Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 32: Béo lên rồi!
Ngày thứ hai Nhiếp chính vương đi.
Sở Chiêu Du cố gắng vào triều, phê tấu chương, bàn luận việc trị quốc.
Có người đang dốc toàn lực trên chiến trường, làm sao y có thể gây cản trở?
Hai mươi hai năm kinh nghiệm trong cuộc sống hiện đại vẫn còn, y từng được tiếp thu những tri thức một cách tiện lợi mà người cổ đại không thể sánh được, đến nay vẫn có thể chăm sóc đất nước mưa thuận gió hoà.
Chỗ không hiểu cũng vẫn có, y sẽ trực tiếp hỏi các đại thần, tóm được ai thì hỏi người đó, sau đó liền kinh ngạc phát hiện, mấy đại thần lần trước đánh tám gậy không thả ra một cái cái rắm bây giờ lại có thể đối đáp trôi chảy những vấn đề tương tự.
Sở Chiêu Du mỉm cười khép lại tấu chương, tốt lắm Nhiếp chính vương.
Trước khi đi đùa giỡn trẫm một trận, đường làm quan rộng mở đúng không?
Sở Chiêu Du tức giận gọi đệ nhất chân chó của Nhiếp chính vương – Tiền Thế Thành đến.
“Rốt cuộc U Châu xảy ra chuyện gì? Ngươi nói thật cho trẫm.”
Tiền Thế Thành nhanh chóng đáp lại: “U Châu Ngụy Sử mưu phản.”
Hai bàn tay tinh tế của Sở Chiêu Du mở ra một quyển thánh chỉ, cầm lấy bút ở bên cạnh chấm mực, dừng ở khoảng trống trên thánh chỉ: “Tiền thống lĩnh làm việc vất vả, công lao ngày càng nhiều, trẫm nạp cho ngươi mấy tiểu thiếp, thế nào?”
Nói đoạn hạ bút, vừa viết vừa nói: “Bảy người được đấy, Triệu Tiền Tôn Lý Chu Ngô Trịnh…”
“Bệ hạ, không được!” Tiền Thế Thành kinh hãi biến sắc, “Thần bị vợ đánh gãy chân rồi ai đến bảo vệ hoàng cung an toàn!”
“Ngươi có nói hay không?”
Trong lòng Tiền Thế Thành âm thầm kêu khổ, tại sao Nhiếp chính vương không phái hắn đi phía nam, để Tạ Triều Vân ở lại kinh thành.
“Ta nói. Thật ra là liên quan đến nhóm ăn mày lần trước bệ hạ gặp ở cửa cung. Nhiếp chính vương tra ra bọn họ là mấy tên vô lại lẩn trốn từ Dự Châu đến đây, bọn họ được thuê vận chuyển lương thực từ kho lúa trong quan phủ Dự Châu ra bên ngoài, bởi vì giở mánh khóe lừa đảo nên bị kẻ cầm đầu mắng, ghi hận trong lòng, trộm mấy túi lương thực nhân màn đêm chạy trốn. Kết quả phát hiện mình chọc phải người không thể chọc, luôn có người ở đuổi theo bọn họ, trốn một đường đến kinh thành tị nạn.”
Sở Chiêu Du: “Không còn gì khác?”
“Ừm.” Tiền Thế Thành đáp một tiếng.
Sở Chiêu Du phút chốc đứng lên: “Nói cách khác, Nhiếp chính vương đi Dự Châu, có binh không có lương thực, gian tế cũng chưa bắt được?”
Tiền Thế Thành trong lòng đã có dự tính trước: “Vương gia chắc chắn là có biện pháp.”
“Hắn điều động lương thực từ nơi khác?”
“Ầy… Chắc thế?” Tiền Thế Thành thầm nói ta không biết mà.
Lúc ăn cơm Sở Chiêu Du vẫn còn tức giận, Nhiếp chính vương bị cái gì vậy, sao có thể để cho đại quân chịu đói cùng hắn?
Vừa nghĩ tới bọn họ đang phải chịu đói, Sở Chiêu Du cũng nuốt không trôi.
