Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 84: Phiên ngoại 9: Tiểu Nguyệt Lượng ra đời
Tiểu Tinh Tinh: “Phụ vương đang giận phụ hoàng sao? Phụ hoàng đau bụng, rất đáng thương đó.”
Tiêu Hành: “Ta không tức giận, phụ hoàng con đau bụng bởi vì y ăn linh tinh. Tiểu Tinh Tinh không được học theo y, cứ giấu không chịu nói, nếu có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải lập tức nói cho ta.”
Tiểu Tinh Tinh suy nghĩ một chút, tối hôm qua phụ hoàng ngủ bên cạnh nhóc mà nhóc lại không biết phụ hoàng đau bụng.
Nhóc lập tức nhấp nhấp môi, Tiểu Tinh Tinh cũng tức giận.
Biểu cảm của cha con hai người cực kỳ giống nhau.
Sở Chiêu Du không ngờ Tiểu Tinh Tinh phản chiến, theo phe Nhiếp chính vương, lại thêm một đối tượng cần dỗ, vô cùng đau đầu.
Cũng may đứa nhỏ dễ dỗ hơn người lớn, Sở Chiêu Du bảo đảm với nhóc một câu, Tiểu Tinh Tinh lập tức ngọt ngào như cũ.
Cả ngày chưa gặp được Nhiếp chính vương, Sở Chiêu Du từ hơi hơi nhớ, lập tức biến thành rất rất nhớ.
Y đến chỗ thần y ở, thỉnh giáo thần y: “Thần y nói ta gần đây phải ăn thức ăn thanh đạm, không biết là vì nguyên nhân gì, trẫm cảm thấy từ hai ngày trước đã ổn rồi.”
Cho nên ngươi có thể nói một tiếng với Nhiếp chính vương không, ba ngày trước trẫm vẫn có thể ăn uống thả cửa, trẫm cố kiềm chế một ngày, lại phản tác dụng, chẳng những không chịu nổi mà còn thật sự đáng thương.
Ông bắt mạch cho Sở Chiêu Du: “Lần trước là ta cảm thấy mạch tượng của ngươi hơi kỳ quái, sợ là do ảnh hưởng của việc ăn uống, bảo ngươi ăn ít một chút, ta mới dễ bắt mạch——”
Sắc mặt ông hơi đổi, nắm cổ tay kia của Sở Chiêu Du.
Trong khoảnh khắc, vẻ mặt ông phức tạp buông tay, “Đúng rồi, ngươi ăn thanh đạm mấy ngày, có nhu cầu dinh dưỡng, thân thể sẽ thúc giục ngươi ăn nhiều một chút.”
Sở Chiêu Du vui vẻ: “Lời này người đi nói với Nhiếp chính vương một lần, trẫm cho người mười lượng.”
Vậy xem ra, chuyện này y chỉ sai một nửa!
Chuyện xin lỗi đã nắm chắc năm phần, chỉ cần thần y phối hợp.
Thần y nhìn Sở Chiêu Du, thần sắc phức tạp: “Đừng vội vui vẻ đã, à, vui vẻ cũng đúng, chúc mừng bệ hạ mang thai một tháng.”
Sở Chiêu Du: “Cái này chắc ổn á.”
Y mang thai Nhiếp chính vương nào dám giận y!
Mang thai…… Từ từ!
Sở Chiêu Du vịn đứng dậy, mắt trừng lớn: “Lục Cảnh Hoán sinh con xong, không phải đã tiêu hủy Hợp Tâm Cổ trước mắt mọi người rồi sao!”
Tại sao y còn có thể mang thai! Rốt cuộc ông có phải lang băm không vậy!
Lão nhân: “Đừng kích động! Đừng kích động! Đến ngươi và Nhiếp chính vương cũng có thể sinh con, Hợp Tâm Cổ vốn là âm dương song cổ thì không thể sinh cổ con hả?”
