Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn một người là chấp sự và một người là phó chấp sự của Lạc Nguyệt Phong đang đứng ở trong phòng mình.
Lúc này, tuy rằng vẫn còn chưa thực sự tỉnh ngủ, thế nhưng cậu bạn Tử Thanh rất nhanh đã nhận thấy có một chút cảm giác gì đó rất là áp lực đang đè nặng lên trên lồng ngực.
Khẽ thở dài một hơi, Túy Nguyệt chấp sự cũng không có ý dọa sợ cậu, thế nên chỉ thấy nàng chợt vẫy tay lấy một cái ghế ở bên cạnh để ngồi xuống, sau đó mới nhìn sang Tử Thanh rồi lên tiếng.
- Ngoại Môn Đại Bỉ lần này ngươi đã làm rất tốt, ta cũng rất ngạc nhiên trước những gì mà ngươi đã thể hiện...
Hóa ra, khi Tử Thanh ngủ li bì trong phòng suốt hai ngày thì La Thiên Thiên đã đi gặp hai vị chấp sự này, sau đó còn kể lại rất chi tiết về những sự việc đã xảy ra bên trong Cửu U Sơn Mạch.
Mặc dù La Thiên Thiên đã rất cố gắng để không nhắc tới dải khăn lụa của Tử Thanh, nhưng đối với một người có tu vi và kinh nghiệm thâm sâu như Túy Nguyệt, cũng không khó để vị chấp sự này có thể nhìn ra chút đầu mối từ trong lời kể của La Thiên Thiên.
Nhưng nói gì thì nói, đã là người tu tiên ai ai mà chẳng có những bí mật riêng tư không muốn cho người khác biết tới.
Quan trọng là lần này Tử Thanh đã nhiều lần liều mình cứu nguy cho La Thiên Thiên cùng với những đệ tử đồng môn khác, vì vậy, cái bí mật khó nói đó vị chấp sự này cũng không muốn đi tìm hiểu kỹ để làm gì.
Nhận được lời khen ngợi từ vị nữ tu giả đứng đầu ngọn núi Lạc Nguyệt Phong, cậu bạn Tử Thanh cũng có một chút ngại ngùng mà gãi đầu cười trừ rồi nói.
- Hì hì.
Đa tạ Túy Nguyệt chấp sự khen thưởng, chỉ có điều, đệ tử dù sao cũng lựa chọn bái nhập làm người của Lạc Nguyệt Phong.
Nếu như đã vào đây rồi mà không ra sức vì Lạc Nguyệt Phong, vậy thì thà rằng đừng có gia nhập còn hơn.
Nghe những lời này của Tử Thanh như khiến cho Túy Nguyệt rất là hài lòng, sau khi khẽ gật đầu một cái, lúc sau lại thấy nàng quay qua gật đầu với vị Khấu Trọng phó chấp sự bên cạnh ra dấu.
Chỉ thấy Khấu Trọng vẫy tay về phía trước, một luồng ánh sáng màu xanh ngọc chợt lóe lên, chớp mắt thì ở giữa gian phòng của Tử Thanh đã xuất hiện thêm mấy cái rương gỗ dài chừng hơn một mét.
Dưới ánh mắt ngơ ngác của cậu, Khấu Trong mỉm cười rồi từ tốn giải thích.
- Nha đầu Thiên Thiên nói với chúng ta là ngươi thích học luyện khí, vậy nên chúng ta mang cho ngươi một ít nguyên liệu và các loại sách viết về luyện khí...
Ánh mắt lại thoáng liếc qua Túy Nguyệt chấp sự đứng ở bên cạnh, ngay khi Khấu Trọng định lên tiếng nói tiếp thì lại nghe vị nữ tu giả kia mở lời nói trước.
- Tử Thanh, bắt đầu từ ngày mai ngươi có thể theo ta học luyện khí, ta sẽ đích thân truyền dạy các kỹ thuật luyện khí cho ngươi.
Bị lời nói của Túy Nguyệt khiến cho ngơ ngẩn, đang lúc Tử Thanh không biết nên nói gì thì đám người vốn đi theo đứng ở xung quanh, thậm chí ngay cả là La Thiên Thiên cũng đều đồng thanh mà hô lên.
- Cái gì, ta không có nghe nhầm chứ?
Túy Nguyệt chấp sự muốn dạy luyện khí cho Tử Thanh sao?
- Ôi trời ơi, ta cũng muốn theo người học luyện khí quá đi.
- Tử Thanh may mắn thật, vậy mà lại được Túy Nguyệt chấp sự tự mình chỉ dạy.
- Đúng đó, đúng đó.
Túy Nguyệt chấp sự là ai cơ chứ, người là thân truyền đệ tử được Đại trưởng lão yêu thương nhất đó, tài nghệ luyện khí nghe nói là còn ở trên cả mấy vị đệ tử thân truyền của Luyện Khí Điện nữa kìa...
- Ta cũng có nghe nói, tài nghệ luyện khí của Túy Nguyệt chấp sự đã đủ để trở thành Trưởng lão nội môn rồi, chẳng qua là tu vi của người còn thấp nên mới ở lại ngoại môn của chúng ta làm chấp sự thôi.
- Haizzz.
Lần này Tử Thanh đã giúp cho Lạc Nguyệt Phong chúng ta xếp ở vị trí đầu, cho nên Túy Nguyệt chấp sự muốn tự mình chỉ dạy cũng là điều dễ hiểu...
