Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trầm Mê - Bạch Trần
  3. Chương 72: Nghĩ một đằng nói một nẻo
Trước /141 Sau

Trầm Mê - Bạch Trần

Chương 72: Nghĩ một đằng nói một nẻo

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 72: Nghĩ một đảng nói một nẻo

Khương Thanh Vũ ngủ thiếp trong phòng nghỉ, Cố Vân Dực đưa ngón tay vuốt ve nửa khuôn mặt cô, kéo rèm rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Anh đang xem tài liệu trong văn phòng thì có tiếng gõ cửa.

"Vào đi."

Kỳ Quan Đình bước vào, mặc một bộ vest, tóc tai chải chuốt gọn gàng, trong mắt vẫn còn hiện rõ tơ máu đỏ và quầng thâm. Anh ấy nhìn Cố Vân Dực với ánh mắt lãng tránh đầy vẻ tội lỗi.

"Sếp Cố."

"Cô ấy đã khỏe hơn chưa?"

"Dạ rồi, chiều nay sẽ xuất viện, mẹ tôi đang ở cùng cô ấy."

Cố Vân Dực dựa lưng vào ghế, Kỳ Quan Đình rời khỏi người vợ còn chưa xuất viện của mình chắc chắn không phải chỉ đề đến đây chào hỏi anh.

"Xin lỗi Sếp Cố." Kỳ Quan Đình đặt một tờ giấy lên bàn làm việc.

Cố Vân Dực nhìn lướt qua hỏi, "Tại sao lại từ chức?"

Lông mi Kỳ Quan Đình run lên, anh ấy đã nhận được đoạn video thì chắc chắn Cố Vân Dực cũng đã nhận được, biện pháp tốt nhất lúc này là anh ấy nhận lỗi và từ chức, Cố thị sẽ chuẩn bị trước công tác quan hệ công chúng.

"Là lỗi của tôi, tôi không muốn làm liên lụy đến mọi người."

Cố Vân Dực cầm đơn từ chức lên nhìn qua loa. Đọc Full Tại mTruyen.net

"Xé rách."

Xé nó thành từng mảnh ném vào thùng rác.

"Cậu nói không sai, chuyện này sẽ không có ảnh hưởng gì hết, chỉ cần coi nó như không tồn tại, tôi cũng sẽ coi như chưa từng nhìn thấy lá thư từ chức này."

Yết hầu Kỳ Quan Đình khẽ động, anh ấy nhếch môi cười.

"Sếp Cổ."

"Quay về đi." Cố Vân Dực lấy ra một tờ đơn xin nghỉ phép rồi ký tên xuống phía dưới.

"Đợi khi cô ấy khỏe lại thì hãy trở về làm việc."

Một tuần trôi qua, buổi sáng lúc đoạn video đó xuất hiện dường như chẳng khác gì một giấc mơ chân thực. Mỗi ngày Khương Thanh Vũ thức dậy đều thận trọng cẩn thận mở tin tức, không có bất cứ thông tin gì khác về nhà họ Cố, nổi bật nhất vẫn là tin Cố Vân Dực kết hôn trước đó.

Người đàn ông không hài lòng với việc Khương Thanh Vũ không chú ý đến anh mà chăm chú nhìn vào điện thoại, những nụ hôn anh đặt lên lưng cô chuyển từ dịu dàng sang bạo lực, dùng răng nanh cắn vào làn da trắng nõn của cô, giật lấy chiếc điện thoại ném sang một bên.

"Cố Vân Dực!"

Khương Thanh Vũ tức giận quay đầu lại, dấu hôn trên cổ từ nông đến sâu theo thời gian trôi. "Em chỉ vừa mới dậy!"

"Đúng, cho nên chúng ta không thể lãng phí thời gian." Cố Vân Dực đỡ lấy vật nam tính đã tỉnh dậy cùng mình, nóng lòng muốn tiến vào trong cô khi cơn ngái ngủ trong mắt anh còn chưa biến mất.

Nửa tỉnh nửa mê, cơ thể cô tựa như một bàn tay mạnh mẽ, siết chặt lấy phân thân của anh, huyết mạch của anh.

Hơi thở của Cố Vân Dực đột nhiên trở nên dồn dập, trên trán nổi gân xanh. Đọc Full Tại mTruyen.net

Vật nhỏ của anh đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo, nhỏ giọt ướt đẫm quấn lấy anh, khiến anh rung động.

Nhiệt lượng thiêu đốt từ sự giao hòa của cơ thể khiến không khí xung quanh trở nên hỗn loạn. Cô quay người lại thì anh đã lao tới một lần nữa, sức lực mạnh mẽ sắp chạm vào hoa tâm khiến cô yếu ớt thở gấp, điểm nhạy cảm trước ngực lắc lư lên xuống. Cố Vân Dực ôm lấy và ngã vào bộ ngực mềm mại của cô. "Nó lớn hơn rồi."

"Đều là công lao của anh."

Đầu lưỡi anh linh hoạt lướt qua làn da trắng nõn mềm mại, anh cảm giác như mình vừa rơi vào một đám mây.

"Bé Con, em mềm thật đấy, thích em như vậy rồi thì phải làm sao đây."

Ngay giây sau anh đã không chút lưu tình mà xâm nhập vào cơ thể cô. Khương Thanh Vũ ngẩng đầu lên, cảm giác căng chướng lan tràn khắp cơ thể, trần nhà rung chuyển khiến cô choáng váng. Người đàn ông trên người nói vào tai cô những lời yêu thương dịu dàng nhưng động tác di chuyển phía dưới lại ngày càng dữ dội hơn khiến vùng bụng dưới của cô vừa đau vừa tê dại.