Hợp Tâm Cổ chu kỳ bảy năm, hai loại cổ lần lượt ở trên người Nhiếp chính vương và hoàng đế bảy năm, sau khi gặp lại thì sinh một đôi Hợp Tâm Cổ mới, ở trong cơ thể Sở Chiêu Du không bị phát hiện.
Sở Chiêu Du mang thai trước khi Tiểu Tinh Tinh 6 tuổi cũng là chuyện tốt, Hợp Tâm Cổ mới ở trong cơ thể còn chưa đủ bảy năm, lần này tuyệt đối không có di chứng.
Cổ mới vẫn luôn yên lặng, không có bất kì ảnh hưởng gì tới thân thể, gần đây mới bị thần y phát hiện, bắt mạch, quả nhiên là vì Sở Chiêu Du lại mang thai.
Sở Chiêu Du: “……”
Thế nào, y còn phải thấy may mắn vì mang thai kịp thời, nếu không chậm hai năm, khả năng còn phải mang thai lần thứ ba à?
Sở Chiêu Du: “Có phải người và Nhiếp chính vương bàn bạc trước rồi không đấy?”
Có phải Nhiếp chính vương biết y còn có thể sinh, cho nên mới lấy tên cho Tiểu Tinh Tinh theo sao Bắc Đẩu thứ năm, cứ lấy tên theo từng ngôi một, không cần phải nghĩ nhiều! Dụng tâm hiểm ác!
Thần y: “Thật sự là không liên quan đến hắn.”
Sở Chiêu Du: “Như thế nào là không liên quan đến hắn, không lẽ một mình ta có thể sinh được à?”
Không biết bây giờ Nhiếp chính vương đang ở chỗ nào tức giận, tình thế đã đảo ngược, Nhiếp chính vương tức giận cũng vô dụng.
Nếu nhất định phải mang thai, tới sớm không bằng tới đúng lúc.
Y gấp không chờ nổi chạy tới Nghị Sự Đường, một ngày không được ôm Nhiếp chính vương rồi.
Lão đầu nhìn bóng dáng vội vàng của Sở Chiêu Du, sao ông lại cảm thấy Sở Chiêu Du rất hưng phấn thế nhỉ.
Đêm nay trăng lên rất sớm.
Sở Chiêu Du đứng ở cửa Nghị Sự Đường, gọi một thân vệ, “Trẫm muốn vào.”
Thân vệ báo với Nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương đang bận sửa tấu chương, hắn sửa xong hết đống tấu trương năm ngày trong vòng hai ngày, hôm nay phải bắt Sở Chiêu Du tự kiểm điểm, hắn ở bên này cấp tốc sửa tấu chương, hai ngày sau là có thể ở bên y.
“Ngươi đi hỏi y, lại suy nghĩ ra biện pháp nhận sai gì, không có thành ý không gặp.”
Nhiếp chính vương múa bút thành văn, cũng không ngẩng đầu lên.
Thân vệ chuyển lởi.
Sở Chiêu Du nói: “Ngươi nói với hắn, trẫm nhận sai, về sau có chuyện gì chắc chắn nói với hắn trước tiên, ví dụ như trẫm lại mang thai, như vậy đủ thành ý chưa?”
Ngược lại với hồi mang thai Tiểu Tinh Tinh, che che dấu dấu, lúc này y thẳng thắn thành khẩn, chắc chắn là thành ý cực lớn.
Thân vệ chỉ là cản lại trên miệng, không thể nào lại không cho Sở Chiêu Du vào, dù sao nếu Sở Chiêu Du muốn cưỡng chế xông vào, ai cũng không dám cản.
Có vào hay không, hoàn toàn dựa vào sự tự giác của Sở Chiêu Du.
Sở Chiêu Du đứng ở cửa, chờ Nhiếp chính vương tới đón hắn.
Thư phòng nội, thân vệ: “Bệ hạ nói người biết sai rồi.”
