Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Con cháu cố nhân của ngươi?” Vương Dụng Sĩ hỏi Phí Ánh Hoàn.
Phí Ánh Hoàn cảm giác có chút thú vị, ba phải cái nào cũng được nói: “Xem như thế đi.”
Triệu Hãn chắp tay nói: “Bái kiến huyện tôn.”
Vương Dụng Sĩ trực tiếp hỏi: “Ngươi còn nhỏ tuổi, có thể có kế sách gì phá địch?”
Triệu Hãn hỏi ngược lại: “Xin hỏi loạn dân khởi sự có bao nhiêu người?”
Vương Dụng Sĩ trả lời: “Mấy ngàn hơn vạn.”
Triệu Hãn lại hỏi: “Xin hỏi mấy ngàn hơn vạn loạn dân này, có bao nhiêu giáp trụ, có bao nhiêu đao kiếm, có bao nhiêu cung tên?”
Vương Dụng Sĩ nói: “Dân đói tạo phản, lại không cướp được kho quân giới, có thể có giáp trụ binh khí gì?”
Triệu Hãn hỏi lại: “Xin hỏi loạn dân giờ ở nơi nào?”
Vương Dụng Sĩ nói: “Đang cướp bóc trấn Độc Lưu cách mười dặm.”
Triệu Hãn lại hỏi: “Qua một lúc nữa trời sắp tối rồi, xin hỏi loạn dân sẽ ngay trong đêm đến tấn công huyện thành hay không?”
Vương Dụng Sĩ nói: “Tất nhiên sẽ không, tối nay khẳng định ở trấn Độc Lưu nghỉ ngơi, ngày mai...” Nói tới đây, Vương Dụng Sĩ đột nhiên sắc mặt mừng như điên, cười to nói, “Ha ha, thật sự là kế sách hay, quả nhiên hậu sinh khả uý. Mau gọi Trần điển sử trở về, lập tức bỏ số tiền lớn chiêu mộ năm trăm tráng sĩ, làm thêm đuốc, giết heo nấu cơm, bản quan muốn đích thân dẫn quân tập kích đêm! Ngụy huynh, ngươi lập tức cưỡi ngựa, tới trấn Độc Lưu tìm hiểu quân tình.”
“Việc nhỏ, bao ở trên người ta!” Ngụy Kiếm Hùng cười nói.
Vương Dụng Sĩ xoay người hỏi Triệu Hãn: “Ngươi hiến kế có công, nghĩ muốn ban thưởng cái gì?”
Triệu Hãn chắp tay nói: “Tiểu muội bệnh nặng, không có tiền mua thuốc, mong huyện tôn vươn tay giúp đỡ.”
“Việc này dễ thôi, ha ha ha ha!” Vương Dụng Sĩ thoải mái cười to, tâm tình trở nên vô cùng thoải mái.
Đối với người thông minh mà nói, có chút đạo lý điểm chút là thông.
Đám người Vương Dụng Sĩ, Phí Ánh Hoàn, Ngụy Kiếm Hùng hoàn toàn lâm vào điểm mù tư duy, chỉ nghĩ như thế nào phòng thủ huyện thành, lại chưa từng cân nhắc có thể chủ động tấn công.
Dù sao đây là năm Sùng Trinh đầu tiên, khởi nghĩa nông dân còn chưa trở thành hiện tượng phổ biến.
Làm tri huyện, Vương Dụng Sĩ lần đầu tiên gặp được nông dân quân, mà trong tay hắn chỉ có số ít nha dịch, thủ thành cũng còn phải ngay trong đêm chiêu mộ hương dũng.
Triệu Hãn hiến kế, chỉ thuộc loại lâm thời xuất hiện ý tưởng, thậm chí không rõ tình báo quân địch.
Lúc ấy, hắn nhìn thấy đầu Lý chủ bộ bị người ta xách đi dọc phố thị chúng, lúc này mới hạ quyết tâm cược một phen.
Có thể giết chủ bộ bình dân oán, tri huyện là nhân vật đáng sợ nha!
Đã là nhân vật đáng sợ, vậy thì cho kế sách mạo hiểm. Cái này gọi là xem người bỏ đĩa, cũng gọi là hỏi khách giết gà.
Nếu đổi thành một quan lại tầm thường, Triệu Hãn khẳng định hiến kế bảo thủ, hắn sẽ không tự tìm sự mất mặt đâu.
Lần nữa quay về huyện nha, đãi ngộ lại khác biệt rồi, có lại viên hộ tống dẫn đường toàn bộ hành trình.
Triệu Hãn tuy lập công lớn, nhưng chưa đắc chí, thái độ cung kính chắp tay nói: “Xin hỏi tôn tính đại danh lão tiên sinh.”
Nhắm chừng là Vương tri huyện giết người lập uy, Triệu Hãn lại được tri huyện thưởng thức, nhân viên văn thư này không dám chậm trễ, cười lấy lòng trả lời: “Miễn tôn, họ Dương, tên Thủ Trung, một tiểu lại huyện nha lễ phòng mà thôi.”