Cô liên tục nói không, nhưng tiếng nước khuấy động bên dưới ngày càng rõ ràng, thậm chí còn lất át cả hơi thở nặng nề của anh.

Cố Vân Dực khẽ cười, toàn thân cô cứng đờ, hoàn toàn biến thành một con tôm nóng đỏ.

Ánh mắt ấy quá mờ ám ranh mãnh, nhìn thấu ý nghĩ một đằng nói một nẻo của cô, tầm mắt anh rơi xuống đâu là làn da nơi đó lại có cảm giác nóng rát và đau buốt.

"Bé Con."

Cố Vân Dực gạt tóc trên khuôn mặt cô, đôi mắt to ướt đẫm nước. Anh đưa đẩy chín nông một sâu, các đường rãnh ở ngực và bụng đong đầy những giọt mồ hôi.

Cô bị anh giày vò đến nỗi khóe mắt đỏ hồng, rên rỉ vặn eo muốn anh nhanh chóng kết thúc trận dày vò này.

Đôi má cô đỏ bừng quyến rũ cùng lời cầu xin nhẹ nhàng khiến anh ngay lập tức mất kiểm soát, anh nắm cổ tay cô ấn trên đỉnh đầu mình rồi ngậm lấy vành tai mềm mại rồi phóng thích.

Khương Thanh Vũ đã không gặp Âu Ninh kể từ ngày hôm đó ở bệnh viện.

Đến ngày thứ ba, hai người gặp nhau ở cửa hàng, Bùi Chiêu mim cười khi thấy cô đến, cũng không còn cố gắng che giấu sự kiêu ngạo, chín chắn và sắc sảo của mình. Người đàn ông này đặc biệt là người hướng ngoại. Khương Thanh Vũ không có cách nào liên tưởng người trước mặt với hình ảnh luôn cau mày khi làm việc trước đây.

"Các cô cứ nói chuyện đi nhé."

Bùi Chiêu quay lại quầy lễ tân, căn phòng nhỏ chỉ còn lại hai người bọn cô.

"Hai người chuyện là như thế nào vậy?"

Âu Ninh xấu hổ cụp mắt xuống, không dám nhìn Khương Thanh Vũ. Đọc Full Tại mTruyen.net

"Anh ấy...... Là người tớ đã gặp trước đây rồi." Khương Thanh Vũ còn chưa kịp tiêu hóa quả dưa lớn này, Âu Ninh đột nhiên nắm lấy tay cô, "Hôm đó anh ấy đã nói với tớ, thực ra từ trước bố mẹ tớ đã nói với anh ấy là tớ đang ở Bắc Kinh, ngoài ra......"

"Ngoài ra, họ cũng hy vọng Bùi Chiêu sau này có thể chăm sóc tớ."

Khương Thanh Vũ mở to mắt, cuộc sống đúng là đầy những sự bất ngờ. Âu Ninh trước mặt cô bây giờ không phải là Âu Ninh, mà lại là một ruộng dưa lớn.

Tống Vũ Nhiên bị Kỳ Quan Đình ép ở nhà dưỡng bệnh, khi họ đi ghé thăm thì ông bố tương lai đang đeo tạp dề nấu súp gà, có thể là vì tóc mái có hơi dài nên anh ấy thậm chí còn dán miếng dán mái của Tống Vũ Nhiên.

"Các cháu ngồi đi."

Mẹ của Kỳ Quan Đình đóng cửa lại cho ba người họ. Trong lúc mang thai, Tống Vũ Nhiên vẫn không quên được những lời đàm tiếu. Sự cần thận đến mức này thật sự khiến cô ấy cảm động, còn dạy cho mầm đậu nhỏ chưa hiểu tiếng người trong bụng một bài học .

Âu Ninh đỏ mặt nói xong chuyện giữa hai người họ, Khương Thanh Vũ và Tống Vũ Nhiên khó hiểu nhìn nhau, cuối cùng Tống Vũ Nhiên là người đầu tiên phá vỡ sự ngượng ngùng này.

"Vậy là, cậu đã biết anh ấy từ khi lên năm tuổi, anh ấy vẫn luôn nhớ đến cậu nhưng cậu thì đã quên người ta?"

Tống Vũ Nhiên đau lòng nói, "Đồ tra nữ, đây là cái loại nghiệt duyên gì vậy."

"Lúc đó tớ còn quá nhỏ."

"Vậy giờ cậu định như thế nào? Người ta đã đến đây theo lệnh của bố mẹ cậu rồi."

"Tớ cũng không biết nữa."

Lúc này, mẹ chồng của Tống Vũ Nhiên gõ cửa nói rằng súp gà đã nấu xong cứu Âu Ninh một phen. Hai con người không mang thai cũng đã uống một bát, uống xong họ ở lại một lúc rồi mới rời đi.

Khi đi xuống lầu, khi Âu Ninh đang cúi đầu đi thì đột nhiên bị Khương Thanh Vũ kéo tay áo lại.

"Làm sao..."

Cô ấy còn chưa kịp nói xong thì có một bức tường người đã chặn mất ánh sáng phía trước.

Khương Thanh Vũ nhịn cười, "Tớ về trước đây." Sau đó vô cùng nghĩa khí ném Âu Ninh cho Bùi Chiêu.

Quảng cáo
Trước /141 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Bần Cùng Quý Công Chúa

Copyright © 2022 - MTruyện.net