Không phải ai cũng giống Nhiếp Chính Vương, có thể một hai ngày không ăn cơm mà thân thể vẫn cường tráng!
Địch Yến yên lặng thầm đếm đến hai mươi, chén cơm Sở Chiêu Du bưng trong tay kia vẫn chưa ăn miếng nào.
“Dì làm cơm, không hợp khẩu vị?”
“Không phải! Trẫm đang… sầu.”
“Sầu cái gì, sầu chuyện trên triều? Không phải vẫn thuận lợi sao?” Thật sự là thuận lợi đến mức Địch Yến hoài nghi chuyến mình đến làm gì, hưởng phúc với cháu ngoại trai hoàng đế à?
Nàng chẳng có chuyện gì làm, đành chuyển mục tiêu vào kinh thành chăm hoàng đế mập.
Một ngày năm bữa.
Sở Chiêu Du nhăn mặt sầu lo như nếp gấp của cái bánh bao, trắng trẻo non nớt, cầm rất thích.
“Lương Châu năm nay mưa thuận gió hòa, lương thực thu hoạch cũng ổn, nơi có dì dượng đúng là một vùng đất có lộc.”
“Ngươi chỉ giỏi khen.”
“Trẫm dự định điều một ít lương thực từ Lương Châu sang cho Dự Châu, trợ giúp Nhiếp chính vương đánh trận. Ngụy Sử binh người mập ngựa khỏe, nếu là không thể giải quyết trong một lần, phản công lại thì người xui xẻo chính là trẫm.”
Y và dì vừa mới bắt hết hang ổ của Ngụy Sử vào trong đại lao, phán Ngụy Sử và thái hậu tội mưu phản, là kẻ thù không đợi trời chung.
Địch Yến: “Loạn thần tặc tử, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc một lần!”
Sở Chiêu Du: “Vậy trẫm hạ chỉ cho dượng phái binh hộ tống lương thảo được chứ?”
“Loại chuyện nhỏ này, bệ hạ làm chủ là được, ngươi cứ bắt Triệu Thành đi cũng được.”
“Ngược lại cũng không cần phải như vậy.” Sở Chiêu Du nhanh chóng ăn sạch cơm, giao thánh chỉ cho Tiết công công, nói với Địch Yến, “Trẫm nghe nói dì với dượng tình cảm một lòng, ba lần bốn lượt đưa thư, khiến người khác phải ghen tỵ.”
Địch Yến: “Nuôi vài con bồ câu đưa thư thôi. Ông ngoại ngươi khi còn sống cũng nuôi bồ câu đưa thư.”
Sở Chiêu Du ngượng ngùng gãi đầu một cái, “Thánh chỉ đi chậm lắm, hay là dì giúp trẫm truyền bức thư cho dượng trước đi?”
“Được.”
Sở Chiêu Du lập tức ra sức ăn thêm một chén canh.
Địch Yến cười nheo cả mắt lại, nhanh mập lên nào, nàng thuận miệng nói: “Ngươi cần chim bồ câu không, chỗ ta ta còn có vài con không dùng đến.”
“Người một nhà không nói chuyện hai nhà, trẫm nhận nhé!”
Sở Chiêu Du nấc cụt đi ra khỏi điện Phúc Ninh, dỗ dì khó quá, y suýt chống đỡ không nổi.
Y sờ sờ bụng, cây ngay không sợ chết đứng viết lên sợi giấy nhỏ dùng làm thư “Triều chính bận quá, sách lý thuyết quá nhiều, trẫm xem ba tháng cũng chẳng xong, mắt đau, không đọc đâu.”
Gấp thư giấy lại thành quyển nhỏ để vào thùng thư trên chân bồ câu, sau đó sẽ có người mang theo con chim bồ câu này đi Dự Châu tìm Nhiếp chính vương.
Việc này vô cùng quan trọng, nhất định phải cho Nhiếp chính vương biết.
Trẫm làm công tác tư tưởng cho Nhiếp chính vương trước để tránh hai tháng sau không đọc xong sách lại bị mắng.
