Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 34: Hát hí khúc
Triệu Kim dùng lý do học nghệ không tinh để che giấu ý nghĩ kinh thế hãi tục trong đầu, Địch Yến hỏi hắn xảy ra chuyện gì, chỉ đành bảo không biết.
Học y quả nhiên không thể học nửa vơi, Triệu Kim sâu sắc tự kiểm điểm bản thân, theo hắn biết, bệ hạ năm nay hai mươi, chưa trải sự đời, cho dù nam nhân có thể sinh con, bệ hạ cũng không thể bỗng dưng lại có thai được.
Địch Yến: “Ta không yên tâm về thái y trong cung, Triệu Kim, sau này ngươi cứ tạm thời đi theo bệ hạ, mỗi ngày chẩn bệnh một lần, đào ra cho ta rốt cuộc Nhiếp chính vương hạ thuốc gì!”
Sở Chiêu Du giải thích nguyên nhân trước đây, “Dì không cần lo lắng, không phải chuyện gì lớn.”
Địch Yến chỉ tiếc mài sắt không thành kim, “Ngươi cứ như vậy tin tưởng Tiêu Hành? Ngươi có ngu hay không, tâm bệnh có thể làm loạn được mạch tượng à!”
Sở Chiêu Du chỉ còn thiếu nước bị chỉ vào đầu nói ngốc, y yên lặng ngậm miệng, trong lòng hơi dao động.
Hay là sau khi y bỏ thuốc Tiêu Hành, Tiêu Hành ăn miếng trả miếng, cũng hạ một loại thuốc tương tự, một năm sau trao đổi thuốc giải?
Sở Chiêu Du trừng mắt, cảm thấy rất có khả năng, y nhờ Lục Hoài Thiện phối hợp, giả vờ bắt ân nhân cứu mạng của Nhiếp chính vương.
Tuy rằng Sở Chiêu Du đứng ở góc độ của mình thì cảm thấy oan ức, nhưng nếu thay lập trường khác, lúc đó chắc chắn Nhiếp chính vương tức điên, không trả thù gì thì mới là kỳ quái nhỉ?
Sở Chiêu Du nào có biết Tiêu Hành vẫn luôn cảm thấy Hợp Tâm Cổ phát tác là đã đủ sống không bằng chết, nhiều thêm một loại độc cũng chẳng làm sao.
Y hồi tưởng lại tính cách trả thù vô cùng mạnh mẽ của Nhiếp chính vương, cảm thấy mình đã đoán đúng.
Để tránh cho dì lo lắng, Sở Chiêu Du giấu đi suy đoán của mình, hô hấp nặng nề, đã lâu trẫm không mắng người trong ghi chép sinh hoạt hàng ngày.
…
Năm ngoái, nước Nguyệt Xích gặp phải một trận bão bao phủ toàn quốc, dân sinh héo tàn, thế lực của một nước suy sụp, bèn phái sứ thần đến Đại Sở lấy lòng, ai biết Thái tử Chương Hồi Cát sa lầy ở Đại Sở, bị lôi về.
Chương Hồi Cát không được lòng dân chúng, bách tính Nguyệt Xích quốc không hề thông cảm gì cho gã, nghe nói gã nổi lên tâm tư dâm ô ở Đại Sở, rốt cục có người trừng trị gã, tất cả đều vỗ tay vui sướng.
Quốc chủ Nguyệt Xích ngu ngốc, hoàng hậu là mẫu thân Chương Hồi Cát, bà ta không cam lòng, nói rằng đây là sự nhục nhã của Nguyệt Xích, nhất định phải khai chiến báo thù.
Quốc chủ do do dự dự, tốc độ xuất binh chậm rì rì, cách xa bờ biển, nhìn Đại Sở bên kia trang bị hoàn hảo, sĩ khí vang dội, còn có đại tướng của triều đình đích thân tới, không dám giao chiến chính diện, phái binh giả dạng làm cướp biển quấy rầy.
Tạ Triều Vân dốc lực đánh cướp biển, đuổi sát hang ổ, bắt bọn họ giao nộp hết vũ khí đao kiếm.
Đoạn thời gian này hắn cũng không làm gì khác, một bên phái người mua, một bên dựa vào lý do đánh đuổi cướp biển, điên cuồng thu hoạch binh khí của Nguyệt Xích. Người có thể thả, binh khí tịch thu toàn bộ.