Khẽ hắng giọng một cái, Khấu Trong nhìn Tử Thanh vẫn còn đang ngơ ngẩn chưa kịp hoàn hồn mà mỉm cười giải thích.
- Tử Thanh, ngươi cũng đừng có coi Túy Nguyệt chấp sự là nữ nhi mà xem thường.
Nàng chính là tu giả có năng lực luyện chế pháp khí đứng đầu ngoại môn của Cửu Lâm Tiên Vực đấy, ngay cả một số trưởng lão nội môn cũng rất tán thưởng năng lực này của nàng, thậm chí có không ít người còn phải đến cầu nàng luyện chế pháp khí giúp...
Thế rồi, ngơ ngơ ngẩn ngẩn như thế nào đó, cậu bạn Tử Thanh trong lúc mơ màng lại biến thành đệ tử ngoại môn đầu tiên mà Túy Nguyệt chấp sự tự mình nhận dạy dỗ, mà mấy cái rương gỗ ở trong phòng cậu cũng đã xếp thành một đống cao ngất ở một góc gian phòng luôn rồi.
Hai ngày sau, khi đã làm quen với việc bản thân trở thành người đầu tiên được theo Túy Nguyệt chấp sự học luyện khí, Tử Thanh cũng đã không còn để ý tới những ánh mắt đầy vẻ hâm mộ và ghen tị của mọi người nữa.
Đứng trước một tòa cung điện màu đem xám cỡ lớn, Tử Thanh mải lo ngắm nhìn mà nhất thời có chút ngây ngẩn.
Vốn tòa cung điện này cũng không nguy nga tráng lệ lắm, thật ra nếu thử đem so với những căn biệt phủ ở Việt Nam thì cũng không hơn kém nhau là bao.
Chỉ có điều, biệt phủ thì nguy nga tráng lệ, còn tòa cung điện này lại toát ra một nét gì đó rất là cổ kính và áp lực.
Nhìn khuôn viên phải lên tới cả nghìn mét vuông, đang lúc cậu bạn Tử Thanh chưa biết nên đi đường nào thì một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng chợt khiến cho cậu giật mình tỉnh táo lại.
- Tử Thanh đến rồi sao?
Mau đứng lên phi kiếm của ta đi, để lão phu dẫn ngươi đi gặp Túy Nguyệt sư muội.
Thoáng nhìn vị tu giả Khấu Trọng một cái, sau khi cúi đầu chào thì Tử Thanh cũng nghe theo mà nhảy lên đứng ở phía sau Khấu Trọng.
Phi kiếm bay cũng không nhanh lắm, chỉ là sau khi bay lên thì Tử Thanh mới thấy rõ, hóa ra cái toà cung điện trước mặt lúc nãy chỉ là một trong một dãy những tòa cung điện được xây dựng gần sát nhau mà thôi.
Thấy Tử Thanh không nói gì, còn tưởng là cậu không quen với tốc độ của phi kiếm, nên Khấu Trọng vừa giảm tốc độ vừa giảng giải cho cậu nghe về bố trí của những tòa cung điện này.
- Nơi đây chính là địa phương tu luyện của cả Lạc Nguyệt Phong, cái ngươi thấy là những phân đường giành cho đệ tử tu luyện.
Gồm có Đan đường, Luyện khí đường, Dược đường, Công pháp đường...
Sau đó thì Tử Thanh mới biết, hóa ra nơi ở của Túy Nguyệt chấp sự là trên đỉnh của ngọn núi Lạc Nguyệt Phong, còn ở giữa khu vực tu luyện của đệ tử chính là nơi Túy Nguyệt dùng để làm nơi tu luyện và luyện chế pháp khí.
Bay gần năm phút thì cũng tới trước một tòa cung điện lợp ngói màu nâu đỏ, khẽ hạ xuống, vị phó chấp sự Khấu Trọng kia sau khi ném vào cửa một miếng ngọc thì liền quay người rời đi, nhưng vẫn không quên dặn dò Tử Thanh mấy lời.
- Túy Nguyệt sư muội là người rất si mê luyện khí, trong lúc muội ấy đang nghiên cứu các loại pháp khí thì đừng làm ồn.
Ta có việc nên đi trước đây, cứ yên tâm ở đây theo muội ấy học luyện khí đi.
Nhìn Khấu Trọng lại bay đi, Tử Thanh hít sâu một hơi rồi tiến lên trước cánh cửa định vươn tay gõ vài cái.
- Tới rồi sao?
Mau vào đi, ta đã bỏ cấm chế rồi.
Trợn tròn hai mắt, Tử Thanh bây giờ mới nhớ ra là người trong kia tu vi cao hơn cậu rất nhiều, lúc cậu đến thì người ta đã sớm biết rồi, chưa nói tới vị Khấu Trọng kia còn ném vào một miếng ngọc thông báo nữa.
"Két"
Vươn tay đẩy mạnh cánh cửa bằng đá chắn trước mặt, Tử Thanh vừa có chút hồi hộp xen lẫn chút rụt rè mà bước vào.
Dưới ánh sáng đỏ hồng của những ngọn đèn treo khắp phòng, đập vào mắt Tử Thanh chính là vô số những loại pháp khí đủ mọi hình dạng nằm gọn gàng trên những kệ gỗ lớn cao đến cả chục mét.
Những pháp khí này có bán thành phẩm, có thành phẩm, có thượng phẩm pháp khí, cực phẩm pháp khí, thậm chí là hạ phẩm Linh khí cũng có không ít.
