Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tay trái Chu Trầm bóp mông cô, tay phải cầm thắt lưng lia từ cửa mình đến ngực cô, sau đó vỗ vỗ vào da thịt mềm mại trước ngực và đầu v* đã được miếng dán che lấp.
Lớp dán ngực mỏng manh không ngăn được khoái cảm kích thích khiến cơ thể nhạy cảm của Triệu Đường Diên run lên từng hồi.
Nhưng anh vẫn chưa thấy đủ, anh vén áo dây lên trước ngực cô khoe ra bầu ngực xinh xắn, cơ mà miếng dán ngực hình bông hoa màu nude kia nom có vẻ gai mắt quá nên anh lạnh tanh lột miếng dán ngực ra luôn.
Độ dính của miếng dán rất tốt, lột ra khỏi ngực khiến làn da đau đớn thét gào, giờ cô không còn thấy sướng nữa mà chỉ có cảm giác đau.
Cô đành nhắm mắt lại, để mặc cho anh đùa bỡn, bắt đầu mơ màng buồn ngủ trong hoàn cảnh tối tăm như vậy.
Rượu khi nãy bọn cô uống tác dụng chậm mà mạnh quá, lúc này đây cảm giác chênh chao choáng váng dội đến từng cơn, nó khác hẳn những cơn đau đầu mà cô phải chịu khi căng thẳng và tâm trạng tụt dốc.
Rượu làm cô sung sướng, làm cô muốn đánh một giấc dài miên man hệt như trong cuộc yêu vậy.
Chìm đắm.
Tuy nhiên, con người chỉ được buông thả đôi lúc thôi, còn đâu thì vẫn phải giữ được sự tỉnh táo.
Ví dụ như hiện tại, cô buồn ngủ nhưng không thể ngủ.
Tế bào thần kinh trong khối óc vẫn đang tận tụy với công việc, truyền tin tới kích thích cô tỉnh táo.
Người trước mặt là ai, đó là Chu Trầm, sao mày có thể lơ lỏng cảnh giác như vậy hả?
Đây là lần đầu tiên Chu Trầm thấy đôi mắt không còn tỉnh táo như trước của cô.
Rốt cuộc thì cô đã uống đến mức nào?
Anh hừ một tiếng, bỗng nhiên mặc lại quần áo cho cô, cô thoáng ngạc nhiên, tưởng rằng anh bằng lòng tha cho cô.
Đến khi anh vươn tay cầm vạt áo mơn trớn làn da cô thì cô mới biết người này chỉ định đổi cách chơi khác thôi.
Lớp vải dệt kim không hề bị ngăn trở cọ xát đầu v*, mang đến khoái cảm vừa đau vừa ngứa.
Cảm giác này rất kỳ lạ, giống như giấy nhám chà xát đậu phụ, khiến Triệu Đường Diên lo lắng giãy giụa mông chống lại anh.
"Không được nhúc nhích!" Thắt lưng lại tét vào đầu v* bên phải.
"..."
Đợi đến khi chơi chán, anh nâng mông cô cao lên, tay trái hung bạo xoa bóp mông cô, tay phải lại cầm cái thắt lưng kia, phần đuôi lộ ra.
Phần cuối của thắt lưng được tạo thành góc nhọn, lúc này góc nhọn đó đang ở chính giữa lỗ nhỏ của cô.
Cô gắng mở mắt, nhìn anh với vẻ kinh hoàng.
"Chu Trầm!"
Anh nhướn mắt, ánh mắt sao quá đỗi lạnh lùng.
Anh chỉ nhìn thoáng qua, sau đó lại cụp xuống.
Ngón út của anh móc lấy quần lót rồi kéo sang một bên, ẩn dưới khu rừng rậm rạp là động hoa đang nhầy nhụa nước chảy.
Cô không chỉ có vẻ ngoài thuần khiết mà ngay cả màu sắc vùng kín của cô cũng hồng hồng, nơi bị chất lỏng trong suốt thấm ướt như được mạ một tầng sáng óng ánh.
Ánh mắt anh u ám hẳn đi, đầu thắt lưng trong tay bỗng đâm vào cánh môi còn đang hé mở.
"A!" Cô buột miệng rên lên nhưng đã bị ánh mắt lạnh lùng của anh lia tới.
Anh càng nặng tay hơn, trừng phạt cô vì đã không nghe lời mà rên lên.
Cô cau mày nhìn anh, nét mặt vừa như đau đớn lại vừa như sung sướng, nơi riêng tư ấy đã bị anh đút không biết bao nhiêu đồ, nhưng thắt lưng thì mới là lần đầu tiên.
Anh cử động tay, thắt lưng lại tiến thêm một chút.
Anh lạnh lùng hỏi: "Còn kêu nữa không?"
Ngoài mặt thì cô nghe theo, nhưng lòng đã buông lời mắng chửi không sao kìm được: Anh cứ thử bị cắm xem có kêu hay không.
Tâm trí bất giác mường tượng đến cảnh Chu Trầm bị cắm thì sẽ ra sao, chắc chắn phải sướng lắm cho xem.
Dưới tác dụng của cồn, đến cả suy nghĩ của cô cũng trở nên táo bạo hơn nhiều.
Cô cắn môi, cẳng chân gác trên vai anh cọ cọ vào người anh như đang lấy lòng, gợi lên cơn n*ng trong anh.
Vậy nhưng sức chịu đựng của anh lại vô cùng đặc biệt, khi anh muốn nhẫn nhịn thì sẽ không cởi quần mà chỉ tập trung sử dụng thứ trong tay để đùa bỡn cô.