Tay không tấc sắt, trên chiến trường đánh người ta kiểu gì?
Trên tay Nguyệt Xích đã chẳng còn binh khí gì, tin tức chiến sự ở U Châu thuận lợi truyền tới phía nam, thẳng thừng ngừng chiến tranh, đàng hoàng làm ngư dân.
Nghe nói Tiêu Hành khải hoàn hồi triều, bên này Tạ Triều Vân cũng gần như kết thúc, chân trước chân sau về kinh thành.
Lần này Sở Chiêu Du không nghênh tiếp Tạ Triều Vân long trọng như lần tiếp đón Tiêu Hành, trong lòng Tiêu Hành mới thoải mái một chút.
Theo thông lệ của Đại Sở, biên quan đánh thắng trận, kinh thành sẽ cử hành lễ săn bắn lớn để chúc mừng.
Kinh thành đa phần là quan văn, không thể biết được chiến sự ngàn cân treo sợi tóc trên dây cung ở biên quan, nên có quy định sau khi tướng quân chiến thắng về triều, hoàng đế sẽ dẫn dắt các loại quan lại săn bắn trong bãi săn hoàng gia, một phần là để trải nghiệm sự gian lao của các tướng sĩ, nhắc nhở đế vương chớ nên quá hiếu chiến, một phần là để khao thưởng tam quân, dùng chính đồ vật quân thần săn được, đại biểu sự vinh quang vô thượng, có thể tính là một loại phần thưởng thêm.
Hiển nhiên, hoàng đế bù nhìn săn bắn con mồi thì chẳng có vinh quang vô thượng gì cho lắm, không ai để ý.
Lần trước Tạ Triều Vân hồi kinh đúng dịp Nhiếp chính vương vừa trở về sau khi mất tích, sự tình bị hoãn lại, Nhiếp chính vương tự mình phong thưởng đại quân, săn bắn việc không nhắc lại nữa.
Lần này là Nhiếp chính vương tự mình dẫn binh đánh thắng trận, phong thưởng cao hơn nữa thì có mà thành soán vị mất, có đại thần ám chỉ Sở Chiêu Du nên tổ chức săn bắn ở bãi săn Mị Khâu, dùng hình thức này để ngợi khen Nhiếp chính vương.
Gợi ý của đại thần thường thường đại diện cho Nhiếp chính vương trong bóng tối bày mưu đặt kế.
Trong lòng Tạ Triều Vân biết thừa, chế nhạo nói: “Tiêu tướng quân muốn ăn trứng gà hay là ăn trứng chim? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bệ hạ có thể săn được món ăn dân dã gì?”
“Thông lệ của Đại Sở như vậy, Tạ tướng quân không vừa mắt, có thể đi nói với tổ hoàng đế.” Bên tay Tiêu Hành là từng đống tấu chương.
Tạ Triều Vân tùy tiện cầm một quyển tấu chương, lật qua lật lại, “Không phải nói cho bệ hạ tự phê tấu chương à? Sao loại chuyện vặt vãnh như này cũng là ngươi phê?”
Có nhiều quan chức cách kinh thành khá xa, vừa có gió thổi cỏ lay thì lập tức dâng tấu thăm hỏi, kể lể thành tích để biểu thị sự trung thành.
Loại tấu chương không bệnh mà rên thế này chỉ cần bảo bệ hạ trả lời hai câu khách sáo động viên một chút là được.
Vết thương trên vai phải của Tiêu Hành còn chưa khỏe hẳn, đã phải trở về kiếp cu li rồi?
Tay đang định lấy tấu chương của Nhiếp chính vương hơi hơi dừng, nhớ đến hôm trước Sở Chiêu Du thiết yến đón gió tẩy trần trên thành lầu, y bảo không ăn no, mình bèn kiên nhẫn chờ y ăn.
Nhàn rỗi thì cũng nhàn rỗi, Tiêu Hành không biết bị chập dây thần kinh nào mà lại bắt đầu giúp Sở Chiêu Du nhúng thịt, tự dưng lại tìm được một chút thú vui không muốn cho người khác biết, cũng không dừng được.