Sở Chiêu Du ngồi bên cạnh bàn học, mở sách, ngáp một cái thật dài.
Nghỉ việc võ sửa việc văn, lúc nào Nhiếp chính vương mới có thể trở về giúp trẫm gánh vác một phần triều chính đây?
Trời lạnh thế này, mỗi ngày đúng giờ phải dậy sớm vào triều chẳng khác gì muốn cướp đi cái mạng già của y.
Dự Châu có lạnh hay không, Tiêu Hành đi vội vàng như vậy, quần áo chống lạnh đã chuẩn bị xong chưa?
Sở Chiêu Du chống cằm nhìn một vùng thế giới ngoài cửa sổ, kinh thành đã bắt đầu có tuyết rồi, bay lả tả, khắp nơi vắng lặng.
Hai tay Thôi Canh run rẩy, nhưng vẫn phải dùng ngón tay đông cứng viết ghi chú sinh hoạt thường ngày một cách chân thật nhất: “Ngày thứ ba Nhiếp chính vương rời đi, ban đêm bệ hạ tỉnh lại ba lần, trà không uống cơm không ăn, lúc phê tấu chương sẽ ngẫu nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, vạt áo rộng dần, dáng người tiều tụy.”
Thôi Canh lầm bầm lầu bầu: “Chỗ này viết nhầm, vạt áo dần chật thì đúng hơn.”
“Trẫm không quấy rầy ngài tự cười tự vui một mình. Thôi đại nhân, đừng đọc, làm người thì phải xử sự cho có tình.” Sở Chiêu Du kiến nghị, “Ngài có bản lĩnh như vậy, không bằng đến nhà sách làm nghề viết chuyện cười đi, trẫm không can thiệp vào đời tư của ngươi.”
Thôi Canh: “Thần sợ hãi.”
Ý là không chịu bỏ qua.
Ánh mắt Sở Chiêu Du không hề tốt lành theo dõi hắn, từ khi Tiêu Hành đi, Thôi Canh – tên chó săn thứ hai của Nhiếp chính vương này lập tức bắt đầu điên cuồng ghi chép cuộc sống riêng tư của y, ngay cả ngày hôm nay y ăn cơm gạo nếp hay gạo cứng cũng phải ghi chép, thiếu chút nữa bị Địch Yến đánh cho tàn phế.
Lương Nhiếp chính vương cho hắn nhiều ít thế nào mà lại không cần mạng như thế.
Sở Chiêu Du liếc mắt trừng Thôi Canh một cái, tiếp tục đọc sách, tên sử quan này rõ ràng là nói hưu nói vượn.
Y ăn ngon uống ngọt ngủ ngon.
…
Tiêu Hành gấp rút lên đường cực nhanh, gần như đã đến Dự Châu mới thấy chim bồ câu của Sở Chiêu Du.
Xem xong tờ giấy, trong mắt Tiêu Hành thấp thoáng ý cười, chút chuyện nhỏ như thế mà cũng đáng để bỏ công bỏ sức đưa tới.
May là bản vương từ bi, cho y có cơ hội tiễn bản vương ra khỏi thành, dạy cho y vài câu.
Chắc không phải là vật nhỏ này không được gặp hắn, không ai giúp y xử lý chính sự, núp ở chỗ nào đó khóc rồi chứ.
Người nào đó muốn Sở Chiêu Du tiễn hắn xuất chinh, lại tìm lý do nghênh tiếp dì rất kỳ quái, trong lòng không chịu thừa nhận, đến bây giờ thì tâm tình lại vô cùng tốt, hồi âm.
“Nghiêm túc đọc, bản vương sẽ kiểm tra.”
Nhìn bồ câu đưa thư biến mất nơi chân trời, Tiêu Hành trở về doanh trại mở ra bản đồ, nhíu mày trầm tư.
Nhiều lương thực như vậy, có thể giấu ở chỗ nào?
Tiêu Hành vẽ vài điểm trên địa đồ, hắn phát hiện sớm, lương thảo không kịp vận chuyển toàn bộ đến U Châu, nhất định là cách kho lúa không xa, ở hướng U Châu.