Nhiếp chính vương: “Còn gì nữa?”
Thân vệ: “Bệ hạ nói người mang thai, rất có thành ý.”
Nhiếp chính vương: “…… Bảo y tiếp tục tự kiểm điểm.”
Hợp Tâm Cổ bị tiêu hủy dưới sự chứng kiến của ba người hắn, thần y, Phượng Tinh Châu, không có khả năng giống như Lục Cảnh Hoán, không cẩn thận khiến Hợp Tâm Cổ chạy vào thân thể.
Phỏng chừng là Sở Chiêu Du không nghĩ ra cách, đang lừa hắn.
Mà phương pháp này bổn vương biết tỏng, Sở Chiêu Du luôn luôn xấu hổ khi nhắc tới chuyện mang thai, hiện giờ ra hạ sách này, rõ ràng là bất chấp tất cả, ám chỉ xin tha.
Nhiếp chính vương bình tĩnh, cơ trí phân tích, nghĩ thầm mình đã ép Chiêu Chiêu đến mức này, Chiêu Chiêu đáng yêu như vậy, phê xong ba quyển tấu chương nữa thì tha thứ cho y.
Sở Chiêu Du chờ mãi chờ mãi, thân vệ nói với y, Nhiếp chính vương cảm thấy y không có thành ý.
Sở Chiêu Du: “……”
Trẫm mang thai đó!
Thành ý lớn như vậy mà không nhìn thấy?
Sở Chiêu Du véo véo eo, được thôi, trước mắt đúng là không nhìn thấy. Tiêu Hành cho rằng y lừa hắn? Cho rằng lần này đang y hố hắn như lần chịu đòn nhận tội?
Sở Chiêu Du tự làm bậy nâng bước đi tới chỗ thần y.
Được, Nhiếp chính vương không tin đúng không, trẫm đi mua chuộc thần y, bảo ông cũng không nói cho ngươi, xem chừng nào thì ngươi lấy lại tinh thần.
Đêm nay ánh trăng rất sáng, cực kỳ giống đêm Sở Chiêu Du nói phải vì Nhiếp chính vương mà nợ một mảnh ánh trăng, tặng hắn bình an vui vẻ.
Sau khi thân vệ ra ngoài, Nhiếp chính vương cầm lấy quyển tấu chương cuối cùng, ánh trăng từ cửa sổ phía Đông rọi vào, trong veo như lụa.
Động tác của hắn hơi dừng, đột nhiên ngẩng đầu hỏi thân vệ: “Bệ hạ từ chỗ nào lại đây?”
Thân vệ: “Xem phương hướng thì là từ chỗ thần y.”
“Cùm cụp” một tiếng, quyển tấu chương cuối cùng rớt ở trên bàn, một trận gió xẹt qua, Nhiếp chính vương bay ra khỏi Nghị Sự Đường.
Thân vệ không liếc mắt nhìn, nhặt tấu chương, đặt lên góc bàn, vẫn không cẩn thận nhìn thấy nội dung tấu chương, đại khái là muội muội Tạ Triều Vân sắp xuất giá, hắn muốn xin nghỉ một tháng chuẩn bị của hồi môn, chuyện luyện binh ba doanh trại ngoài kinh thành tạm hoãn vân vân.
Sở Chiêu Du dẫm lên bóng của bản thân, tản bộ giữa sân vắng, thầm đếm số trong lòng.
Đang đếm tới 24 thì một bóng dáng quen thuộc từ phía sau đuổi tới.
Người chưa tới, bóng tới trước.
Sở Chiêu Du không ngừng bước, dư quang liếc nhìn Nhiếp chính vương bên cạnh.
Tiêu Hành cứ như lần đầu tiên làm cha, chân tay luống cuống, “Chiêu Chiêu, ta sai rồi.”
Tiêu Hành thực sự muốn đấm mình một cái, Sở Chiêu Du thật vất vả mới thành thật, thế mà hắn còn không tin.