Sở Chiêu Du biểu đạt sự bất mãn với việc suốt ngày ăn thịt, “Trên vai Nhiếp chính vương có thương tích, không thích hợp cử động nhiều, tự trẫm vẫn làm thì hơn.”
“Vết thương nhỏ không đáng ngại.” Tiêu Hành dùng đũa tương đối linh hoạt.
Sở Chiêu Du: “Ngươi chắc chắn chứ?”
“Bệ hạ xem thường bản vương?”
“Trẫm không dám.” Sở Chiêu Du cong eo, ôm ra một chồng tấu chương từ dưới đáy bàn, “Nếu thương tích của đã lành, tấu chương ngày hôm qua trẫm còn chưa có phê…”
Vốn là muốn vừa chờ vừa phê, thế nhưng y lại ngủ quên mất, có người làm hộ thật sự là quá tốt.
Nhiếp chính vương vừa trở về đã phải nhận một đống tấu chương, thêm nữa là Sở Chiêu Du vô cùng quyết đoán, bắt ép hắn giải quyết chính sự sau khi trở về, Tiêu Hành từ lúc về còn chưa ra khỏi thư phòng.
Theo Thôi Canh nói, khí trời lạnh lẽo, gần đây ban ngày vật nhỏ có thể ngủ được cả buổi chiều.
Cẩn thận rảnh rỗi sinh ra nông nổi.
Nhiếp chính vương trên mặt thì vô cùng khinh bỉ nhưng trong lòng thì không nghĩ đến việc bắt Sở Chiêu Du phê chữa tấu chương nữa, trái lại quyết định đến bãi săn, cho Sở Chiêu Du đi ra ngoài hoạt động gân cốt.
Đối mặt với sự chế nhạo của Tạ Triều Vân, Tiêu Hành không hề khẩu thị tâm phi: “Tấu chương y phê, bản vương còn phải nhìn lại một lần, chẳng thà tự làm cho bớt việc.”
Thực ra hiện tại hắn đã không cần xem lại nữa, người kia sẽ không phạm sai lầm, buông tay đúng lúc đã có thể một mình đảm đương một phương.
Tạ Triều Vân nhìn thấu tất cả: “Có mấy người không lay chuyển được việc bệ hạ muốn trộm lười biếng, đảm nhiệm nhiều việc, lời nói ngoài miệng thì vô cùng thanh tân thoát tục.”
Tiêu Hành: “… Cút.”
Trên đường Tạ Triều Vân đi Nguyệt Xích đã rời xa này tình quân thần ấu trĩ này, bình tĩnh một chút, đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Hắn mơ hồ hiểu rõ tâm tư của Tiêu Hành. Nếu cứ nghĩ theo lẽ thường thì không thể nào giải thích được hành vi quỷ dị của Nhiếp chính vương, nếu giải thích theo hướng này thì tất cả đều hợp với logic.
Ví dụ như tại sao Tiêu Hành đột nhiên làm theo khuôn phép cũ, coi trọng tập tục chúc mừng của Đại Sở —— phong thưởng lớn đến đâu thì cũng không thích hợp, hắn muốn Sở Chiêu Du tự mình săn thú chúc mừng hắn.
Chậc, đoán chừng là bệ hạ sẽ không săn được con gì còn sống đâu, nhặt đại quả trứng chim trên đất Nhiếp chính vương cũng sẽ vui vẻ.
Tạ Triều Vân: “Ta tới là có việc quan trọng, hôm nay ta đi ngang qua lớp học trong Quốc tử giám, nhìn thấy mấy công tử ca bên trong lén lén lút lút, ta đi nghe lén thì biết được bọn họ chuẩn bị bày trò ở bãi săn Mị Khâu.”
Học sinh của Quốc tử giám đều là con trai của các đại thần, phân làm hai chế độ giáo dục, muốn gây sự là nhóm không có tiền đồ gì, không thể dựa vào năng lực của bản thân để làm quan, tuổi đã lớn rồi vẫn còn ở lại trong học đường theo đuổi hư danh.
Theo lời các đại thần thì chẳng làm được gì cái gì thì thôi cứ đi đọc sách cho người ta yên lòng.
Tiêu Hành: “Ta biết, sau khi quyết định ngày săn bắn thì bọn họ đi tìm bệ hạ nghị sự mấy lần.”