Đồ da cọ vào vách trong nhạy cảm khiến cô lên tới cơn sóng cao trào đầu tiên trong biển tình sướng khổ giao thoa.
Khi xe dừng lại, cô hẵng còn đang thở dốc, ngón tay nắm chặt lấy tay vịn trên trần, tránh để cà vạt siết đau cổ tay.
Tiểu Vương đã xuống xe chờ ngoài cửa từ bao giờ, điệu bộ của Chu Trầm vẫn ung dung tự tại, trừ sự âm u đang xoắn xuýt lấy người anh thì trông anh chẳng khác gì ngày thường cả.
Nghiêm chỉnh như đang giải quyết công việc.
Anh rút thắt lưng về, lẳng lặng nhìn phần đuôi sáng lấp lánh, sau đó giơ tay tháo cà vạt đang giam cầm hai tay Triệu Đường Diên, cuối cùng thì cũng bằng lòng thả cô xuống khỏi không trung.
Cô mệt rã rời, ngã ập vào lòng anh, vừa ngoan vừa tủi rúc mình trong lòng anh, chỉ có bờ mông đang áp sát lấy vật nam tính của anh qua lớp quần lót.
Nơi đó đã cứng từ lâu nhưng anh vẫn chỉ dùng ngón tay và thắt lưng trêu đùa đóa hoa của cô.
Anh không phải người sẽ kìm nén dục vọng, trừ khi muốn đạt được mục đích nào đó, lát nữa chắc chắn phải có điều gì đó tàn khốc hơn chờ đợi cô.
Triệu Đường Diên đã chuẩn bị một tâm lý vững vàng.
Chu Trầm hất cô sang một bên, không mặc quần áo cho cô mà đeo lại thắt lưng cho mình.
Sau đó, anh cởi áo trên người ra, áo vest may thủ công hơi nhàu nhĩ phủ lên người cô, che khuất hơn nửa cơ thể cô.
Gõ đúp lên cửa xe, cánh cửa đã mở ra từ bên ngoài.
Anh bế cô lên, đi vào Lan Đình với vẻ hằm hằm.
Anh cứ im lặng chẳng nói chẳng rằng suốt từ thang máy về đến hiên cửa.
Tiểu Vương mở cửa giúp họ rồi rời đi, anh ôm cô vào thẳng phòng ngủ, tiếp đó ném cô lên chiếc giường lớn kia.
Chiếc giường mềm mại, thậm chí cơ thể cô còn nhẹ nhàng nảy lên.
Cô nhìn anh cởi áo sơ mi, sau đó đến thắt lưng rồi tới quần tây.
Thân thể cô run lên, giờ thấy thắt lưng thôi đã sợ xanh mặt.
"Nằm bò ra." Anh khỏa thân, tay cầm thắt lưng, nhìn cô từ trên cao xuống.
Khuôn mặt cô bừng lên sự hoảng hốt, mọi khi chơi đùa bằng đồ cỏn con thì không sao, nhưng giờ anh đang nổi nóng, chẳng may bất cẩn sẩy tay thì phải làm thế nào?
Cô run rẩy nói: "Chu Trầm...!Em sợ..."
Anh cười khẩy: "Em sợ? Mặc ít thế này đi uống rượu với thằng khác cũng đâu sợ, sao giờ mới than sợ với anh?"
"Thật mà...!Bạn cùng phòng của em cũng ở đó..."
Anh không nghe giải thích, lặp lại lần nữa: "Nằm bò ra."
Giọng điệu nghiêm khắc hơn hẳn vừa rồi.
Cô bất lực, uất ức xoay người nằm bò ra, áo khoác trên người cô đã rơi xuống mép giường từ lâu, cái mông trắng nõn cong lên, giữa hai bờ mông đang kẹp một chiếc thắt lưng màu đen.
Mặt anh lạnh tanh gập đôi thắt lưng lại, quất bốp vào mông cô.
"Á!" Cô đau đến trào nước mắt, vội bò lên đầu giường né tránh cái tiếp theo.
"Về đây!"
"Không!"
Cuối cùng Triệu Đường Diên cũng không giữ tỉnh táo được nữa, mông cô đau đớn nóng rát, lần đầu tiên mượn rượu cáu kỉnh với anh.
Thái độ hư đốn của cô khiến anh tức đến nghiến răng, từng câu chữ như thể đang rít qua kẽ răng: "Anh không nói lại lần hai!"
"Em cũng không nói lại lần hai!" Giọng cô mang theo tiếng nức nở, hai tay giơ ra sau che mông như chim sợ đầu cạnh mềm.
Trong khắc hoảng loạn, ngón tay cô rờ đến gối, ngẫm nghĩ rồi lại không dám ném gối vào mặt anh.
Nước mắt lã chã tuôn rơi, nét mặt thảm thương khôn cùng: "Chính anh không nghe em giải thích, rõ ràng em chưa làm gì mà anh đã đánh em!"
"..." Anh nhìn cô, lửa giận bỗng dưng vụt tắt.
Trước giờ cô vẫn rất ngoan, chẳng hề chọc tức anh lần nào, chẳng lẽ lại oan thật?
Anh mím môi, có điều cứ nghĩ đến cảnh thằng tóc đỏ kéo tay cô ban nãy thì lại thấy ngứa mắt.
Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì?
Nhưng Triệu Đường Diên nằm trên giường đã khóc không thành tiếng, anh thoáng im lặng, cố mà nói một cách bình tĩnh: "Thế em giải thích đi."
Giọng điệu lạnh lùng như thể chỉ cần lời giải thích của cô không khiến anh thỏa lòng thì cô sẽ bị kéo về tét mông ngay lập tức.
Hết chương 9..