Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 27: Kính trà
Từ miệng Tiêu Hành, Sở Chiêu Du đã biết thì ra Ngô thị là đại cung nữ dịch đình, 25 tuổi xuất cung, chưa từng gả chồng, khi 27 tuổi, được người giới thiệu, gả cho Tạ lão tướng quân tục huyền*.
续弦(tục huyền): Thời cổ đại, cầm sắt được dùng làm ẩn dụ cho vợ chồng, nếu mất vợ thì gọi là đoạn huyền, lấy vợ tiếp là tục huyền.
Tạ Khôn bị thương nặng trên chiến trường vài lần, năm 40 đã nội thương ngoại thương một đống, hắn vô tâm tục huyền, nhưng Lục Lệ Hoa vẫn luôn bảo hắn tìm người tri kỷ chiếu cố dưỡng thương, sẵn tiện cho người giúp đỡ lo liệu hôn sự của con trai con gái.
Tạ Khôn sợ làm lỡ cô nương người ta, Lục Lệ Hoa lại nói, bên chỗ nàng có đại cung nữ từ trong cung, thành thật, biết chăm sóc, chiếu cố người, rời cung nhưng vẫn chưa định hôn sự, nàng cũng hơi sốt ruột.
Vì thế Ngô thị gả vào phủ tướng quân, nàng xuất thân thấp kém, không người đỡ đầu, cùng ăn bữa cơm gia đình, hai đứa nhỏ gọi nương, coi như xong.
Gả vào nhà chưa được hai năm, vết thương cũ của Tạ lão tướng quân phát tác, thế tới rào rạt*, không lâu sau về trời.
来势汹汹(lai thế hung hung): có nghĩa là chuyển động hoặc mọi thứ đi kèm với động lực lớn (chắc như kiểu có sẵn đà)
Tạ Triều Vân nhìn Ngô thị phát độc, mới nhận thấy không đúng. Thái y tới nghiệm, quả nhiên, đây là một loại độc không màu không vị, có thể khiến người bị thương nhẹ bùng phát mất mạng.
Nàng để Tạ Triều Vân lơ là cảnh giác, đầu tiên dùng hôn sự của Tạ Triều Nguyệt đánh bài tình cảm, gãi đúng chỗ ngứa nhắc nhở Tạ Triều Vân đính hôn cho muội muội, phát triển một hôn sự đáng tin cậy.
Nói đến hôn sự của muội muội, Tạ Triều Vân cứ thế mà đặt hết tâm tư lên Tạ Triều Nguyệt, suýt nữa bỏ mạng.
Thân thể Ngô thị vẫn luôn tốt, không ốm đau bệnh tật, cho dù nàng và Tạ Triều Vân cùng trúng độc, nhưng tạm thời triệu chứng của bệnh trạng vẫn chưa biểu hiện ra ngoài. Đến khi Nhiếp chính vương đá nàng nội thương, thân vệ lại chặt đứt cánh tay, thân thể vừa bị thương, độc phát đòi mạng, Ngô thị trào máu tươi, nếu không phải Tiêu Hành phát hiện lượng máu quá nhiều, chỉ sợ sẽ cho là hắn ra tay quá nặng.
Tạ Triều Vân là võ tướng, trên người sao không có vết thương cũ, Ngô thị hạ độc liều lớn, dù thân thể Tạ Triều Vân tốt hơn phụ thân, cũng không thể qua khỏi.
Tạ gia lòng son dạ sắt, Tạ lão tướng quân chết, không chịu quy thuận Thái Hậu – người cầm quyền trong triều, khiến cho nàng ghi hận, thế là hạ độc thủ.
Năm đó Thái hậu phóng thích rất nhiều cung nữ, đều là quân cờ của nàng, tới bây giờ Tiêu Hành vẫn chưa dọn sạch hết. Quân cờ được âm thầm bài trí, lặng lẽ hành động, khó mà biết được quân cờ đó đã hạ vào trong nhà đại thần nào.