“Không có thành ý.”
Nhiếp chính vương coi như biết thành ý là thứ khó biểu đạt cỡ nào, hắn vội la lên: “Ta nói có là có. Bụng ngươi còn đau không? Thần y nói gì? Rốt cuộc là vì mang thai hay là do ăn uống nên đau bụng? Tối hôm qua ngươi còn nôn, chúng ta lại đến chỗ thần y xem qua nhé.”
Hiện giờ nghĩ lại, tối hôm qua Sở Chiêu Du nôn, cũng không chắc là nôn bình thường.
Sở Chiêu Du giữ chặt tay Nhiếp chính vương, ấn vào bụng mình: “Có thể có chuyện gì? Ngươi cảm nhận thử coi, đến bụng còn chưa to lên đâu.”
“Chiêu Chiêu như thế nào cũng không mập.” Nhiếp chính vương bỗng nhiên thông minh hẳn lên.
“Vậy trẫm nửa đêm có thể gặm giò không?”
“Có thể.”
“Tào phớ thì sao?”
“Đều có thể.”
Sở Chiêu Du cố ý hỏi hắn: “Lần này ngươi lại muốn lấy tên là gì.”
Tiêu Hành: “Sở Toàn Cơ, như thế nào?”
Sở Chiêu Du nhìn thấy bộ dáng buột miệng thốt ra của hắn, nổi giận: “Ngươi vẫn luôn muốn sinh đứa thứ hai chứ gì! Ngoài miệng một kiểu trong lòng một kiểu.”
Tiêu Hành vội vàng nói: “Toàn Cơ là Bắc Đẩu……”
Sở Chiêu Du véo Nhiếp chính vương một cái: “Ngươi vẫn muốn sinh tận bảy đứa.”
“Không phải, Toàn Cơ tính là những ngôi sao Bắc Đẩu trước bốn, Ngọc Hành là ngôi thứ năm, cũng có thể tính là ba ngôi sao sau.”
Bảy viên đều đã có đủ.
Bắc Đẩu chứng minh Nhiếp chính vương thật sự không có ý muốn sinh bảy đứa.
Ai mà nỡ để sao Tử Vi chịu khổ lần nữa đây?
Sở Chiêu Du phát biểu ý kiến: “Họ Tiêu dễ nghe.”
Nhũ danh là Tiểu Nguyệt Lượng.
Sở Chiêu Du đi tới đi lui, đột nhiên nghiêm túc nói với Nhiếp chính vương:“Nếu lần này con lớn lên vẫn chỉ giống ngươi, trẫm sẽ một mình bỏ nhà trốn đi.”
Nhiếp chính vương hơi lo lắng.
Chín tháng sau, Tiểu Nguyệt Lượng oe oe cất tiếng khóc chào đời, là một công chúa nhỏ xinh đẹp, giống Sở Chiêu Du.
——— phiên ngoại hoàn ———
Tác giả có lời cuối muốn nói, tặng kèm một cái phiên ngoại nho nhỏ về nhóm Thái Tử, bởi vì ta cảm thấy rất giống những ngày bình thường cho nên không để ở chính văn.
《 Câu chuyện nhỏ về nhóm Thái Tử 》
Nhũ danh con trai của Lục Cảnh Hoán là Lục Hành Hành.
Lúc Lục Hành Hành 4 tuổi, Tiểu Tinh Tinh 5 tuổi, cả hai đều rất ngoan ngoãn, đây là lần đầu tiên từ trước tới nay gặp mặt.
Lục Hành Hành ngọt ngào nói rõ từng chữ: “Tinh Tinh ca ca.”
Tiểu Tinh Tinh nắm tay đệ đệ đi Ngự Hoa Viên câu cá, “Phụ vương ta thả rất nhiều cá ở dưới.”
Đôi khi Tiểu Tinh Tinh không thể ngồi yên một chỗ được, Nhiếp chính vương cho nhóc câu cá tôi luyện ý chí.