“Ngày mai tập kích nơi này, nghe ta sắp xếp…”
Hai tháng quá dài, Tiêu Hành không chờ được nữa, muốn về ăn Tết.
Sở Chiêu Du bắt được bồ câu đưa thư trở về, dùng sức kéo ra, phát hiện chỉ có một câu nói.
Y lộn qua lộn lại xem đi xem lại, xác định bên trên không có bất kỳ việc gì liên quan đến chiến trận cả.
Chim bồ câu bay vọt núi non trùng điệp khổ cực như vậy, ngươi lại nhẫn tâm chỉ viết mỗi một câu?
Chẳng lẽ trẫm muốn liếc mắt đưa tình Nhiếp chính vương chắc! Trẫm chỉ là muốn mau chóng biết được tin tức nơi tiền tuyến!
Sở Chiêu Du tức giận kẹp thư giấy trong “Trị Quốc Sách”.
Sau khi Nhiếp chính vương rời kinh một tháng, bên người Sở Chiêu Du xuất hiện mấy người con trai của vài đại thần lén lút quy hàng.
Bọn họ vô cùng nhiệt huyết, tự nhận nhiệm vụ của mình là phục hưng Sở thị, hoàn toàn không nhìn ra cha là trợ thủ đắc lực của Nhiếp chính vương.
Trong đó con trai cả của Ngự Sử đại nhân, Lưu Trường Cự là người cấp tiến nhất, đã mưu tính xong xuôi kế hoạch đoạt quyền cho Sở Chiêu Du, cứ như là chỉ cần làm theo phương thức đó thì ít ngày nữa là có thể đạp Tiêu Hành dưới chân.
Sở Chiêu Du không đành lòng bác bỏ lòng trung thành của bọn họ, qua loa phất tay cho bọn họ đi về trước, bàn bạc kỹ càng.
Y có một nghi vấn, tại sao Lưu Trường Cự nói cứ như Nhiếp chính vương là kẻ ngu không bằng, loại kế hoạch đó mà có thể dùng được sao?
Ngay cả y xem cũng cảm thấy không được.
Nhiếp chính vương bị ngốc hay gì?
Sở Chiêu Du không muốn đả kích người trẻ tuổi tính tình tích cực, quanh co lòng vòng hỏi xem có phải đã nắm giữ tin tức gì khác không.
Lưu Trường Cự mạnh miệng: “Không có những nguyên nhân khác! Kế hoạch này chắc chắn có thể thực hiện!”
Sở Chiêu Du: “Lui ra đi.”
Chỉ tính đến cái trước mắt, là đồ ngốc.
…
Tiêu Hành mới vừa đến Dự Châu đã lập tức tập kích sơn trại nào đó, lục soát đầy đủ quan phủ mười ngày lương thảo, cử binh đến giữa hai châu, lớn mật mà ngông cuồng.
Ngụy Sử cho rằng ít nhất hắn sẽ tìm về tất cả lương thảo rồi mới đánh, không ngờ tới hắn điên như thế.
Một người trẻ tuổi chưa từng chân chính đánh giặc, có kéo dài cũng không thể kéo dài đến chết.
Sau mười ngày, Nhiếp chính vương chém đầu Ngụy Sử.
Lúc đầu Ngụy Sử vừa rơi xuống đất, không hề có điềm báo gì trước, Dự Châu và U Châu bốc lửa ngập trời, những nơi bị phóng hỏa đều là nơi quan trọng dự trữ lương thảo, vốn là lương thảo tiếp tế cho đại quân của Nhiếp chính vương.
Ánh lửa đỏ từ phương xa thiêu mắt, tuyết lớn đầy đất, trong quân bỗng nhiên truyền ra tin tức, Nhiếp chính vương cao ngạo tự phụ dù chết cũng phải chiến đấu đến cùng, tuy rằng bọn họ đánh thắng trận, nhưng lại lập tức lâm vào tình trạng khốn cùng, lương thảo không đủ, sợ là đều sẽ không ra khỏi U Châu được.