“Vậy mà ngươi còn đi? Ngươi bây giờ bị thương, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”
“Vết thương nhỏ mà thôi, ta lại muốn xem xem, bọn họ và bệ hạ chuẩn bị trò hay gì.”
Mặt Tiêu Hành không cảm xúc, hắn đã sớm nói, nếu Sở Chiêu Du có bản lĩnh thì tự lấy hổ phù từ trong tay hắn. Lúc cần thiết, hắn còn có thể chủ động đi vào cái bẫy, coi như bù đắp quà sinh nhật.
Tạ Triều Vân nhìn chằm chằm Nhiếp chính vương, cảm thấy trạng thái này của huynh đệ mình khá nguy hiểm.
Nhiếp chính vương là huynh đệ hắn thề chết đi theo, Sở Chiêu Du đã cứu hắn, tất nhiên là hắn mong muốn nhìn thấy hình ảnh quân thần hòa hợp. Cho dù Tiêu Hành có tình cảm nam nữ với Sở Chiêu Du thì cũng không thành vấn đề.
Điều kiện tiên quyết là, Tiêu Hành không có sâu độc trong người, sâu độc không phải lão hoàng đế hạ, người hưởng lợi không phải Sở Chiêu Du.
Thời gian Tiêu Hành tỉnh táo chỉ còn chín tháng, chín tháng có thể làm gì? Lần phát tác tiếp theo sẽ biến thành ra sao?
Tạ Triều Vân nhất thời hơi hối hận chính mình nhanh mồm nhanh miệng, Tiêu Hành là một tên đầu gỗ, có khi cũng không tự hiểu rõ tình cảm của mình đối với tiểu hoàng là gì. Nếu như ngày nào đó bị hắn kích thích nhiều hơn, hiểu ra, phát hiện mình đã yêu con trai của kẻ thù, đối mặt với sự uy hiếp của Hợp Tâm Cổ, không cam lòng phát điên thì phải làm sao bây giờ.
Mặt Tạ Triều Vân trông cứ như oán phụ, bị Nhiếp chính vương đuổi ra khỏi thư phòng.
…
Sau Tết nguyên tiêu, còn chưa bắt đầu gieo trồng vào mùa xuân, là thời kỳ gánh hát trong kinh thành vô cùng náo nhiệt, bách tính rảnh rỗi từ mười dặm tám thôn cũng đến, náo nhiệt xem kịch.
Gánh hát không dám mở trên đường chính, sợ đụng phải Nhiếp chính vương, đều như một làn khói tập hợp ở thành nam Nhiếp chính vương không hay đi đến, dần dần tạo thành một phố kịch.
Tiêu Hành cũng không quấy rầy bách tính vui vẻ, còn bỏ thêm tiền tu sửa đường phố.
Đi Mị Khâu phải qua con đường này, người phía dưới nơm nớp lo sợ xin chỉ thị xem có cần đi đường vòng hoặc dọn đường không.
Tiêu Hành: “Đi đường vòng… Thôi, không cần phiền phức.”
Phó hí khúc, có lẽ Sở Chiêu Du rất yêu thích. Cứ cho y xem kịch một chút, để tránh học mấy thứ ma cô chúc thọ gì đấy theo những kẻ trên đường lạ, kinh thành cái gì mà không có, vật nhỏ không quen thuộc kinh thành nên hay thích chạy ra ngoài, ngu ngốc.
Mười tám tháng giêng, đội nghi trượng của thiên tử đi qua phố nam, các đoàn kịch đã sớm được thông báo rằng không cần phải để ý đến, tổ chức bình thường.
Sở Chiêu Du cùng Nhiếp chính vương “Vai bị thương không thể cưỡi ngựa” ngồi chung một xe.
Hắn liếc bên trái một cái, thương tổn của tên vương gia nào đó đúng là lúc tốt lúc kém, khiến trẫm chẳng hiểu kiểu gì.
Y nhấc màn xe lên, nhìn thấy sân khấu kịch dựng sát đường, đoàn kịch giàu nứt đố đổ vách, tầm nhìn cực kỳ tinh xảo rộng rãi, nửa che nửa khép, dùng thực lực để chào mời khách, y ở ngoài cũng có thể nhìn thấy một, hai.