Lục Hành Hành không hiểu câu cá thế nào, ngồi xổm một bên xem.
Tiểu Tinh Tinh thấy bé lớn lên rất đẹp, giữa mày còn có một nốt ruồi đỏ, lại ngoan ngoãn lại đáng yêu, bèn dạy bé câu cá.
Trước kia lúc cùng ra ngoài với Nhiếp chính vương, cha còn dạy nhóc nướng cá.
Tiểu Tinh Tinh rất nhanh đã câu được hai con cá, đặt vào thùng, “Ngươi là khách, ta nướng cá cho ngươi ăn.”
Lục Hành Hành nhíu mày lo lắng: “Nhưng mà Tinh Tinh ca ca, liệu cá có đau hay không?”
Tiểu Tinh Tinh chưa từng suy xét vấn đề này, nhóc chống cằm suy nghĩ trong chốc lát: “Nướng thì có, chưng sẽ không, ngươi ăn không?”
Lục Hành Hành không cần nghĩ ngợi: “Ăn.”
Tiểu Tinh Tinh mang theo thùng, đi ngang qua sân thuốc của thần y, chui vào từ rào tre, đào một củ khoai lang.
Lục Hành Hành: “Tinh Tinh ca ca, khoai lang sẽ……”
Tiểu Tinh Tinh lưu loát nói: “Chưng thì có, nướng sẽ không, ngươi muốn ăn khoai lang nướng không?”
Lục Hành Hành: “Ăn.”
Tiểu Tinh Tinh dẫn Lục Hành Hành ăn cá chưng, ăn khoai lang nướng, nhóc cảm thấy cả ngày đã vô cùng mỹ mãn, bèn nói: “Nếu lúc này, phụ vương có thể tới cõng ta trở về thì càng tốt.”
Lục Hành Hành lần đầu tiên ăn cơm thoải mái như thế, Phượng Tinh Châu thấy mà ngạc nhiên, bé ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Tinh Tinh: “Tinh Tinh ca ca, ta có thể cõng!”
Quốc sư baba nói bé phải siêng năng luyện võ để tránh sau này đánh không lại Tiểu Tinh Tinh, bị bắt nạt.
Lục Hành Hành cảm thấy luyện võ thì cũng được, nhưng không phải dùng để đánh ca ca, hiện giờ bé có thể nâng bao cát, đã có thể cõng Tinh Tinh ca ca.
Tiểu Tinh Tinh nhìn thoáng qua thân thể nhỏ bé của Lục Hành Hành, đang muốn nói gì đó, thần y đột nhiên xuất hiện, “Sao hai đứa lại đào khoai lang của ta!”
Tiểu Tinh Tinh nhanh như chớp kéo Lục Hành Hành chạy: “Không phải thần y gia gia bảo cứ thoải mái đào sao?”
Lão đầu thổi râu trừng mắt, vậy thì cũng không chịu được các ngươi mỗi ngày đều tới!
Mỗi tay ông xách một đứa: “Đều đi tưới nước cho ta.”
Lục Hành Hành lập tức nói: “Tinh Tinh ca ca mệt rồi, ta tưới giúp ca ca.”
Lão nhân: “Chuyện ai người đó làm, Tiểu Tinh Tinh lớn hơn một tuổi, tưới gấp đôi.”
Hai nhóc tròn tròn, cầm gáo múc nước, nghiêm túc tưới nước thay thần y.
“Xin lỗi Tinh Tinh ca ca.”
“Không sao, đệ đệ, ta giúp ngươi.” Tiểu Tinh Tinh nhìn thoáng qua bộ quần áo trắng của Lục Hành Hành, “Ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Lúc người lớn tìm tới, bởi vì cảnh tượng quá mức huynh hữu đệ cung, trong lòng Nhiếp chính vương và quốc sư khó chịu, đánh nhau một trận.