Một luồng linh lực vô cùng khổng lồ do những Linh khí này tỏa ra như muốn chiếm trọn cả gian phòng lớn, khiến cho nơi đây tràn ngập một loại áp lực vô hình khó nói.
- Đứng ngây ra đó làm gì, mau qua đây đi.
Bị Túy Nguyệt nhắc nhở, lúc này Tử Thanh mới từ trong cảm giác choáng ngợp mà tỉnh táo lại rồi bước về phía trung tâm của căn phòng lớn.
Theo như cậu ước lượng thì căn phòng này cũng phải rộng tới mấy trăm mét vuông là ít, xung quanh kê rất nhiều những giá gỗ để đặt pháp khí.
Dưới nền đá đâu đâu cũng là những rương gỗ đựng khoáng thạch, linh thạch hoặc vật liệu lấy từ trên người của yêu thú.
Ở chính giữa căn phòng có một cái vòng tròn pháp trận rất lớn, hoa văn trên đó tương đối phức tạp, cho dù là Tử Thanh có căng mắt ra để nhìn thì cũng chỉ thấy được vô số những hình vẽ ngọn lửa và chim chóc tung bay kín cả mặt sàn mà thôi.
Giữa vòng tròn pháp trận là một cái giếng lớn, miệng giếng ít thì cũng có đường kính trên ba mươi mét.
Chỉ là, bên trong miệng giếng này thế nhưng không hề có nước, mà tồn tại trong đó lại là một ngọn lửa màu đỏ hồng không ngừng phóng những lưỡi lửa lên cao cung cấp nhiệt lượng cho một cái nồi khổng lồ khác.
Nói là cái nồi, chẳng bằng gọi nó là một cái lò đi, lò này cao hơn mười mét, hình dạng bên ngoài có phần giống với một cái đỉnh luyện đan ba chân bình thường.
Cái lò này chẳng biết được làm từ vật liệu gì, mặt ngoài màu nâu tím điêu khắc toàn là hình ảnh của một loại chim ba chân kỳ lạ, trên nắp lò cũng dùng hình tượng của một con chim ba chân khác làm điểm nhấn.
Bên ngoài phần thân tròn tròn của lò là ba cái lỗ lớn, có tác dụng như là cửa sổ để quan sát toàn cảnh quá trình luyện khí bên trong, đôi lúc cũng là chỗ để đưa thêm vật liệu luyện khí vào.
Thấy Tử Thanh ngơ ngác nhìn cái lò kia thật lâu, Túy Nguyệt cũng không trách mắng cậu mà chỉ nhẹ giọng giải thích.
- Cái đỉnh này của ta tên là Tử Linh Tam Túc Đỉnh, chính là một món cực phẩm Linh khí có uy lực cực cao...
Sau này Tử Thanh mới biết, hóa ra cái lò tên là Tử Linh Tam Túc Đỉnh của Túy Nguyệt vốn là do vị Đại trưởng lão của Cửu Lâm Tiên Vực ban cho.
Đỉnh này có năng lực tấn công và phỏng thủ vô cùng khủng bố, hơn nữa lại là Linh khí cực phẩm chuyên dùng để luyện chế pháp khí, nên giá trị cực kỳ cao, ngay cả nội môn trưởng lão cũng không có mấy người có được một cái lò quý như thế.
Vốn dĩ tu giả có thể tay không chế luyện pháp phí, nhưng nếu sử dụng pháp khí dạng lò hay đỉnh để luyện pháp khí thì sẽ có thể tiết kiệm linh lực và tinh thần lực hơn.
Đáng nói là khi pháp khí thành hình thì cũng ổn định hơn, năng lượng bộc phát ra cũng có thể bị lò luyện hấp thu bớt, tránh cho việc tu giả luyện ra pháp khí có uy năng mạnh mẽ mà lại bị chính pháp khí của mình khiến cho trọng thương.
Ngồi ngay ngắn nghe Túy Nguyệt giảng dạy gần một ngày, lúc này thì Tử Thanh mới biết qua một số thứ được bài trí trong phòng, đặc biệt là vòng tròn trận pháp và cái giếng lửa kia.
Theo như Tử Thanh được biết, ở bên trong miệng giếng có phong ấn một ngọn lửa vô cùng bá đạo tên là Phấn Hồng Ma Viêm, loại lửa này vô cùng nóng, có thể dễ dàng nung chảy kim loại cùng khoáng thạch.
Phấn Hồng Ma Viêm được tạo thành bên trong cơ thể của một loại yêu thú kỳ lạ, yêu thú này có họ hàng xa với Phượng Hoàng, tên gọi là Phấn Diệm Hồng Loan.
Ngay từ khi sinh ra, Phấn Diệm Hồng Loan đã là một loại yêu thú cấp năm có năng lượng vô cùng mạnh mẽ rồi.
Khi trưởng thành, lực lượng của Phấn Diệm Hồng Loan có thể đánh ngang tay với một tu giả Thiên Linh Cảnh.
Mà vị Túy Nguyệt chấp sự này may mắn có được Thần phách từ một con Phấn Diệm Hồng Loan cấp sáu sơ kỳ, cho nên cũng có được một loại lửa vô cùng mạnh mẽ để luyện khí.
Hơn nữa, nghe nói ngọn lửa này của nàng còn từng cắn nuốt không ít các loại hỏa diễm có tính chất đặc thù khác, đến nay uy lực của loại lửa này quả thực là đã mạnh hơn trước đến cả chục lần rồi.
Những ngày sau đó, Tử Thanh bắt đầu bước vào con đường song song giữa việc tu luyện và học tập luyện khí.