Y nhìn Nhiếp chính vương đang nhắm mắt dưỡng thần, khi vận may đến thì con người ta cũng khôn ngoan hơn.
Chắc không phải Nhiếp chính vương sợ nhìn thấy đoàn kịch bên ngoài nên mới kiếm cớ trốn vào xe của y đâu nhỉ?
Càng nghĩ càng thấy đúng, Sở Chiêu Du thiếu chút nữa cười ra tiếng. Đội ngũ đột nhiên chậm lại, Sở Chiêu Du cố ý vén màn xe lên, đối diện sân khấu kịch.
Triệu Kim nói hắn gần như đã xác định được mạch tượng của mình có liên quan đến dòng dõi, chỉ cần tìm được một vị thảo dược đến nghiệm chứng một chút, nói chuyện ấp a ấp úng, cứ như y bị hạ độc gì đáng sợ lắm ấy.
Bản thân Sở Chiêu Du không quan tâm có người nối nghiệp hay không, thế nhưng Nhiếp chính vương hạ độc y, dù là ăn miếng trả miếng thì trong lòng y cũng không thoải mái.
Không thoải mái thì nhất định phải trả thù, không thì sẽ hậm hực.
Y ghé sát vào Nhiếp chính vương, gần như dán vào lỗ tai của hắn, lớn tiếng nói: “Bên ngoài hát hí khúc đặc sắc như vậy, sao Nhiếp chính vương không nhìn xem phong cảnh dân tình kinh thành ra sao?”
Nghe thấy chưa!
Mau mở mắt cho ta.
Lỗ tai Tiêu Hành hơi ngứa, mở mắt ra, không vui nhìn Sở Chiêu Du.
Sở Chiêu Du nằm nhoài bên cửa sổ, không quên để lại một góc nhìn đầy đủ cho Nhiếp chính vương.
Y vừa quan sát phản ứng của Nhiếp chính vương, vừa bình luận lung tung, “Hát khá hay, chỉ là còn chưa bằng được trẫm.”
“Sân khấu kịch đối diện kiến trúc cũng rất ổn, rất thích hợp cho trẫm phát huy, làm gì có kịch gì trẫm không biết hát, nếu không trẫm hát hai câu cho Nhiếp chính vương nghe?”
Sở Chiêu Du thấy sắc mặt Nhiếp chính vương càng ngày càng khó coi, có chút hả hê nói: “Hay là hát bài trên sân khấu đang diễn ra, Nhiếp chính vương nghe một chút xem ai hát tốt hơn?”
Y vừa nói vừa giương mắt nhìn đài diễn đối diện.
“…”
Sở Chiêu Du phạch một cái kéo căng rèm cửa sổ, sắc mặt như thường ngồi ngay ngắn, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Làm sao y lại quên mất đây là cổ đại, đào kép hát đều là cảnh tượng nhân dân yêu thích, chưa trải qua sự sửa đổi của chủ nghĩa xã hội, cơ bản là vẫn phát triển theo tư thái không văn minh cho lắm.
Bộ kịch đang hát là… Phấn kịch. Đào kép thường thường có một vài phần diễn cảnh giường chiếu khá lộ liễu, rèm che lấp ló lộ ra một đoạn cẳng chân, bàn phía sau rèm kẹt kẹt lay động, trên đất còn có cả mấy thứ như lòng trắng trứng (chắc là để tượng trưng cho nòng nọc đây mà).
Tiêu Hành cười như không cười nhìn chằm chằm Sở Chiêu Du, ánh mắt hứng thú như là một con thú săn vờ tha để bắt, đột nhiên thấy con mồi tự vấp ngã trước mắt mình, không thể không nhếch môi cười: “Quân vô hí ngôn, mời bệ hạ.”
Sở Chiêu Du sắc mặt hồng thấu: “Trẫm không biết.”
Trẫm là người đứng đắn, căn bản xem không hiểu trên đài đang làm gì, càng không liên tưởng đến một buổi tối nào đó trong căn phòng rách vì cái bàn cũ kia.
Sở Chiêu Du chà xát khuôn mặt đang tỏa nhiệt, bình tĩnh, tên ngu ngốc bên cạnh không nhớ rõ cái gì cả.