Tiêu Hành phạt nặng mấy tên binh linh càn quấy cổ động đi cướp khẩu phần lương thực qua mùa đông của bách tính, giết gà dọa khỉ.
Trong lều chủ tướng quân, ánh nến hắt lên nền tuyết.
Tiêu Hành lạnh lùng nhìn Chu Kỳ đang co rúc ở trên đất. Hắn vẫn không tìm được vị trí của chỗ lương thảo còn lại, ngày hôm nay thì đã biết nhưng đáng tiếc đều bị đốt sạch.
“So với Tiền Thế Thành và Tạ Triều Vân, Chu Kỳ, ngươi mới là người từ nhỏ ta đã nhận làm huynh đệ, cũng là người làm cho ta thất vọng nhất.”
Chu Kỳ phun ra một ngụm máu, “Chúng ta từ nhỏ đã biết nhau, tại sao ngươi được làm Nhiếp chính vương, ta đảm nhận không nổi? Trong kinh thành, người biết ta còn không nhiều bằng Tạ Triều Vân xa tận phía tây năm năm!”
Gã che giấu thủ lĩnh ám vệ, chỉ muốn chứng minh bản thân đang đi dưới ánh mặt trời, cũng là có thể là một nhân vật hô phong hoán vũ ở Dự Châu và U Châu.
Tất cả mọi người nghe đến tên của hắn, sợ sệt giống như nghe thấy ba chữ Nhiếp chính vương.
Tiêu Hành ở trên cao nhìn xuống gã, “Nếu đã trực tiếp nhắc đến như vậy, thân phận của ta trao đổi với ngươi cũng không phải không thể.”
“Ngươi làm gì cũng là dáng vẻ đương nhiên! Dối trá! Trên mặt giả vờ giả vịt, không vừa lòng với ngôi vị hoàng đế, lại treo ngôi vị hoàng đế ở trước mặt y, y đưa tay ra nhận thì đánh! Cái gì ngươi cũng không thèm để ý, nhưng cái gì cũng đều là của ngươi, muốn cho thì cho, muốn nhận thì nhận… Ta nhìn không lọt.”
Nhắc đến Sở Chiêu Du, ánh mắt Tiêu Hành đột nhiên sâu thẳm, giờ khắc này, chắc cũng đang có một đám ngu xuẩn đang vây quanh y nhỉ.
Hậu thế của lão hoàng đế, ngu không thể tả.
Tiêu Hành nhắm mắt lại, trong lòng bởi vì những lời Chu Kỳ nói mà sinh ra một chút rung động.
Bản vương làm gì có đánh y!
Sở Chiêu Du làm nhiều chuyện quá đáng như vậy, bản vương đã đánh y bao giờ chưa?
Rõ ràng là nằm trong kế hoạch của hắn, nhưng bây giờ không muốn tiếp tục.
Muốn để lại cho Sở Chiêu Du xem bọn họ ngu ngốc thế nào.
Mà nếu để cho mấy tên ngu xuẩn kia truyền nhiễm Sở Chiêu Du choáng váng thì không tốt.
Từ khi Sở Chiêu Du truyền tin cho hắn biết lương thực đang được đưa đến, hắn đã bắt đầu gấp không thể chờ được muốn kết thúc chiến dịch này.
Vào thời khắc đó, chu Ky thấy ánh mắt ngoan lệ, cầm lấy kiếm trên đất đâm về phía Tiêu Hành.
Quả nhiên, chỉ có tiểu hoàng đế mới có thể làm cho Nhiếp chính vương phân tâm.
Tiêu Hành đột ngột tránh không kịp, một tay nắm lấy án gỗ bên cạnh, chưởng phong gây áp lực, “Oành” một tiếng đập tới.
Chu Kỳ nặng nề ngã xuống đất cùng với án gã, phát ra tiếng vang khiếp người.
Cùng lúc đó, lưỡi kiếm đâm vào thịt, bả vai Tiêu Hành tràn ra máu tươi, dọc theo thân kiếm trên đất tích thành từng đoá hoa máu.
“Vương gia! Lương thảo Lương Châu đến rồi!”