Thời gian thấm thoát trôi đi, Tử Thanh cũng đã theo Túy Nguyệt học luyện khí được hơn hai tháng, có lẽ là do kiếp trước Tử Thanh đã từng làm không ít mô hình pháp khí, cho nên sự sáng tạo của cậu trong lúc tạo hình cho pháp khí rất được Túy Nguyệt tán thưởng.
Ngay như lúc này đây, khi nhìn thấy Tử Thanh đã hoàn thành quá trình nung chảy hết tất cả vật chất, rồi từ từ nặn khối vật chất nửa lỏng nửa rắn kia thành hình dạng của một cây roi dài có một trăm linh hai đốt.
Trong lòng của Túy Nguyệt tuy rằng có một chút khó hiểu, thế nhưng đang lúc Tử Thanh chăm chú nặn hình cho pháp khí, nàng cũng không thể lên tiếng làm ảnh hưởng, nên chỉ còn cách đợi cậu hoàn thành quá trình luyện khí rồi mới hỏi rõ.
Khoảng chừng hai ngày sau, khi Tử Thanh sắp ngất đi vì kiệt sức thì từ trong chiếc lò Tam Lăng Ngưng Hỏa Đỉnh của cậu chợt có một luồng năng lượng mạnh mẽ tràn ra, năng lượng mạnh bạo bất ngờ bộc phát ra khiến cho chiếc lò hình kim tự tháp này đột ngột phát nổ.
"Bùm"
Túy Nguyệt phản ứng cực nhanh, bàn tay khẽ vung lên chợt có một vòng năng lượng màu hồng nhạt phủ lấy Tử Thanh, tránh cho cậu bị năng lượng do chiếc lò kia phát nổ làm bị thương.
- Hự...
Khẽ rên nhẹ một cái, hai mắt của Tử Thanh lúc này đã hằn đầy tia máu, thế nhưng cậu vẫn cắn răng ép nốt chút linh lực còn sót lại trong người truyền vào khối vật chất đang thành hình mà hét lên.
- Ngũ Lôi Tiên, luyện thành cho ta...
"Ầm ầm... roẹt... đùng..."
Thanh âm của sấm sét quanh quẩn vang lên, ánh mắt của Túy Nguyệt cũng chợt sáng lên nhìn chằm chằm vào cây roi dài đang cuộn mình trong trăm ngàn tia sét mà nhỏ giọng lẩm bẩm.
- Vậy mà lại có thể luyện chế thành công pháp khí Lôi thuộc tính, tiểu tử này giỏi thật.
Tử Lôi Thạch là linh thạch có chứa sấm sét, tuy lôi lực không ít, nhưng nếu muốn giữ lại lôi lực này thì độ khó cực cao...
- Hơn nữa, đây cũng không phải là pháp khí hạ phẩm, mà đích thực là trung phẩm... không, không đúng...
Đây là... bán thượng phẩm?
Sao có thể chứ?
Vốn Tử Lôi Thạch có màu tím trong suốt, bên trong có hàng trăm sợi tơ nhỏ màu bạc do sấm sét ngưng tụ lại tạo thành, nhờ đó mà có được sự lấp lánh vô cùng xinh đẹp.
Mà trùng hợp là mấy hôm trước Tử Thanh có xin nàng mấy khối Tử Lôi Thạch, cứ nghĩ là cậu chỉ định dùng số đá này khảm nạm cho pháp khí của mình mà thôi, nào ngờ mục đích thật sự của cậu lại chính là Lôi thuộc tính và sấm sét ẩn chứa trong Tử Lôi Thạch.
Nhìn Tử Thanh đang run rẩy vì quá sức, mà cây roi dài kia cũng đã gần như hoàn thiện, trong lòng Túy Nguyệt có chút ngập ngừng rồi bỗng nhiên tiến tới mạnh mẽ truyền cho cậu chút linh lực, bàn tay còn lại cũng cùng lúc tung ra gần trăm viên Tử Lôi Thạch khác rồi nắm lấy tay của Tử Thanh bắt đầu hỗ trợ cậu luyện chế pháp khí.
- Cố giữ tỉnh táo, thả lỏng toàn thân đi theo sự chỉ dẫn của ta...
Thiên lôi tụ hợp, ngưng thiên địa.
Pháp chỉ điểm không, luyện chu thiên.
Tử lôi tử điện, quang hoa xuất.
Yêu ma quỷ thần, đều thối lui...
- Pháp khí thượng phẩm, luyện cho ta...
Mơ mơ màng màng mà hô theo những gì Túy Nguyệt nói, đến khi từng tiếng sét nổ lớn vang lên bên tai, lúc này Tử Thanh mới vì kiệt sức mà phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất lịm đi.
- Phụt...
Chẳng biết đã ngủ bao lâu, chỉ đến khi cái bụng mỡ dẹp lép kêu réo liên hồi thì cậu bạn Tử Thanh mới từ từ tỉnh lại.
- Ưm... đau đầu quá...
- Á, anh Thanh tỉnh rồi à?
Nước này, mau uống một chút đi.
Mắt nhắm mắt mở bê lấy bát nước mà Bích Dao đưa cho, đến khi cả người bị một làn khí lạnh khiến cho rùng mình thì Tử Thanh mới tỉnh táo hẳn.
Đưa cái bát đã trống không cho Bích Dao, sau đó bốc một nắm thịt khô trong chiếc đĩa lớn mà cô nàng nâng sang cho vào miệng, Tử Thanh vừa ăn vừa hỏi.
