Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trầm Mê - Bạch Trần
  3. Chương 77: Vậy thì phải xem em có bản lĩnh ở lại không
Trước /141 Sau

Trầm Mê - Bạch Trần

Chương 77: Vậy thì phải xem em có bản lĩnh ở lại không

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 77: Vậy thì phải xem em có bản lĩnh ở lại không.

Chuyến đi Thượng Hải được ấn định vào hai ngày sau, có một số truyện tranh cần phải được sắp xếp trước. Cố Vân Dực và Khương Thanh Vũ không ở lại nhà cũ mà quay trở về căn hộ riêng của họ để nghỉ ngơi.

Đến gần nửa đêm, cuối cùng Khương Thanh Vũ cũng đã thu dọn xong hành lý, tia sáng phát ra từ cuối hành lang khiến khuôn mặt cô trở nên ấm áp, cô giẫm lên những tia sáng nhỏ vụn tiến về phía cánh cửa, ló đầu vào nhìn anh.

Người đàn ông đang cúi đầu xử lý giấy tờ, vẻ mặt anh nghiêm túc lại trầm ổn, cổ áo cài tới tận chiếc cúc trên cùng một cách nghiêm túc cần thận, đôi môi mỏng hơi mím lại lộ ra cảm giác cấm dục khó tiếp cận. Khuôn mặt Khương Thanh Vũ nóng lên.

Nếu như không phải là cô hiểu rõ Cố Vân Dực khi nỗi điên sẽ vô nhân tính đến mức nào thì cô gần như sẽ tin tưởng anh là kiểu người như thế này.

"Cốc cốc cốc."

"Sếp Cố."

Khương Thanh Vũ gõ cửa, dùng thanh âm có chút quyến rũ kéo dài ở cuối câu để gọi anh.

Khi Cố Vân Dực ngước mắt lên, nhìn Khương Thanh Vũ dựa vào cạnh cửa với dáng người uyển chuyển thướt tha. Váy ngủ suông ngang bắp đùi, hai cẳng chân thẳng tắp khép chặt vào nhau, ánh mắt ấm áp hàm xúc tràn đầy ý vị khẽ cười.

Đôi mắt anh bỗng chốc tối sầm lại, từng đám mây mù cuộn lại hóa thành con Bách Điều khổng lồ, rũ bỏ những chiếc lông vũ gãy nát rơi thẳng xuống vực sâu.

Ánh mắt anh không ngừng thăm dò, sự bất an và nôn nóng trong anh khiến anh khẽ cau mày muốn ngăn cản chúng lộ ra ngoài. Anh tựa lên lưng ghế, yết hầu chậm rãi nuốt xuống, nâng tay kéo kéo cà vạt trên cổ áo.

Vừa rồi Khương Thanh Vũ đã nhìn thấy cuốn truyện tranh ngôn tình mà Tống Vũ Nhiên tặng cô vào năm hai đại học trên kệ sách, cô cầm nó lên tùy ý lật vài trang mới chú ý đến nội dung cuốn hút sâu sắc.

Có lẽ do ly rượu đã uống trong bữa tối ngấm lên não, đầu óc nóng lên nên cũng bắt chước dáng vẻ ham học bước vào thư phòng, thuận tay cầm lên một tập văn kiện mở ra rồi thuận thế ngồi lên bàn làm việc. "Sếp Cố, em đem tới cho anh một thứ."

Cố Vân Dực hơi hơi cong môi dưới, ham muốn trong mắt anh ngày càng trở nên sâu thẳm.

Đây là đang tự mình cosplay nhập vai.

Cô gái nhỏ này càng ngày càng to gan.

Trái lại anh cũng khá mới mẻ, dù sao thì trước giờ anh cũng chưa từng dùng thư ký nữ.

"Đây là cách thư ký Khương làm việc sao?" Đọc Full Tại Truyenfull.io

Giọng anh khô khốc vì nhiệt độ cơ thể tăng lên nhưng lại quyến rũ chết người.

Ngày kia họ còn phải ra ngoài, nhưng hiện tại anh không chắc bọn họ có thể đi được hay không?

"Quyến rũ sếp trong giờ làm việc?"

"Vậy....." Khương Thanh Vũ nhẹ nhàng nói, ánh mắt cô chăm chú nhìn yết hầu đang nuốt xuống ngày một nhanh hơn.

"Sếp Cố muốn sa thải tôi sao?"

Đôi mắt Cố Vân Dực đỏ bừng, anh kéo cà vạt trên cổ xuống ném lên mặt bàn, hai nút khuy áo liên tiếp bị mở ra để lộ ra xương quai xanh và cơ ngực săn chắc.

"Vậy thì phải xem em có bản lĩnh ở lại không. "

Một khối mềm mại trước ngực bị nắn bóp, Khương Thanh Vũ sững sờ trong giây lát, cô dường như đột ngột tỉnh dậy giữa cơn say. Lần nữa nhìn lại Cố Vân Dực, sự nguy hiểm trong đôi mắt anh đã trở nên dày đặc, cô lặng lẽ đứng thẳng người dậy, nhưng động tác nhỏ này cũng không thể thoát khỏi tầm mắt chăm chú của anh, ánh mắt tà mị đột nhiên trở nên ác liệt, đôi mắt hẹp dài khép lại, kéo cô vào vòng tay anh.

"Không thích chơi nữa sao?"

Anh vuốt ve eo cô, chậm rãi trượt lên ngực.