Thân vệ xông vào trong doanh trại, bị hình ảnh trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Chu Kỳ nhúc nhích thêm hai lần, trước khi chết nghe thấy lương thảo của Tiêu Hành đến, đôi mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt.
Tiêu Hành bưng vai, trong kẽ tay toàn là máu, hắn phun ra một ngụm máu, chém đinh chặt sắt nói: “Khải hoàn về triều.”
“Vương gia vết thương của ngài! Hay là ở đây…”
Tiêu Hành lặp lại một lần: “Tức khắc hồi kinh, mặc kệ nó.”
…
Tin tức Nhiếp chính vương bị thương truyền vào trong kinh, cả triều ồ lên.
Nhiếp chính vương mà lại để cho bản thân bị thương?
Sở Chiêu Du cũng là khó mà tin nổi, Tiêu Hành không phải là mình đồng da sắt sao?
Bị thương?
Không dưỡng thương mà còn về kinh cái gì?
Lần trước bị Tiêu Hành trả lời mỗi một câu, y không chịu dùng chim bồ câu truyền tin đến nữa.
Thà rằng phái người đi hỏi, còn có thể biết được nhiều tình hình thực tế chiến địa hơn.
Trong lúc khai chiến, mỗi bữa Sở Chiêu Du ăn được rất ít, luôn cảm giác mình là một hoàng đế không có gì cống hiến, ăn uống quá tốt hổ thẹn với lương tâm.
Mà không chịu nổi dì bắt ăn năm, sáu lần một ngày.
Trên đường Tiêu Hành hồi kinh, không ngừng thu được đủ loại thăm hỏi từ kinh thành.
Mỗi lần hắn đều phải hỏi một câu “Bệ hạ lo lắng hay không?”, nhận được đáp án khẳng định thì sẽ ban thưởng.
Vì vậy, Sở Chiêu Du hách dịch nói mấy câu như “Trẫm vô cùng lo lắng thương thế của Nhiếp chính vương”, trong lời nói của người truyền tin, dần dần biến thành “Bệ hạ lo lắng đến ăn không ngon, gầy hốc hác đi”.
Căn cứ theo những gì các anh em chia sẻ thì nói vậy sẽ có thưởng.
Hơn nữa bọn họ cũng không nói hưu nói vượn, bệ hạ mỗi lần giao thư cho bọn họ đều là bộ dạng muốn nói lại thôi, mặt ủ mày chau, cuối cùng nói cái gì mà chả như nhau.
Tiêu Hành không ngừng ăn những bao thuốc tẩy não về kinh, bất kể đêm ngày gấp rút lên đường, khi đến cửa thành đã là mười lăm tháng giêng đầu năm.
Nắm lại dây cương ngựa, vai Tiêu Hành liên tục được thấm máu, băng bó hết lần này đến lần khác, quấn băng gạc nửa tháng.
Vừa nhấc mắt, hắn liền nhìn thấy Sở Chiêu Du bày tiệc ở cửa thành, thân ảnh nho nhỏ được bao trong vải vóc lông bù xù, lanh lợi ngồi ở một góc bàn tròn ngủ gật.
Trời lạnh như thế này, đã chờ bao lâu?
Trong lòng Tiêu Hành dâng lên những tâm tình phức tạp khó tả, như cây bông mềm mại bao lấy lưỡi lê lạnh lẽo.
Sau một khắc, hắn ngồi trước mặt Sở Chiêu Du, sắc mặt phút chốc trầm xuống.
Ai lừa hắn là lo lắng đến độ mất ăn mất ngủ?
Không chỉ không gầy đi, Sở Chiêu Du rõ ràng là ăn ngon uống ngọt, mập lên rồi!
Tiêu Hành chộp lấy eo Sở Chiêu Du, dìu y dựa vào trên người mình. Đừng tưởng rằng bụng âm thầm mập lên là hắn không thấy được rồi!
Nhiếp chính vương thần kinh tê dại, kéo theo nét mặt già nua, cảm giác vết thương trên bả vai cũng thấy đau đớn.