- Ta ngủ lâu không?
Mà ai đưa ta về đấy?
Nhét vào tay Tử Thanh một cái bánh nướng nhân thịt, Bích Dao cũng ngồi bên cạnh gặm một cái rồi nhanh nhảu đáp.
- Ngươi ngủ gần ba ngày rồi, là Túy Nguyệt chấp sự đích thân đưa ngươi về đấy.
À, ngài ấy còn bảo ta đưa cái này cho ngươi...
Đón lấy túi gấm mà Bích Dao đưa, linh khí lập tức được rót vào bên trong, sau đó, một chiếc roi dài một trăm linh hai đốt lập lòe những tia sét màu tím chợt xuất hiện trên tay Tử Thanh.
- Đây... đây là cây roi ta luyện chế trước lúc ngất đi mà.
Ủa... ủa... sao lại là thượng phẩm pháp khí nhỉ?
Hơ hơ...
Thấy Tử Thanh lầm bầm tự nói, Bích Dao có chút khó hiểu mà xán lại hỏi.
- Anh Thanh, ngươi lẩm bẩm cái gì đấy?
Cây roi này làm sao cơ, hay Túy Nguyệt chấp sự ban nó cho ngươi à?
Ta nghe nói, những người tham gia đại bỉ đều được tông môn ban cho một kiện pháp khí thượng phẩm đấy...
Theo như những gì mà Bích Dao nói, mười lăm người tham gia Ngoại Môn Đại Bỉ, ngoại trừ cái tên phá rối Lạc Nam Phong ra thì ai cũng được tông môn ban thưởng một món pháp khí thượng phẩm.
Hơn nữa, nghe nói là sau khi kết thúc đại bỉ, La Thiên Thiên một mạch đột phá cảnh giới Thần Phách Cảnh trung kỳ, nên được ban cho một món cực phẩm pháp khí, đáng nói là kiện pháp khí này sẽ do Túy Nguyệt chấp sự tự mình luyện chế hoặc tuyển chọn ra từ trong ngoại môn bảo khố.
Cũng không có ý định so đo tại sao đến giờ mình chưa được ban cho pháp khí thượng phẩm, vì dù sao thì cậu cũng đang học luyện khí rồi, sau này tự mình luyện chế lại càng phù hợp hơn.
Nhưng còn về cây roi dài một trăm linh hai đốt này thì cậu lại không hiểu lắm, rõ ràng là cậu chỉ có thể luyện chế ra trung phẩm pháp khí mà thôi, thế mà giờ đây nó lại biến thành thượng phẩm rồi.
Tử Thanh biết chắc chắn rằng Túy Nguyệt chấp sự đã ra tay giúp cậu, thử hồi tưởng lại lúc bản thân sắp ngất đi, một luồng ánh sáng đỏ do Tâm Ma Kính chiếu xạ ra chợt mang theo một chuỗi những ký tự và cách thức luyện chế kỳ lạ bỗng xuất hiện vô cùng rõ nét trong não cậu.
Loạt ký ức này ghi lại rất rõ về cách thức luyện chế pháp khí thượng phẩm, thời gian phù hợp để gia trì thêm nguyên liệu, khống chế sức lửa, những điểm cần lưu ý cùng với việc khống chế linh lực sao cho phù hợp...
Nói chung, tuy là Túy Nguyệt giúp cậu chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng nhờ có Tâm Ma Kính, những ký tự kỳ lạ hay là cách thức luyện chế pháp khí của vị chấp sự này đều được phục chế và lưu trữ lại cho Tử Thanh từ từ nghiên cứu.
Vô tình vận linh lực để nương theo những dòng ký ức do Tâm Ma Kính phục chế, từ trên người của Tử Thanh dần dần bốc lên một ngọn lửa màu đen tím vô cùng lạnh lẽo.
Bất ngờ nhìn thấy Tử Thanh tắm mình trong ngọn lửa, nhưng trên gương mặt lại tỏ ra vô cùng nghiêm túc và hưởng thụ, tuy là lo lắng lắm nhưng Bích Dao cũng chỉ còn biết âm thầm đứng lùi ra xa lẳng lặng hộ pháp cho cậu, ngay cả cánh bánh nướng đang ăn dở trên tay cũng bị cô nàng bóp cho sắp nát cả ra.
Tử Thanh cứ ngồi như vậy trong suốt mấy giờ liền, mà cây roi dài một trăm lẻ hai đốt trên tay cũng vì vậy mà nhiễm một luồng hơi thở lạnh lẽo kỳ lạ.
Vốn dĩ cây roi này nguyên bản có màu tím xen kẽ ánh bạc, nhưng sau khi bị ngọn lửa màu đen tím của Tử Thanh vô tình đốt trúng trong nhiều giờ, lúc này chẳng những vô số những tia sét nhỏ màu bạc bị đổi thành màu tím thì ngay cả sắc tím trong suốt của roi dài cũng trở nên đậm màu và không còn trong suốt nữa.
Bích Dao nhìn đến ngẩn người, nên khi trong phòng của Tử Thanh xuất hiện thêm hai người nữa là Túy Nguyệt và Khấu Trọng thì cô nàng cũng không có phát hiện ra.
Nhìn ngọn lửa màu đen tím trên người Tử Thanh, lại cảm nhận sự sợ hãi của Phấn Hồng Ma Viêm trong nội thể, lúc này Túy Nguyệt thật sự rất là hiếu kỳ muốn được hỏi Tử Thanh ngay.
