Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trầm Mê - Bạch Trần
  3. Chương 68
Trước /141 Sau

Trầm Mê - Bạch Trần

Chương 68

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 68: "Em cũng yêu anh"

Cố Vân Dực luôn nắm tay cô không chịu buông từ khi vào cửa, như thể buông cô ra thì sẽ biến mất.

Khương Thanh Vũ nghiêng đầu nhìn anh, quai hàm mịn màng của người đàn ông căng chặt, lông mày hoàn mỹ hơi cau lại.

Nhưng lòng bàn tay ẩm ướt và run rẩy đã bộc lộ cảm xúc chân thực trong lòng anh lúc này.

Không đời nào......

Khương Thanh Vũ đã nghe Trần Đông kể về "Truyền thuyết" của Cố Vân Dực, về việc anh đã hồi sinh Cố thị chỉ trong một năm như thế nào, về việc anh đã bao lần đối đầu với nghịch cảnh, về việc anh là người dám mạo hiểm và không hề trốn tránh rủi ro.

Nhưng khi cô hỏi anh sau những đêm ân ái, Cố Vân Dực chỉ cười trừ và gạt đi. Những cảm xúc hồi hộp đó biến mất giữa đôi lông mày sắc bén của anh, biến thành sự dịu dàng khi nhìn cô.

Thế nhưng hôm nay anh lại đang lộ ra sự cố chấp và trẻ con, Khương Thanh Vũ cúi đầu, có chút khẩn trương dừng lại nhìn anh.

Ai ngờ, ngay sau đó thì Khương Thanh Vũ ngẩng lên với vẻ mặt tươi cười, nhón chân hôn lên môi anh. Đọc Full Tại mTruyen.net

Cố Vân Dực sững sờ, khẽ liếm môi trong giây lát, cảm giác bức bối ngay lập tức biến mất. Hai người đang hôn nhau nhiệt huyết ở cửa chính thì bị Dương Huệ đi vào đụng phải.

"Cô hai."

"Ừ."

Dương Huệ mặt lạnh đi thẳng ra sân sau, Cố Vân Dực nhìn theo bóng lưng bà ta, trong đôi mắt hẹp dài lóe lên tia sáng.

"Bỏ đi."

Khương Thanh Vũ kéo tay Cố Vân Dực.

Dù sao thì bọn họ cũng chỉ ở lại trong thời gian này, Cố Chân đi họ cũng sẽ rời đi luôn, không muốn gây thêm bất cứ sự không vui nào.

Chị Lý đã chuẩn bị bữa tối, Cố Giang và Dương Huệ cùng bước ra khỏi phòng trà, mà Cố Chân và chồng thì đi gặp bạn học cũ nên cũng không có ở nhà.

Trong bữa tối, Dương Huệ luôn nhìn về phía ông cụ nhưng Cố Giang không có ý định lên tiếng, ngược lại ông còn khuyên Khương Thanh Vũ ăn nhiều một chút khiến bà ta không giấu nổi tức giận mà bỏ về phòng.

Ăn tối xong, cuối cùng Cố Giang cũng có thời gian ở một mình với Cố Vân Dực, ông ấy ho khan, trong lòng có chút không tự nhiên: "Nghe nói hôm nay các cháu đánh nhau?"

Dương Huệ đúng là cái loa phát thanh, loại chuyện này truyền đi cũng thật nhanh. Biết bà ta nhất định sẽ nói với ông cụ nên Cố Vân Dực cũng không có gì ngạc nhiên.

"Vâng, nói chính xác hơn là đánh trả ạ."

Vẻ mặt Cố Vân Dực bình tĩnh kể lại cho ông nội nghe chuyện xảy ra vào buổi trưa, Cố Giang tức đến bộ râu run lên, chiếc ba toong đập mạnh xuống đất khiến mặt đất dưới chân rung lên.

"Thằng ranh họ Triệu đó đúng là loại chẳng ra gì, đáng đánh!"

"Ông nội hiểu rồi, ông nội sẽ nói với cô hai của cháu để nó đừng đề cập về chuyện này nữa."

Trong mắt Cố Giang không thể chứa chấp một hạt bụi nào, ông cụ tức giận là sẽ mắng chết kẻ đó, mắng đến tận khi ông cụ buồn ngủ, lúc này Cố Vân Dực mới tắt đèn rồi trở về phòng.

Khương Thanh Vũ đang vẽ, đến khi Cố Vân Dực tắm rửa xong ánh mắt cô vẫn trong veo dán chặt vào màn hình, vẽ mái tóc cho cô gái trong tranh.

Cảm giác tội lỗi trong anh đột nhiên giảm đi không ít, vì cốt truyện của cô đang ở trạng thái bế tắc thì việc anh ngang nhiên làm chuyện thiếu đứng đắn cũng không có gì quá đáng.

"Thanh Vũ, ở đây lạnh quá, đi ngủ thôi." Đọc Full Tại mTruyen.net

Anh bế cô lên từ phía sau, thân thể cô co lại cuộn chặt mình trong vòng tay anh. Vải vóc bị xô đẩy cọ xát vào da thịt, hơi thở ấm áp như dòng nước từ từ dâng lên, nhiệt độ dần dần lấn át cô, hai cơ thể như bị hút vào nhau đổ chồng lên giường.