Thái hậu bị Nhiếp chính vương giam lỏng, đám quân cờ yên ổn lại nổi dậy. Ngô thị thấy nhiệm vụ không thành, bị Tạ Triều Nguyệt hoài nghi, mà sau khi uống thuốc độc không thể bị thương, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, kéo Sở Chiêu Du xuống nước cho hả giận.
Ngô thị là một, cùng loại với Ngô thị còn rất nhiều. Tiêu Hành bắt dịch đình Hoàng tổng quản, nghiêm hình tra tấn, lại kết hợp với Nhiếp chính vương phủ để “Tìm người” mấy ngày đã nhổ được ám đinh, cuối cùng có được một danh sách tương đối hoàn chỉnh.
Bá mẫu Tạ Triều Vân Lục Lệ Hoa tuy rằng không nằm trong danh sách, lại không biết từ cung yến nào, được Thái hậu mượn sức, bắt đầu ham thích làm mai.
Sở Chiêu Du hiểu tâm lý của nàng. Tạ Lập Bách là trưởng tử phủ tướng quân, lại bình thường yếu đuối, không có tiền đồ như đệ đệ, sau khi đệ đệ chết, chất nhi ngang trời xuất thế, trò giỏi hơn thầy. Trượng phu bị uất ức, đại phòng bị chèn ép, lúc ấy Thái hậu tung ra cành ôliu, Lục Lệ Hoa sao có thể không nhận?
Hộ Long Vệ vây quanh phủ tướng quân, phu thê Tạ lập bách bị tống vào ngục.
Sở Chiêu Du vuốt bụng thở dài, trẫm chọc ai đâu chứ, thế mà suýt nữa về trời thay thế Tạ Triều Vân.
Y hơi khẩn trương, cốt truyện hai trăm nghìn chữ của Tạ Triều Vân đã qua, tiếp theo là đến lượt y!
Tuy nói còn hai trăm nghìn chữ, nhưng nếu tác giả này viết văn như lũ, Nhiếp chính vương ăn một bữa cơm viết ba chương, người qua đường kính sợ sùng bái Nhiếp chính vương thổi phồng thêm mười chương, lải nhải đến bốn trăm nghìn chữ, Nhiếp chính vương tống hoàng đế bù nhìn vào hoàng lăng, mở ra kỷ nguyên mới của nam chính……
Y lăn long lóc trong chăn ngồi dậy, lần này nhất định phải bịa chuyện cho trót.
Nhỡ đâu việc này chính là nút thắt thì sao?
Y cẩn thận suy nghĩ lại, loại bỏ phần chưa xác định, giữ lại tin tức y thấy có thể tin.
Sở Chiêu Du thấp thỏm chờ Tiêu Hành tới, tâm tình khẩn trương thì miệng không ngừng được.
Thôi Canh ghi lại lượng đồ ăn vặt hai ngày Sở Chiêu Du giả bệnh, luôn cảm thấy bệ hạ không bệnh.
Nhiếp chính vương xếp Thôi Canh vào đây chỉ để doạ Sở Chiêu Du, để y thành thật một chút, đừng lén làm chuyện xấu còn mắng hắn, không rảnh ngày nào cũng kiểm tra.
Trên thực tế, vì nội dung Thôi Canh viết không liên quan quá nhiều đến cuộc sống hàng ngày, Nhiếp chính vương không thích xem.
Ghi chép về cuộc sống hàng ngày quả thực là hiện trường công khai xử tội Nhiếp chính vương.
Ngươi nói vô căn cứ, Nhiếp chính vương chột dạ, nói đúng, Tiêu Hành lại không thừa nhận, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.
Hắn đã quên mất mình đồng ý với Tạ Triều Vân là sẽ thử rời xa Sở Chiêu Du, từ khi quyết định đến khi lật lọng chưa tới một buổi sáng.