Hơn nữa, nhìn màu sắc của những tia sét nhỏ đã biến thành màu tím đậm, cộng với luồng hơi thở âm u lạnh lẽo từ cây roi dài phát ra càng làm cho Túy Nguyệt và Khấu Trọng cảm thấy khó hiểu.
Cuối cùng, sau một hồi tu luyện không lâu nữa thì Tử Thanh cũng có dấu hiện tỉnh lại, ngọn Tử U Âm Hỏa cũng chậm rãi rút về trong đan điền.
- Úi mẹ ơi, giật cả mình.
Vừa mở mắt ra là đã thấy Bích Dao nghiêng cổ dòm ngó, phía sau lại có Túy Nguyệt và Khấu Trọng hai vị chấp sự đứng chắp tay nhìn chằm chằm, thật sự thì cảnh tượng này đã dọa cho Tử Thanh một trận suýt nữa thì hét toáng lên.
Bích Dao bị giật mình cũng vội nhìn lại, sau khi cung kính cúi chào thì mới nghe vị Túy Nguyệt chấp sự lên tiếng hỏi.
- Ngọn lửa màu đen tím kia của ngươi là từ đâu mà có, vì sao khí tức mà nó tỏa ra lại lạnh lẽo đến như vậy?
Thế là, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, đến cuối cùng thì Tử Thanh vẫn phải thật lòng đem câu chuyện vô ý hốt được ngọn lửa này kể lại cho ba người kia nghe.
Tất nhiên là bí mật về Tiên khí như Tâm Ma Kính, Liệt Thiên Ma Đao của Ám Nguyệt Thiên Điêu, tấm áo choàng được luyện nên từ cánh của Ám Dạ Thiền Vương, hay là dải khăn lụa do tinh hoa của Thái Cổ Băng Tằm dồn nén mà tạm thời dệt thành thì cậu sẽ không để lộ ra.
Nhưng chỉ riêng xuất xứ có chút kỳ quái của ngọn lửa kia thôi cũng đã đủ để cho hai vị chấp sự kia đau đầu rồi, huống chi, cậu bạn Tử Thanh còn đem hết những đau khổ khi bị ngọn lửa này nhập thân kể lại, cái này càng khiến cho Túy Nguyệt tò mò về ngọn lửa đen tím kia hơn.
Mấy ngày sau đó, Túy Nguyệt còn tự mình đi thử nghiệm uy lực của ngọn lửa này một chút.
Cũng không biết là tại sao, nhưng kể từ khi bị lộ thì ngọn lửa này rất là ngoan ngoãn mà không hành hạ Tử Thanh nữa, ngay cả uy lực khủng bố khi xưa cũng có rút lại, tuy rằng vẫn khiến cho Phấn Hồng Ma Viêm e dè, nhưng cũng chỉ khiến Túy Nguyệt nghĩ tới một khả năng.
Chính là ngọn lửa màu đen tím này chắc chắn là yêu phách chân hỏa của một con yêu thú cường đại nào đó ngưng luyện ra, sau khi yêu thú chết đi thì bị Tử Thanh vô tình tìm được, nên mới có kết quả như ngày hôm nay.
Còn về việc tại sao Phấn Hồng Ma Viêm lại e dè ngọn lửa màu đen tím kia, thì theo như cách nghĩ của Túy Nguyệt rất có thể là do cấp bậc của yêu thú ngưng luyện ra ngọn lửa này lúc còn sống cao hơn Phấn Diệm Hồng Loan, rất có khẳng năng là yêu thú cấp sáu trung hoặc hậu kỳ trở lên.
Yêu thú cấp sáu có thể đánh ngang tay với tu giả Thiên Linh Cảnh, thậm chí nếu dốc hết sức lực thì còn có thể giao đấu với tu giả Niết Bàn Cảnh bình thường khác, loại tồn tại này quả thực là vô cùng mạnh mẽ, người thường tuyệt đối không có khả năng gặp được.
Ấy vậy mà Tử Thanh lại có thể ở tại tiểu thế giới tìm được yêu phách chân hỏa của một yêu thú cấp sáu đã chết từ rất lâu, tuy thời gian lâu dần thì hỏa diễm sẽ có chút yếu nhược, nhưng chỉ cần cho nó cắn nuốt nhiều loại lửa khác thì khả năng khôi phục và thăng cấp không phải là không có.
Càng huống chi, lửa đối với một người chuyên tâm luyện khí như nàng và Tử Thanh thì càng giống như là tay trái tay phải, nếu thiếu nó thì cũng không thể nào mà luyện khí được.
Vì vậy, để đảm bảo an toàn cho Tử Thanh, vị chấp sự này đã căn dặn Khấu Trọng và Bích Dao không được nói ra việc Tử Thanh sở hữu một ngọn lửa của yêu thú cấp sáu, tránh cho có người nổi lòng tham mà làm hại cậu.
Hơn nữa, Túy Nguyệt còn đích thân đi gặp sư phụ của nàng là Đại trưởng lão trong nội môn để xin một ngọn lửa khác cho Tử Thanh học luyện khí, cũng coi như là che mắt tất cả ngoại môn này.
Mà sau một khoảng thời gian tìm hiểu về ngọn lửa màu đen tím trong người thì Tử Thanh cuối cùng cũng biết, hóa ra cây roi dài mà cậu luyện chế lúc đầu đã đạt tới cấp bậc bán thượng phẩm.