Sau khi tắm xong Cố Vân Dực chỉ mặc đúng một chiếc quần ngủ lỏng lẻo, thân trên để trần với những đường cơ bắp cuồn cuộn biến mắt bên dưới cạp quần. Ánh mắt sâu thẳm, đăm chiêu của anh đang hình thành một cơn mây mưa nguy hiểm.

Anh không thể chờ đợi được nữa, ngay khoảnh khắc cô ngã xuống, anh đã nắm lấy hai chân cô và đẩy chúng sang một bên, chiếc quần lót ren trắng bao phủ cánh đồng hoa xinh đẹp của thiếu nữ. Cố Vân Dực chen vào giữa hai chân cô, đũng quần lỏng lẻo của anh ngay lập tức dựng lên một cái lều lớn.

Anh vỗ nhẹ hai cái vào mông nhỏ của cô, Khương Thanh Vũ nghiêng đầu sang một bên, đôi má của cô đỏ bừng không dám nhìn anh, động tác ngược lại nhanh nhẹn lột sạch sẽ chính mình.

Tinh dịch đã làm ướt đầu vật thể, kích thước to lớn của anh nhấp nháy tầm nhìn ngoại vi của cô. Khương Thanh Vũ nín thở, nhìn vật khổng lồ từng chút một xâm nhập vào cơ thể mình.

Trong mắt Cố Vân Dực thì lông mi cô đang run rẩy, anh hít sâu một hơi và chậm rãi thưởng thức, khép mắt ngay khoảnh khắc mọi thứ được dung nạp trọn vẹn.

Cô đáng thương phải nuốt chửng tất cả, cơ thể bị chiếm hữu hoàn toàn kẹp chặt lấy anh, chặt chẽ đến mức có thể cảm nhận từng thớ thịt khi anh co giật mãnh liệt.

Khóe mắt đẫm nước mắt sinh lý chuyển sang màu đỏ thẫm yếu ớt, người đàn ông với khí lực dồi dào đang đẩy mạnh vùng eo bụng săn chắc, nghiền ép như muốn làm phẳng các huyệt đạo mềm mại.

Cố Vân Dực vuốt ve một bên má cô, lòng bàn tay nóng hồi khiến toàn thân cô run rẩy. Sau đó, một nụ hôn rơi xuống đôi môi cô, đầu lưỡi tiến vào trong miệng cô mà quấn quýt.

Âm thanh va chạm nhịp nhàng vang lên ngày càng rõ ràng khiến tầm nhìn phía trước lay động. Khi cô thật vất và mới có thể thích ứng được thì người đàn ông bên trong cơ thể cô lại làm ra hành động hư hỏng.

Anh dừng lại, chậm rãi đặt một chân cô xuống, quỳ một đầu gối lên giường, khóe môi hơi nhếch lên, ham muốn nồng đậm thiêu đốt nét dịu dàng tan thành tro bụi, lộ ra ánh mắt tà mị.

Tư thế này giúp anh dễ dàng dùng lực hơn, vật to lớn chạm vào điểm sâu nhất hết lần này tới lần khác khiến đạo huyệt mềm nhũn tê dại. Hơi thở Khương Thanh Vũ gấp gáp xen lẫn âm thanh rên rỉ chậm rãi phát ra, không thể chịu nổi nhưng cũng sung sướng tột độ. Cô tựa như một chú mèo con ngang ngược, sau khi hưởng thụ sự âu yếm lại lộ ra móng vuốt để lại dấu vết trên lưng anh.

"Hit."

Cố Vân Dực ngẩng đầu lên thì mồ hôi chảy xuống lông mày, nó chảy vào vết thương khiến đau xót, yết hầu gợi cảm của anh khẽ giật giật.

Anh vuốt ve môi cô, cười nhẹ: "Đừng nhịn, anh thích nghe." Đọc Full Tại mTruyen.net

Sau đó anh cúi đầu để lại hàng loạt dấu hôn trên cổ và ngực cô.

Cuộc ân ái kéo dài đến tận sáng sớm hôm sau, suốt mấy tiếng đồng hồ, giữa chừng đã dùng hết hai cái bao cao su. Cố Vân Dực giống như một cái máy cật lực làm việc không ngừng nghỉ, ngay cả không khí cũng tràn ngập mùi vị vừa nồng đậm vừa nóng bỏng.

Khương Thanh Vũ nằm trên giường, cuối cùng cũng từ bỏ việc mắng mỏ anh, là anh lau dọn cho cô sau khi thỏa mãn, cô thậm chí không còn chút sức lực để nhấc mí mắt hoặc giơ ngón tay.

Trước khi cô hoàn toàn ngất đi, Khương Thanh Vũ cảm nhận được có ai đó hôn lên mí mắt rồi nghe thấy một giọng nói rất nhẹ nhàng và chậm rãi thì thầm điều gì đó vào tai cô.

Não của cô đã nghe thấy điều đó trước cả cô, theo bản năng mà đáp lại: "Em cũng yêu anh."

Quảng cáo
Trước /141 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thời Gian Có Anh, Kí Ức Thành Hoa

Copyright © 2022 - MTruyện.net