Duy nhất chỉ có Tạ Triều Vân vẫn luôn quan sát mọi thứ, vì ân cứu mạng, rốt cuộc nói không nên lời, chỉ có thể nhìn từ xa, thường thường gõ đầu muội muội, “Xem đi, muội còn nói không diễn.”
Tháng mười vì Sở Chiêu Du buồn nôn, cúp không ít buổi lâm triều, lúc y còn đi học cũng không cúp nhiều như vậy.
“Giáo viên hí kịch của trẫm đều là người quen, dám cúp. Tháng mười một, trẫm nhất định sẽ làm người đàng hoàng.” Sở Chiêu Du nhỏ giọng thề, như thể ba ngày nay y thượng triều đúng giờ.
Thấy Tiêu Hành tới, y lập tức suy yếu nằm lại giường.
“Dạ dày trẫm hơi trướng khí.”
Trướng khí, khó chịu, buồn nôn.
Tiết công công cố gắng bớt lo lắng: “Nô tài giúp người xoa xoa nhé?”
Trướng khí đâu ra, rõ ràng là chống chế.
Tiêu Hành không tự giác mà lo lắng, “Hôm nay đỡ hơn chưa?”
Sở Chiêu Du: “Chuyện của Tạ gia, xử lý xong rồi hửm?”
“Ừm.” Tiêu Hành nhìn chằm chằm y, “Bệ hạ có thể nói chuyện của Ngô thị.”
Gần đây toàn hỏi chuyện Tạ Triều Vân, Sở Chiêu Du trong lòng trợn mắt, cẩn thận tìm từ: “Khi trẫm còn bé vô tình ở Thọ Khang Cung nghe Thái hậu nói, trên đời có một loại độc không màu không vị…… Sau Tạ cô nương tiến cung, trẫm hàn huyên với nàng, cảm thấy cái chết của lão tướng quân hơi lạ, bệnh trạng giống như loại độc Thái hậu nói.”
Tiêu Hành nhướng mày, trên mặt nhìn không ra cảm xúc: “Vì thế ngươi nghi ngờ Ngô thị?”
“Đúng vậy, Tạ tướng quân là đại tướng, hiếm khi hồi kinh, trẫm sợ nàng giở trò cũ, bèn nhắc nhở Tạ cô nương. Ngô thị ngày thường ẩn cư, chỉ có ngày giỗ của Tạ lão tướng quân, nàng mới hiện thân.”
Tiêu Hành truy vấn: “Mỗi lần bệ hạ khen Tạ Triều Vân, cũng là nhắc nhở hắn?”
“Hừm…… Cũng coi như là vậy.” Thật ra là do trẫm thuận miệng khen, dù sao cũng không mất tiền.
Tiêu Hành tuyên bố: “Sau này bệ hạ đừng khen nữa, nếu không bổn vương lại nghi ngờ bệ hạ cố ý mượn sức võ tướng.”
Sở Chiêu Du bĩu môi, trẫm cứu hắn, sau này hắn khen lại ta được không?
Y không cẩn thận nói ra lời trong lòng, Tiêu Hành nhìn y: “Ngươi hy vọng Tạ Triều Vân nhìn ngươi bằng con mắt khác?”
Sở Chiêu Du thành thật gật đầu: “Tạ tướng quân có từng đọc sách không? Biết khen ngợi không? Nếu không được, ngươi bảo hắn viết thư, nhờ viết hộ cũng được. Nhiếp chính vương nhớ rõ giúp trẫm truyền lời.”
Trán Tiêu Hành nổi gân xanh: “Ngươi còn muốn lén lút trao đổi?”
Hắn còn phải hỗ trợ truyền lời?
“Tạ tướng quân là người của ngươi, trẫm không dám cầu hắn kết cỏ ngậm vành báo đáp, khen vài câu cũng không được hả?” Sở Chiêu Du nổi giận, “Nếu không Nhiếp chính vương ngươi khen hộ hắn đi!”
“Ngươi ——” Tiêu Hành lại nghiêm túc suy xét đề nghị này.