Nhưng vì tu vi của cậu không đủ nên suýt nữa thì hỏng mất, may là ở những giây phút cuối cùng Túy Nguyệt chấp sự đã ra tay giúp đỡ cậu, chẳng những ổn định được cấp bậc bán thượng phẩm mà còn thăng lên nửa cấp nữa chân chính trở thành thượng phẩm pháp khí.
Đáng nói là vị chấp sự này cũng không có ý định dùng nó làm phần thưởng Ngoại Môn Đại Bỉ cho cậu, chỉ nói rằng đó là do cậu luyện chế thành nên thuộc quyền sở hữu của cậu mà thôi.
Chỉ có điều, bây giờ Tử Thanh đã quen với việc dùng dải khăn lụa Hắc Nguyệt Yêu Lăng rồi, hơn nữa cậu cũng đã bắt đầu luyện chế nó thành bản mạng pháp bảo, nên cây roi này cậu cũng không định sử dụng.
Thoáng nghĩ tới Bích Dao, nhưng thấy cô nàng cũng tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, lại cũng tỏ ra rất thích dùng dải khăn lụa như cậu, cho nên Tử Thanh cũng đang phân vân không biết nên làm cách nào.
Suy nghĩ mãi không có kết quả, mà ngay cả Bích Dao cũng đã nói rõ nàng không muốn dùng cây roi này, cho nên việc luyện chế pháp khí cho cô nàng vẫn là chuyện mà Tử Thanh phải suy nghĩ thêm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà Tử Thanh cũng đã theo Túy Nguyệt học luyện khí được hơn một năm rồi, số thành phẩm mà cậu luyện chế ra đã chất đầy cả một góc nhỏ trong căn phòng lớn.
Tuy là phế phẩm, bán thành phẩm và thành phẩm hoàn chỉnh đều có, nhưng những thành phẩm là trung phẩm pháp khí vẫn nhỉnh hơn một chút so với đóng bán thành phẩm bên cạnh.
Mà trong khoảng thời gian này Tử Thanh cũng đã đột phá tới cảnh giới Thần Phách Cảnh sơ kỳ, chẳng những tu vi được nâng cao mà ngay cả việc khống chế lửa hay linh lực trong lúc luyện chế pháp khí cũng trở nên dễ dàng hơn.
Nhân dịp này Túy Nguyệt cũng ban thưởng cho cậu một cái lò luyện khí mới tên là Xi Vưu Đỉnh, đặc biệt, đây còn là một món pháp khí cực phẩm có công dụng gần giống với Tử Linh Tam Túc Đỉnh của Túy Nguyệt là công phòng nhất thể.
Tuy nhiên, bởi vì cấp bậc khác nhau nên uy lực cũng mạnh yếu khác nhau.
Nếu có gì đáng nói, vậy thì chính là bên trong chiếc lò đỉnh này có phong ấn sẵn một ngọn lửa tương đối hiếm gặp gọi là Xỉ Lam Chân Hỏa.
Loại lửa như Xỉ Lam Chân Hỏa này vốn chỉ xuất hiện ở những nơi vực sâu âm u, mà thường thấy nhất chính là ở trong những hang động ngầm sâu dưới đáy vực trăm ngàn mét.
Xỉ Lam Chân Hỏa có màu lam nhạt xen lẫn sắc xám trắng kỳ lạ, tuy cũng là lửa nhưng lại có chút lạnh lẽo âm u chứ không hề nóng bỏng hừng hực như những loại lửa khác.
Nhưng mà, dẫu sao thì đây cũng là thiên địa kỳ vật, uy lực so ra tuy kém hơn Tử U Âm Hỏa rất nhiều, có chăng chỉ ngang tầm với yêu phách chân hỏa của yêu thú cấp năm, nhưng sức mạnh của nó tất nhiên không thể xem thường được.
Sau khi có được đỉnh lò và một ngọn lửa mới, cậu bạn Tử Thanh cũng đã giành ra cả tháng trời để làm quen với chúng, đến nay tuy chưa thật sự khống chế tốt ngọn Xỉ Lam Chân Hỏa ở trong đỉnh, nhưng cũng đã có thể dùng nó để luyện ra bán thành phẩm của pháp khí trung phẩm rồi.
Cộng thêm việc ngọn lửa Xỉ Lam Chân Hỏa này có đặc tính âm u lạnh lẽo gần giống với Tử U Âm Hỏa trong người Tử Thanh, cho nên, dù là Xi Vưu Đỉnh hay Xỉ Lam Chân Hỏa đều là thứ vô cùng phù hợp với cậu.
Túy Nguyệt chấp sự cũng đã nói, coi như hai thứ này là phần thưởng cho lần Ngoại Môn Đại Bỉ trước đó của cậu, tuy hơi muộn nhưng lại rất đúng lúc, cậu bạn Tử Thanh cũng vui vẻ mà nhận lấy, xem như là lúc ở trong Cửu U Sơn Mạch cậu cũng không có uổng công khi dốc sức vì kết quả cuối cùng của Lạc Nguyệt Phong.
Mà lần tấn cấp này, đối với Thần Phách của mình thì Tử Thanh đã phải tốn rất nhiều tế bào não để có thể suy nghĩ và lựa chọn ra một hình mẫu lý tưởng.
Nhưng có lẽ là do cậu đã từng luyện hóa tinh huyết của Ám Nguyệt Thiên Điêu, nên khi cậu đột phá tới cảnh giới Thần phách thì linh lực ở trong nội thể ngay lập tức có xu hướng tự ngưng tụ lại mô phỏng theo hình dáng lúc còn sống của Ám Nguyệt Thiên Điêu.