“Thì ra là Dương tiên sinh.” Triệu Hãn khen tặng nói.
Văn lại vội nói: “Không dám nhận danh xưng tiên sinh.”
Một đường nói chuyện phiếm, dần tới cổng huyện nha.
Phía tây cổng đặt một môn đình*, mặt đất rõ ràng mài mòn nghiêm trọng, nghĩ hẳn bình thường thường xuyên có người ra vào.
* chỗ dừng chân ngoài cửa
Triệu Hãn thuận miệng hỏi: “Nơi đó là chỗ nào?”
Văn lại giới thiệu: “Đây là thân minh đình, chuyên dụng cho án nhỏ giải hòa.”
Triệu Hãn cảm thấy rất hứng thú, vội hỏi chi tiết của nó.
Trải qua văn lại giải thích một phen, nhận biết vốn có của Triệu Hãn bị đảo điên, thì ra đời Minh thẩm án không phải trực tiếp đánh trống thăng đường.
Phía tây cổng huyện nha, nhất định xây thân minh đình.
Tranh cãi tài sản, đánh nhau các án kiện dân sự, phải tới thân minh đình tiến hành khuyên giải trước.
Lý giáp trưởng quan của hai bên vụ án, còn có văn lại tương quan của huyện nha, cùng nhau nói rõ lợi hại với đương sự. Nếu có thể giải hòa ngoài đình, thì không cần phải ra tòa. Nếu hai bên đều không chịu nhượng bộ, vậy soạn cáo trạng đánh trống lập án, do huyện thái gia tự mình thăng đường thẩm tra xử lí.
Có phải phi thường quen thuộc hay không?
Hòa giải tư pháp đó!
Thứ này là Chu Nguyên Chương sáng chế đầu tiên, có thể mang trưởng quan châu huyện các nơi, từ trong việc nhỏ lông gà vỏ tỏi giải phóng ra.
Đương nhiên cũng có chỗ thiếu hụt.
Theo Đại Minh cai trị bại hoại, các chủ quan huyện nha bắt đầu lơ là chính sự, mọi chuyện đều để văn lại đi xử lý. Văn lại có thể cấu kết với lý giáp trưởng, ở giai đoạn điều giải tư pháp, cưỡng bức đương sự nhượng bộ, dẫn tới phe yếu thế luôn ngậm bồ hòn, rất nhiều lão lại nhiều năm thậm chí bởi vậy nắm giữ quyền lớn dân sự.
Đã xuyên việt trở lại cổ đại, nhất định phải hiểu biết các loại tình huống xã hội, nếu không sau này ra tòa cũng không biết nên đi cửa nào.
Thấy Triệu Hãn hỏi cái này hỏi cái kia, tựa như cảm thấy rất hứng thú đối với huyện nha, văn lại chủ động hướng dẫn du lịch.
Hắn chỉ vào cánh cửa thứ hai của huyện nha nói: “Đây là nghi môn, cũng không thường mở. Chỉ có tri huyện nhận chức, nghênh đón khách quý, hiến tế lễ mừng... Loại ngày mừng này, mới có thể mở ra nghi môn ra vào.”
Triệu Hãn lập tức lĩnh hội: “Lễ nghi chi môn.”
“Tiểu công tử hiểu biết đúng.” Văn lại lại chỉ vào cửa bên phía đông nghi môn, “Đây là nhân môn, lại xưng hỉ môn, để huyện tôn cùng người hầu cận ra vào.”
Triệu Hãn chỉ vào cửa mé Tây hỏi: “Cánh cửa đó thì sao?”
Văn lại giải thích: “Đó là quỷ môn, lại xưng tuyệt môn. Dùng cho thẩm vấn trọng phạm, hoặc là áp giải tử tù đi hành hình.”
Triệu Hãn nói: “Hối khí (Xui).”
“Không phải chính là xui sao? Tới gần chút cũng có từng trận gió âm.” Văn lại cười nói.
Trong nghi môn là sảnh lớn, nơi tri huyện thăng đường thẩm án.
Hai bên đông tây của sảnh lớn, là kho lương tiền cùng kho võ bị, huyện nha sáu phòng chia ra đặt hai bên. Kho lương tiền do huyện thừa phụ trách, tương đương với phòng tài vụ kiêm phòng hồ sơ; kho võ bị do điển sử phụ trách, bên trong đặt dụng cụ hành hình, binh khí và danh sách.
“Phía trước là trạch môn, tại hạ không tiện đưa nữa.” Văn lại dừng lại nói.
Triệu Hãn chắp tay nói: “Đa tạ.”
Trạch môn ngăn cách trong ngoài, có người gác cổng trông coi, muốn gặp tri huyện phải thông báo, không cho tiền bình thường không cho vào, tục xưng “tẩu môn tử”.
Trong trạch môn là sảnh hai, nơi làm việc hằng ngày thật sự của tri huyện, xuyên qua sảnh hai mới đến nhà trong tri huyện ngủ nghỉ.