Sở Chiêu Du ngửa đầu, ánh mắt đầy trông mong nhìn hắn, y muốn xem xem, Nhiếp chính vương có thể nói ra cái gì.
Trong lòng y có vài phần chờ mong, y cứu Tạ Triều Vân là chuyện nhỏ không tốn sức gì, đối với đồ chó này này mới là đại ân đại đức!
Nhiếp chính vương nghẹn nửa ngày, hắn chưa từng nịnh hót ai, tuy rằng nghe nhiều, cũng không để trong lòng, từ ngữ vô cùng nghèo nàn.
Ánh mắt Sở Chiêu Du sáng lấp lánh, Tiêu Hành lại suy tư.
Cuối cùng cứng rắn nói: “Ngươi làm hoàng đế không tồi, không gây chuyện.”
Tai Nhiếp chính vương hơi đỏ.
Hoàng đế bù nhìn mà bảo không tồi? Có lẽ với Nhiếp chính vương thì không tồi thật.
Còn không bằng không khen.
Sở Chiêu Du buồn buồn, ngươi không khen trẫm đẹp à.
“Trẫm muốn ngủ trưa.”
Tiêu Hành nhíu mày: “Gần đây bệ hạ ngủ hơi nhiều.”
Sở Chiêu Du đưa mắt oán hận, Nhiếp chính vương quản trời quản đất còn quản cái này? Y không đáp lời, tìm chỗ ấm áp trên giường, cuộn chăn thành một cục.
“Chỉ cho y ngủ nửa canh giờ, đến giờ gọi dậy, không dậy lật chăn của y.”
Người ngủ nhiều không có tinh thần, buổi tối còn dễ mất ngủ. Tuy Tiêu Hành thấy tinh thần Sở Chiêu Du vẫn tốt.
Sở Chiêu Du nhớ lần trước bị Nhiếp chính vương lật chăn, thật là việc xấu loang lổ, khánh trúc nan thư.
Hắn nhìn Nhiếp chính vương đi rồi, chui ra khỏi chăn, ngoắc Thôi Canh, không buồn ngủ tí nào.
“Tiếp sau đây, lời trẫm nói, xin Thôi đại nhân ghi lại đúng sự thật, một chữ cũng không thể thiếu.”
Trong lòng Thôi Canh dâng lên dự cảm không tốt.
Liền nghe Sở Chiêu Du mắng một hơi không nghỉ——
“Nhiếp chính vương đồ chó này ngày nào cũng uy hiếp soán vị trẫm, đi chết đi, đáng đời 27 tuổi còn chưa có vợ! Ăn tết xong là 28 rồi cô nương nào mắt mù mới xem trọng hắn, trẫm ngắt lời hắn đời này độc thân!”
“Viết nhanh lên, trẫm còn có……”
Nhiếp chính vương trăm công ngàn việc, Thôi Canh não bổ, một ngày có thể ghi lại mấy chục trang, Sở Chiêu Du quan sát, phát hiện Nhiếp chính vương không có thời gian xem ghi chú về cuộc sống hàng ngày, mắng đã cái nư.
Thôi Canh: “…… Bệ hạ từ từ.”
Sở Chiêu Du không thể không dạy hắn tốc kí: “Trẫm là thanh niên năm tốt, mắng người ta cũng chỉ có vài từ đó thôi, ngươi dùng ký hiệu thay thế mấy từ này, nhớ kỹ trong lòng, có thể viết ít một nửa.”
Thôi Canh bừng tỉnh đại ngộ: “Thần bắt đầu nhớ. Ngày 4 tháng 11……”
“Ngày 4 tháng 11?” Sở Chiêu Du nghe được thời gian mẫn cảm, não loé sáng, nhảy dựng trên giường như thỏ.
Hôm nay là ngày Tiểu Hắc uống thuốc!
Trẫm lại quên mất!
Sở Chiêu Du kêu lên: “Mau, trẫm muốn thay quần áo, lập tức xuất cung.”
