nghe vậy, cô gái gật đầu, nhanh nhẹn làm mẫu cho cậu xem một lần.

Vì vậy, Chu Thừa Quyết thử từng cái một, thử xong của mình lại nhìn chằm chằm vào thùng của Sầm Tây.

“Là như vậy à? Để tôi thử thêm hai cái nữa.”

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, thấy hai thùng quần áo đã bị anh giặt gần hết, nếu cứ thử tiếp, e rằng sẽ bị anh giặt hết mất.

Cô đang định mở miệng khuyên anh đừng cố gắng quá, thì nghe thấy anh đột nhiên hỏi: “Hương vị bánh ngọt thế nào?”

“Hả?” Chủ đề chuyển quá nhanh, Sầm Tây nhất thời không phản ứng kịp.

Chu Thừa Quyết nhướng mày: “Cậu chưa ăn à?”

“Ồ, có ăn, Giai Thư chia cho tôi một miếng.” Sầm Tây khen ngợi: “Rất ngon, rất ngọt.”

“Lý…” Chu Thừa Quyết dừng lại một chút: “Tôi có một đứa bạn ở Kim Đường, nhà nó đột nhiên có thêm một đứa em gái thân thiết khác cha khác mẹ, chiều chuộng như tổ tông, nói là bánh ngọt hiệu này ngon, nhất định phải để tôi mang từ Nam Gia đến, tiện thể tôi đặt thêm một cái cho cậu, các cậu ăn thử.”

“Chính là cậu con trai chiều nay đó.” Anh cũng không hiểu tại sao mình đột nhiên lại phải giải thích với cô.

Sầm Tây “Ừ” một tiếng, không ngừng động tác giặt quần áo, chỉ tò mò hỏi: “Khác cha khác mẹ… thì làm sao mà thân* được?”

* 亲 – Thân, còn có nghĩa là ruột, 亲妹妹 – em gái ruột.

Chu Thừa Quyết cũng đang giặt quần áo, thuận miệng trả lời cô: “Thì, thân bình thường thôi, đã khác cha khác mẹ rồi, có gì mà không thể thân.”

Sầm Tây: “…?”

Hình như cô không hỏi điều này…

Không khí yên lặng một lúc, Sầm Tây bỗng cảm thấy không được tự nhiên, vừa lúc nhìn thấy bộ quân phục trong tay, nhớ ra anh đã đưa cho cô thêm một bộ, vội vàng nói: “Cái đó, khi về Nam Gia, tôi sẽ đưa tiền bộ quân phục còn lại cho cậu sau, bây giờ tôi không mang theo tiền.”

Động tác trên tay Chu Thừa Quyết khựng lại một chút, rồi nhanh chóng trở lại giọng điệu không nghiêm túc: “Lớp trưởng đặt nhầm số lượng, cần gì phải bắt đại diện môn Ngữ văn trả tiền? Làm gì vậy, muốn cướp ngôi à? Tư tưởng giác ngộ của cậu cần phải được nâng cao.”

Quảng cáo
Trước /72 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cuối Cùng Anh Đã Đến

Copyright © 2022 - MTruyện.net