Tất nhiên là với một người đã từng bị con chồn đen kia tính kế suýt thì mất mạng như Tử Thanh, cậu chắc chắn sẽ không để cho Thần phách của mình mang dáng vẻ của cái con chồn già khó ưa kia rồi.
Và thế là, sau rất nhiều sự lựa chọn cũng như nhiều ngày vắt óc suy nghĩ, đến cuối cùng thì cậu bạn Tử Thanh lại quyết định ngưng tụ ra một loại Thần phách không hề giống ai.
Đó chính là dùng toàn bộ linh lực trong nội thể ngưng tụ thành chín dải khăn lụa màu đen tím, mà mỗi một dải khăn lụa do linh lực hóa thành này đều giống hệt với hình dáng của Hắc Nguyệt Yêu Lăng.
Từ những hoa văn trên khăn lụa, những lớp viền bạc xen kẽ ánh đỏ tươi như máu, hay cả là hai lưỡi Liệt Thiên Ma Đao cũng đều giống hệt với bản chính một cách khó tin.
Lần ngưng tụ Thần phách này đã tiêu tốn của Tử Thanh vẻn vẹn nửa năm trời, sau khi tụ thành Thần phách, Tử Thanh còn cố ý dồn ấn ký của Thần phách xuống vị trí lưng dưới, vô tình tạo thành hình dạng có chút giống với chín cái đuôi của Cửu Vỹ Yêu Hồ.
Thậm chí, để tăng lên độ sát thương thì cậu bạn Tử Thanh còn dùng Hắc Nguyệt Yêu Lăng dung nhập vào trong Thần Phách, chân chính ẩn nấp trong chín dải khăn lụa do linh lực ngưng tụ thành.
Như vậy, khi Thần phách phát động công kích thì hai lưỡi Liệt Thiên Ma Đao gắn ở đầu khăn lụa sẽ có thể tùy ý hoán đổi vị trí và tấn công bất ngờ, lực sát thương sẽ tăng lên đến cả mấy chục lần.
Loại Thần phách dung nhập cả pháp khí bản mạng và kết nối trực tiếp với thân thể như thế này vốn chưa từng có, nếu có thì chỉ là ngưng tụ ra hư ảnh của Cửu Vỹ Yêu Hồ và để Thần phách tách rời với thân thể khi chiến đấu mà thôi.
Lần này Tử Thanh xuyên không tới đây đã quyết định là phải đi theo một lối riêng không đụng hàng cùng ai, cho nên chín dải khăn lụa ẩn chứa Hắc Nguyệt Yêu Lăng kia chính là thành quả mà cậu tự hào nhất từ trước tới nay.
Giờ đây, khi đã luyện thành Thần phách, cứ mỗi khi tu luyện mà phóng ra Thần phách, thì ngay cả là Tử Thanh nếu dùng mắt thường cũng rất khó để nhận ra được đâu là hai mảnh Hắc Nguyệt Yêu Lăng thật sự.
Nhưng chỉ cần là tu giả có tu vi vượt xa Tử Thanh, ví như Khấu Trọng phó chấp sự hay là Túy Nguyệt thì cũng không quá khó để nhìn ra đâu là hai mảnh pháp khí đang ẩn mình giữa chín dải khăn lụa màu đen tím.
Cũng may là trong một lần vô ý luyện tập với Thần phách bị hai người này nhìn thấy, hơn nữa dải khăn lụa cũng đồng thời lộ ra, nhưng hai vị tu giả này lại bị Tâm Ma Kính trong người Tử Thanh chiếu trúng nên chỉ có thể nhìn ra Hắc Nguyệt Yêu Lăng là hạ phẩm Linh khí.
Mà kết nối với những gì La Thiên Thiên từng kể lại thì có lẽ dải khăn lụa này chính là lá bài tẩy đã giúp cho Tử Thanh giết được yêu thú cấp năm hậu kỳ, từ đó thay đổi vị trí xếp hạng của Lạc Nguyệt Phong.
Thế nên Túy Nguyệt cũng không tra hỏi cậu xuất xứ của dải khăn lụa, mà nàng chỉ bảo cậu nên cẩn thận khi sử dụng nó, tránh bị người khác có ý đồ cướp mất.
Mà cũng kể từ lần đó, Tử Thanh cũng gan dạ hơn khi mời Khấu Trọng phó chấp sự cùng mình giao đấu để thử uy lực của Thần phách mới luyện thành.
Lâu dần, sự xuất hiện của Hắc Nguyệt Yêu Lăng kết hợp với Thần phách của Tử Thanh đã chẳng còn xa lạ với hai người chấp sự nữa.
Lại nói, kể từ những lần giao đấu với Thần phách của Tử Thanh thì cách đánh giá của Túy Nguyệt và Khấu Trọng về Tử Thanh cũng đã thay đổi rất nhiều, thậm chí, với hai người họ thì ngoại trừ La Thiên Thiên ra Tử Thanh sẽ là một cái tên khác có thể thông qua bài kiểm tra thăng cấp thành đệ tử nội môn trong hai năm tới.
Chỉ là, trong lúc mà hai người họ âm thầm đánh giá thì Tử Thanh lại đang rất tích cực tu luyện và học luyện chế các loại pháp khí, hoàn toàn không hề biết rằng mình đã trở thành đối tượng được chú trọng nhất trong đám đệ tử của Lạc Nguyệt Phong xếp ngang hàng với vị đại sư tỷ tên La Thiên Thiên kia.