Y khom lưng mang giày, trong lòng lại mắng thêm một lần.
Hợp Tâm Cổ kia chạy vào người trẫm, nhất định là trẫm bị lây ngốc rồi!
Một khi thuốc được đưa đến Nhiếp chính vương phủ, y sẽ bị lộ. Nhiếp chính vương vốn không nghĩ đến tìm y, y mới không kiêng dè mắng*.
挨骂(ái mạ): chỉ sự lên án và khiển trách nghiêm khắc của công chúng mà ai đó nhận được sau khi làm những việc vi phạm đạo đức xã hội
Bây giờ đi tìm Lục Hoài Thiện chắc chắn không kịp, cơ hội duy nhất là ôm cây đợi thỏ ở Nhiếp chính vương phủ.
Kinh giao cách nơi này rất xa, nếu buổi sáng Lục Hoài Thiện sai người xuất phát, giờ này hẳn là chưa tới.
Thôi Canh ghi lại bệ hạ sinh hoạt lười biếng một tháng nay, lần đầu tiên thấy Sở Chiêu Du nhanh hơn thỏ.
……
Nhiếp chính vương phủ.
Tiêu Hành trong thư phòng hắt xì mấy cái.
Tạ Triều Vân cạn lời nói: “Đã sớm bảo ngươi thư phòng cũng nên thêm địa long vào, ngươi không chịu. Bị mưa xối cũng không thay quần áo ngay, một hai phải đưa bệ hạ hồi cung, nhiễm phong hàn rồi chứ gì?”
“Có người mắng bổn vương thôi.” Tiêu Hành chắc chắn, Sở Chiêu Du đang ngủ ngon bị lật chăn đánh thức, hắn hiểu rõ.
“Ai dám?” Tạ Triều Vân hỏi, lại suy nghĩ cẩn thận, nhịn không được nói, “Mắng ngươi hai câu cũng không mất miếng thịt nào.”
Tuy hắn không thể phản chiến cùng Sở Chiêu Du, nhưng việc nhỏ này, thuận tay giúp cũng không có vấn đề.
Tiêu Hành: “Bổn vương nói muốn phạt y?”
“Sắc mặt ngươi nói như vậy.”
Tiêu Hành yên lặng, mấy ngày nay Sở Chiêu Du đổi phương pháp hỏi thăm hắn, cẩn thận cho rằng mình giấu kỹ, căn bản là không đủ dùng trước mặt hắn.
Độc của Ngô thị không phải lấy từ chỗ Thái hậu, mà sau khi nàng xuất cung, cơ duyên xảo hợp mua được từ tay một thương nhân Nam Dương.
Tiêu Hành cố ý nói sai.
Sở Chiêu Du nói là nghe được từ chỗ Thái hậu.
Hắn giải thích ngắn gọn lại cho Tạ Triều Vân.
“Bệ hạ đã cứu ta, chắc chắn không phải là giả, Ngô thị muốn hại hắn, cũng không phải giả.” Tạ Triều Vân phân tích, “Có lẽ bệ hạ có lý do khó nói? Như có người nói cho y, nhưng vì nguyên nhân nào đó y không thể để lộ người này?”
“Tạm thời nghĩ như vậy.” Tiêu Hành gõ mặt bàn, “Tra rõ người bên cạnh bệ hạ.”
Hắn không cho phép bên cạnh Sở Chiêu Du tồn tại thứ hắn không biết.
Tiêu Hành cam đoan, nếu hắn đi hỏi Sở Chiêu Du, người nọ lập tức lại lươn lẹo.
Không muốn nghe nói dối, lại không nỡ nghiêm khắc thẩm vấn, cũng chỉ có thể làm vậy.
“Có cách gì khiến y mở miệng không?” Tiêu Hành hỏi, “Phải tự nguyện.”
Tạ Triều Vân không đáng tin kiến nghị: “Uống say thì nói thật?”
Tiêu Hành thấy không hợp: “Uống rượu hại thân.”
