Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tuần phủ lão gia là người cỡ nào? Đó là sao Văn Khúc trên trời hạ phàm. Các ngươi đám hạ lưu này, có thể hầu hạ tuần phủ lão gia, đó là đốt nhang thơm mấy đời! Ta mang lời xấu nói ở phía trước, nếu là người nào xuất hiện sai sót, ta tự tay đánh gãy chân hắn...”
“Phí An, Phí Long, ngày đó tuần phủ lão gia lên núi Nga Hồ, hai người các ngươi đi theo hầu hạ ở bên...”
Tửu Phách đứng ở ngay bên cạnh Triệu Hãn, giờ phút này thấp giọng nói: “Phí An trước kia tên Lăng An, là cháu nhà mẹ đẻ Lăng phu nhân. Phí Long trước kia cũng là phó đồng của thiếu gia, Kiếm Đảm một thế hệ trước, tuổi lớn rồi không gọi là Kiếm Đảm nữa, đã sửa về tên ban đầu.”
Tốt thôi, Cầm Tâm, Kiếm Đảm cùng Tửu Phách, thì ra thuộc loại tên công chức, vượt qua tuổi thì phải đổi một đám.
Triệu Hãn tò mò hỏi: “Kiếm Đảm đã ở đây, Cầm Tâm cùng Tửu Phách một thế hệ trước đâu?”
Tửu Phách trả lời chi tiết: “Cầm Tâm đã đi thư viện Hàm Châu, ở thư viện làm trợ giáo, chuyên vỡ lòng cho trẻ con, chủ yếu giảng 《 Bách gia tính 》, 《 Tam Tự kinh 》, 《 vỡ lòng cần biết》 cùng 《 tiểu học 》. Tửu Phách đã đi Nga Hồ trấn, làm phó chưởng quầy ở một cửa hàng, mỗi tháng có thể nhận sáu lượng bạc. Ta cũng là Tửu Phách, sau này cũng muốn đi cửa hàng. Trước làm một năm ti vụ*, lại làm một năm chiêu đãi, một năm chạy ngoài, hai năm thu chi ngoại phòng, nếu là tất cả đều thuận lợi, năm năm có thể thăng phó chưởng quầy. Nếu ngày nào đó làm chính chưởng quầy, tiền tiêu vặt hàng tháng đã mười lượng!”
* tương đương thư ký, làm ghi chép giấy tờ
Triệu Hãn nháy mắt hiểu ra, Phí Ánh Hoàn làm đại thiếu gia, người bên cạnh hắn có thể phóng ra ngoài, từng bước một tiếp quản sản nghiệp gia tộc!
Khi hai người nói thầm, Lăng phu nhân đã an bài thỏa đáng.
Người chọn mua phụ trách hậu cần, đều là thuộc hạ tâm phúc của nàng, hiển nhiên có nước béo có thể vớt.
Người phụ trách hầu hạ bên cạnh, hoặc là tâm phúc của nàng, hoặc là đối tượng Phí Ánh Hoàn trọng điểm bồi dưỡng. Nàng còn cố ý lưu lại chút danh ngạch, tạm thời không tuyên bố với bên ngoài, chờ người hữu tâm cống bạc lên sẵn sàng góp sức.
Phát biểu chấm dứt, ai về chỗ nấy.
Cầm Tâm, Kiếm Đảm, Tửu Phách còn muốn nghe chuyện giết giặc, cùng nhau vây lấy huynh muội Triệu Hãn về phòng.
Triệu Hãn chưa lập tức chém gió, mà là hỏi: “Ta mới đến, chưa được sai việc còn hợp tình hợp lý. Vì sao ba vị huynh đệ, đã sớm là người tâm phúc của thiếu gia, lần này cũng chưa kiếm được gì vậy?”
Vẻ mặt Cầm Tâm rất tự hào, khinh thường cười lạnh: “Cô ta cũng xứng sai sử chúng ta?”
Tửu Phách giải thích: “Công việc của ba người chúng ta, đều do nội viện tự mình hỏi đến, chỉ là ăn ở tại Trung Cần viện mà thôi. Đúng rồi, ca ca là ai dẫn vào ở?”
“Mặc Hương.” Triệu Hãn đáp.
Kiếm Đảm cười nói: “Ca ca giống với chúng ta, đều là người mình, chỉ chịu nội viện sai phái, không cần sợ Lăng phu nhân kia.”
Tửu Phách lại bổ một câu: “Nhưng cũng đừng tùy tiện trêu chọc cô ta.”
“Lai lịch cô ta rất lớn? Một gia nô, dám tự cho mình là phu nhân.” Triệu Hãn có chút tò mò.
Tửu Phách quay đầu nhìn, phát hiện cửa phòng đã đóng, thấp giọng hóng hớt: “Cô ta trước kia là nha hoàn của lão phu nhân, rất được lão phu nhân sủng ái, thậm chí coi là nửa con gái mà nuôi lớn. Lúc thiếu phu nhân mang thai, lão phu nhân liền mang cô ta đưa đến Cảnh Hành uyển, bổn ý là làm thiếp ấm giường cho đại thiếu gia. Thiếu phu nhân không vui, cưỡng ép gả cô ta cho Phí quản sự, lúc ấy Phí quản sự còn chỉ là thư đồng của thiếu gia.”