Tạ Triều Vân yên lặng nhìn hắn, lời này ngươi cũng nói được.
“Nhìn bổn vương làm gì?”
Nhiếp chính vương khi gặp Sở Chiêu Du liền ngớ ngẩn, Tạ Triều Vân nghĩ, vẫn nhắc nhở: “Ta cảm thấy, bệ hạ rất có hứng thú với chuyện tìm người của ngươi…… Hoặc là nói, rất tự tin y có thể tìm được.”
Điều này cũng hợp với suy đoán trước của bọn họ, có người âm thầm truyền tin cho tiểu hoàng đế.
Nếu không, một mình tiểu hoàng đế không làm được những việc này.
Người đầu tiên Tiêu Hành nghĩ đến, là tên hái hoa tặc bắt cóc Sở Chiêu Du ra khỏi thành, khinh công trác tuyệt, có thể đột phá phòng thủ của Tiền Thế Thành.
Có hái hoa tặc nào bắt người rồi lại thả dễ dàng vậy?
Nhiếp chính vương suy bụng ta ra bụng người, nếu hắn bắt được, chắc chắn sẽ không thả.
Chẳng lẽ hái hoa tặc không thấy Sở Chiêu Du thông minh lanh lợi xinh đẹp như hoa sao?
Sở Chiêu Du được yêu thích, không chừng mới nói dăm ba câu, dụ được hái hoa tặc bán mạng cho y.
Giống như Lục Hoài Thiện Tạ Triều Vân Tạ Triều Nguyệt.
“Rắc ——” Nhiếp chính vương không cẩn thận bẻ gãy một khối gỗ khắc.
Tạ Triều Vân nhìn hắn, cảm thấy mặt Nhiếp chính vương hơi xanh.
……
Sở Chiêu Du vội vàng vọt tới trước Nhiếp chính vương phủ, Nhiếp chính vương phủ an tĩnh cổ xưa, thủ vệ trang nghiêm túc mục. Sở Chiêu Du đi tới đi lui một vòng, tạm thời không phát hiện ra manh mối đã có người tới.
Y không thể hỏi, nhỡ Lục Hoài Thiện còn chưa tới, y hỏi sẽ gây phiền.
Từ Nhiếp chính vương phủ đi về hướng cổng thành, Sở Chiêu Du mặc long bào màu vàng sáng, ăn mặc minh hoàng sắc long bào, hết sức nổi bật.
Bá tánh tự giác tách ra một con đường.
“Bệ hạ thật đẹp!”
“Còn phải nói, trong cung nuôi thế nào, tổ yến vây cá, có thể không tốt sao!”
Sở Chiêu Du xinh đẹp vô hại, không có uy tín gì ở Đại Sở, bá tánh nói nhỏ cũng chỉ xoay quanh vẻ ngoài của y.
Thân vệ sợ Sở Chiêu Du cảm thấy bị mạo phạm, dò hỏi nhìn y.
“Không có việc gì.” Y nghe được còn rất vui.
Phía trước có một bạch y nhân cưỡi ngựa đến gần, Sở Chiêu Du thấy trên quần áo hắn có dấu hiệu của Lục gia, không sợ chết mà trực tiếp dang tay ngăn cản.
Dù sao có thân vệ ở đây, y sẽ không sao.
Vó ngựa tăng lên, Lục Bột khẩn cấp ghìm ngựa, thấy rõ người chặn đường là tiểu hoàng đế.
Sở Chiêu Du duỗi tay: “Lục tướng quân có đồ muốn giao cho trẫm đúng không?”
Lục bột do dự, Lục tướng quân nói mấy thứ này là bệ hạ giao cho Nhiếp chính vương.
Nhưng ngay sau đó hắn nhớ tới trước khi đi, Lục tướng quân lầm bầm lầu bầu một câu, “Không biết là bệ hạ quên hay là thế nào, ngươi tùy thời hành sự, nếu có bất thường, lập tức trở về báo với ta.”
Lục Hoài Thiện sợ Sở Chiêu Du không tới lấy đồ, hẳn là bị Nhiếp chính vương nhốt.
Sở Chiêu Du điên cuồng ám chỉ: “Lục tướng quân nói đưa đến từ hai ngày trước, là đã quên đưa cho trẫm sao?”
Mau đưa cho trẫm.
Lục Bột biết nghe lời: “Gần đây quân doanh nhiều việc, chậm trễ hai ngày, bệ hạ thứ lỗi.”
Sở Chiêu Du nhận tay nải nhỏ, bỗng cất vào trong ngực.
“Vất vả cho ngươi rồi, hay là ở lại trong cung vài ngày?”
“Thuộc hạ đang mang công vụ, không tiện ở lâu.”
Sở Chiêu Du gật đầu, “Có mấy câu, phiền chuyển cáo Lục tướng quân.”
Sở Chiêu Du lôi kéo Lục Bột đi vài bước, thân vệ muốn đi cùng, bị Sở Chiêu Du trừng mắt.
Sợ thân vệ thính lực quá tốt, Sở Chiêu Du nói một nửa, viết trong lòng bàn tay một nửa, như phòng cướp.
Thân vệ cảm thấy trở về sẽ bị Nhiếp chính vương phê bình.
……
Thành công lấy được hổ phù, Sở Chiêu Du kín đáo để hai khối hổ phù cạnh nhau, thẳng cả eo.
Long Uy quân, của trẫm.
Y bỏ lại vào túi, nhìn bao thuốc còn lại mà phát sầu.
Làm sao cho Nhiếp chính vương uống đây?
Mời hắn vào cung ăn cơm?
Đang phát sầu, buổi tối, Nhiếp chính vương không mời tự đến, hưng sư vấn tội.
Sở Chiêu Du không dám lãng phí chén trà đã cho thuốc, quơ quơ, ra vẻ trấn định ngồi cạnh bàn.
“Hôm nay bệ hạ xuất cung?” Tiêu Hành không quanh co lòng vòng, đổ ập xuống hỏi.
Còn dám viết chữ trong lòng bàn tay tiểu tướng?
Sở Chiêu Du: “Lần trước trẫm đưa cho Lục tướng quân một hộp đồ ăn, Lục tướng quân nói kinh giao có bánh quả hồng ăn ngon, có qua có lại. Hẹn hôm nay đưa tới, suýt nữa trẫm quên mất.”
Tiêu Hành tin Sở Chiêu Du mới là lạ, hắn phát giác bí mật của Sở Chiêu Du càng ngày càng nhiều, như sắp thoát khỏi kiểm soát.
“Xin lỗi, trẫm ăn hết rồi, quên không để dành cho Nhiếp chính vương. Hay là ngươi uống miếng trà bớt giận?”
Sở Chiêu Du cười tủm tỉm dâng lên một chén trà.
Nhiếp chính vương sắc mặt khẽ biến, đẩy trà của Sở Chiêu Du ra, như đã biết hết trò mèo của Sở Chiêu Du.
Trong đầu hắn hiện lên cảnh bảy năm trước, lão hoàng đế bệnh nguy kịch, gọi Thái Tử Sở Chiêu Du và Tiêu Hành đến.
“Từ hôm nay trở đi, Tiêu Hành chính là thái phó của ngươi, một ngày vi sư, chung thân vi phụ, chiêu nhi quỳ xuống, bái sư kính trà.”
“Thái phó.”
Tiểu Thái Tử dâng trà, Tiêu Hành uống cạn.
“Ngụy thị chuyên quyền, Tiêu Hành, Thái Tử phó thác cho ngươi. Nếu có bất kính, cứ việc đánh.”
“Thần chắc chắn dốc hết sức lực!”
Thì ra, Hợp Tâm Cổ ở trong trà.
Ít ai biết, trên đầu Tiêu Hành còn có một chức thái phó nữa.
Tiêu Hành cũng không muốn thừa nhận.