“Thiếu phu nhân làm như thế, lão phu nhân không nói gì?” Triệu Hãn hỏi.
Kiếm Đảm cũng nhịn không được hóng hớt: “Lão phu nhân tự nhiên tức giận, mặt mũi không nhịn được. Nhưng thiếu phu nhân tính tình cũng lớn, thế mà mang bụng bầu về nhà mẹ đẻ, thiếu gia ngồi thuyền một ngày một đêm mới đuổi theo đưa về được!”
Triệu Hãn cảm giác rất thú vị, tựa như đang xem phim trạch đấu cổ trang.
Một nha hoàn, thật không dễ gì lấy lòng lão phu nhân, được như nguyện đi hầu hạ đại thiếu gia. Còn thừa dịp chính thê mang thai, không biết như thế nào thuyết phục lão phu nhân, mắt thấy có thể làm thiếp cho đại thiếu gia, ai ngờ lại bị chính thê gả cho thư đồng!
Tâm cao ngất, mạng mỏng hơn giấy.
Vị Lăng phu nhân này, hiển nhiên còn mơ làm phu nhân, tuy giấc mộng không thể trở thành hiện thực, lại có thể ở trước mặt gia nô đã ghiền.
...
Qua hai ngày nữa.
Phí Ánh Hoàn nhận được nhà tổ Hoành Lâm triệu hồi, vội vàng đến trấn Hà Khẩu, toàn bộ hành trình đi cùng tuần phủ Giang Tây.
Hai huynh muội Triệu Hãn, tạm thời cũng không làm gì, mỗi ngày ăn no ngủ kỹ.
Chuyện làm thư đồng cho tiểu thiếu gia, tựa như đã bị người ta quên đi, tiểu muội cũng tạm thời không có bất cứ an bài gì.
Nhưng, sự tích Phí đại thiếu gia huyết chiến phản tặc, nổi hứng sa trường ngắm trăng, đã nhanh chóng từ Trung Cần viện truyền tới nội viện.
Hơn nữa thêm mắm thêm muối, diễn biến ra các loại phiên bản!
Hôm nay, thị nữ Mặc Hương đột nhiên tới, mặt đầy nụ cười nói: “Hãn Nhi, thiếu phu nhân cho mời.”
Triệu Hãn dặn dò tiểu muội đừng chạy lung tung, chắp tay nói: “Làm phiền tỷ tỷ dẫn đường.”
Theo Mặc Hương rời Trung Cần viện, trải qua một con đường trồng đầy trúc xanh biếc, lại bước vào một cánh cổng vòm liền đi vào nội viện.
Xuyên qua tiểu viện, theo hành lang gấp khúc rẽ ngang rẽ dọc, rất nhanh liền vào sảnh nhỏ.
Mặc Hương đứng ở cửa sảnh nhỏ, nói với một thị nữ khác: “Nghênh Xuân tỷ tỷ, người đưa tới rồi.”
Thị nữ Nghênh Xuân nói: “Ngươi tự đi đi.”
Thị nữ Mặc Hương lập tức hành lễ cáo lui.
Nghênh Xuân nhìn Triệu Hãn một cái, mặt không biểu cảm nói: “Theo ta tiến vào.”
Thiếp thân nha hoàn của thiếu phu nhân xem ra không dễ tiếp xúc, Triệu Hãn toàn bộ hành trình câm miệng không nói lung tung.
Nghênh Xuân vén rèm cửa, dẫn Triệu Hãn tiến vào sảnh lớn bên trong.
Đại thiếu nãi nãi Lâu thị đang ngồi ở trước bàn lật xem cái gì, thỉnh thoảng cầm lấy bút lông viết viết vẽ vẽ.
“Mẹ, con gái dẫn người đến rồi.” Nghênh Xuân rốt cuộc lộ ra nụ cười.
Một tiếng “Mẹ” này, đương nhiên không phải ý tứ mẹ đẻ, mà là nô bộc nội viện xưng hô vô cùng thân thiết đối với chủ nhân.
Lâu thị buông bút lông, xoay người lại, phân phó: “Pha chén trà cho tiểu ca.”
“Vâng.” Nghênh Xuân khom người lui ra phía sau.
Lâu thị khí chất dịu dàng đoan trang, đối đãi Triệu Hãn cũng phi thường hòa ái, mỉm cười nói: “Không phải sợ, ngồi xuống nói chuyện.”
“Đa tạ phu nhân!” Triệu Hãn chắp tay ngồi xuống.
Lâu thị đối với điều này rất hài lòng, gật đầu khen ngợi: “Không sợ người lạ, không lộ khiếp vía, cử chỉ thong dong, quả thật so với gia sinh tử* càng ưu tú hơn.”
* chỉ con cái người hầu được sinh ra trong gia đình chủ