Đến hôm nay, Sở Chiêu Du lại lần nữa dâng trà, giống hệt lúc trước, thần thái cử chỉ dần dần khớp với bảy năm trước.
Đồng tử Tiêu Hành co lại, thù hận bị hắn vùi lấp đã ngóc đầu trở lại.
Tạ Triều Nguyệt đánh đổ chén trà của ca ca, Tiêu Hành may mắn hâm mộ.
Nhưng bảy năm trước, không có ai thay hắn cản lại chung trà kia, mọi người trong phòng đều trơ mắt nhìn.
Không thể tin ai, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tiêu Hành giơ tay, bắt lấy chung trà, ném xuống đất, mang theo quyết tuyệt hung ác, hắn quên mất đây là một chung trà vô tội, như muốn đập tan ngu trung* hoang đường bảy năm trước.
愚忠(ngu trung): chỉ sự trung thành một cách ngu dốt, bất chấp hậu quả, không suy xét lý do, không cân nhắc ưu khuyết, chỉ biết làm việc theo trình tự, không có ý riêng.
Sở Chiêu Du hoảng sợ biến sắc, y mạnh mẽ nhào tới, đôi tay ôm lấy chung trà.
Không uống cũng đừng ném xuống đất chứ, chẳng lẽ y chậm mấy canh giờ, Tiểu Hắc đã phát bệnh?
Tiêu Hành sửng sốt, không tin nhìn Sở Chiêu Du, trong mắt hiện lên chấn động kịch liệt.
Trà này???
Mẹ nó Sở Chiêu Du còn dám làm lần hai?!
Hắn cười lạnh, ánh mắt sắc lạnh thả lại chung trà, nắm cần cổ thon mềm của Sở Chiêu Du: “Bệ hạ cũng xứng kính trà bổn vương?”
Sư giả, truyền đạo thụ nghiệp*, toàn bộ Sở thị đều không xứng đáng nhắc đến chữ này.
*师者,传道授业: từ [古之学者必有师。师者,所以传道受业解惑也] học giả thời cổ đại phải có thầy. Thầy, có thể truyền thụ đạo lý, dạy học thuật, giải đáp nan đề.
Sở Chiêu Du kinh ngạc ngây người, tại sao lại có dự cảm sắp bị trục xuất tới hoàng lăng?
Còn có, Tiêu Hành âm dương quái khí* nói cái gì thế?
阴阳怪气(âm dương quái khí): diễn tả thái độ kỳ quặc, lời nói lạnh lùng, khó đoán
Quá mức khiếp sợ, Sở Chiêu Du thậm chí chậm chạp nhận ra rằng Nhiếp chính vương còn bóp cổ y nữa đó!
“Khụ khụ khụ……” Sở Chiêu Du không ngừng nôn khan, gương mặt nghẹn đỏ, nước mắt trào ra.
Y mà xót Nhiếp chính vương nữa thì y chính là đồ ngốc!
Tiêu Hành tức mình không dám dùng sức, cười lạnh một tiếng buông y ra, đi ra ngoài.
Sở Chiêu Du đỡ bàn há mồm thở dốc, nước mắt rơi trên mặt bàn, y run rẩy lấy nửa khối hổ phù trong tay áo, chọi vào bóng người hung hăng của Tiêu Hành.
Sau ót Nhiếp chính vương đột nhiên đau xót, bắt được một khối ám khí.
Hắn tốn bao công sức mới thuyết phục được bản thân tìm chỗ khác bình tĩnh lại, Sở Chiêu Du đã hạ độc hắn dám ném đồ vào người hắn?
Hắn nâng tay, ánh mắt đột nhiên ngưng lại.
Nửa khối Hổ phù.
Không phải của Sở Chiêu Du, là của hắn.
Sở Chiêu Du ngồi dậy, ý cười không chạm đáy mắt, uy hiếp nói: “Nhiếp chính vương hôm nay không uống cũng phải uống.”