Nhịp tim đã loạn thành cái dạng này rồi, cô nào có tâm trí đi quyến rũ ai nữa.

Anh hơi cúi người, dùng tay còn lại gạt hết tài liệu trên mặt bàn xuống đất.

Cùng với giấy tờ tài liệu rơi xuống đất, thân thể Khương Thanh Vũ cũng không nhịn được mà run lên. Cố Vân Dực hạ tầm mắt xuống chăm chú nhìn vào mắt cô, một tay anh cởi ra từng khuy áo. Lông mi đen như lông quạ được phủ một lớp ánh sáng mỏng khiến ánh mắt anh trở nên lấp lánh.

Rất nhanh hai người đã thẳng thắn đối diện trần trụi với nhau, anh nắm lấy tay cô đặt lên hạ thân, nhịp đập thình thịch gõ vào lòng bàn tay.

Dục vọng của Cố Vân Dực rất cao, cô đã từng giải quyết giúp anh vài lần trong kỳ sinh lý nên bây giờ rất thành thạo.

Cô linh hoạt cử động cổ tay, nắm trong tay mệnh mạch của một người đàn ông, không lâu sau anh ngẩng đầu lên, gân xanh nổi lên dữ tợn trên cánh tay đặt trên mặt bàn.

"Đủ rồi."

Anh nắm lấy tay cô, mồ hôi phấn khích hiện rõ trên trán.

Anh ấn nhẹ ngón tay lên khóe môi cô, vuốt ve đôi môi mềm mại. Ánh nước trong mắt Khương Thanh Vũ dao động, Cố Vân Dực khẽ cười một tiếng, đẩy mạnh lưỡi đao da thịt đang ngẩng cao đầu vào trong cơ thể cô.

"Hưm...... Cố Vân Dực......"

"Hửm?" Anh đặt một ngón tay lên môi cô, con ngươi u ám trong đôi mắt anh nổi lên chút ý tử đùa giỡn.

"Thư ký Khương trực tiếp kêu tên tôi như vậy là không hay đâu." Đọc Full Tại Truyenfull.io

Giọng điệu giận dữ, dáng vẻ thật giống một ông chủ bị xúc phạm, trò chơi này anh muốn chơi đến cùng.

Nói xong anh dùng lực đẩy thẳng vào trong cô, Khương Thanh Vũ nhắm mắt lại, muộn màng nhận ra mình đang gặp rắc rối lớn.

Người đàn ông đẩy hai chân cô ra, giữ lấy eo cô ra sức chạy nước rút. Anh ngậm phần thịt trắng trên ngực cô nhẹ nhàng cắn nó.

Lông mi đan chéo, cô nhìn hình ảnh trần nhà đong đưa xoay tròn, thế giới dường như cũng bị đảo loạn theo, bị nhiệt lượng tựa như ngọn lửa đang bùng cháy thiêu đốt, để lại trong mắt cô chỉ là những vết loang ẩm ướt nhiều màu sắc.

Cô được anh đưa lên mây hết lần này tới lần khác, nhiều lần anh thì thầm bên tai hỏi cô rằng đã bắt đầu muốn quyến rũ anh từ khi nào. Giọng điệu nghiêm túc nhưng tinh nghịch đó khiến cô cảm thấy mình chẳng khác gì một cô thư ký nhỏ đang cố gắng leo lên vị trí cao hơn.

Sau đó cô thẳng thắn chấp nhận thiết lập này.

"Em thật lòng thích anh mà." Đọc Full Tại Truyenfull.io

Vẫn là giọng nói mềm mại đang nức nở, từng từ từng chữ đều trở thành sợi dây muốn siết chết anh.

Cố Vân Dực nhắm chặt mắt, mạnh mẽ co rút vài lần.

"Vậy anh sẽ giữ em lại trong văn phòng này, mỗi ngày dùng nó để yêu thương em có được không?"

Âm thanh thân thể giao hòa vang vọng khắp hành lang. Thân hình yếu ớt của cô bị thu nhỏ bởi thân hình vạm vỡ của anh, và chỉ với một cánh tay anh có thể bao bọc toàn bộ cơ thể cô, thống trị cô một cách hoàn toàn áp đảo.

Đây là trò chơi nguy hiểm nhất mà Khương Thanh Vũ chơi sau khi kết hôn với anh, trong khoảnh khắc anh phóng thích, đường chân trời đã nổi lên sương sớm màu trắng.

Lúc này động cơ mạnh mẽ của Cố Vân Dực mới chịu dừng lại nghĩ ngơi, Khương Thanh Vũ oán giận trừng mắt nhìn anh nhưng một câu cũng không nói được.

Suy cho cùng thì cũng là do cô lựa chọn, Cố Vân Dực cùng lắm chi thuận theo kịch bản của cô mà thôi.

"Không giận nữa, nhé? Anh cũng không thể kiềm chế được mà, Bé Con của chúng ta thật mềm mại."

Cố Vân Dực vuốt tóc cô, giọng nói trầm khàn vẫn còn lưu lại dấu vết do ham muốn thiêu đốt tàn phá.

"Sao anh lại thành thạo như vậy chứ? Anh là thật sự có một nữ thư ký đúng không?"

Mắt và mũi Khương Thanh Vũ đều ửng đỏ, Cố Vân Dực hơi giật mình, ngay sau đó ánh mắt tản ra ý cười, anh bế cô quay về phòng ngủ, vật nam tính cương cứng lắc lư ở thân dưới.

"Anh có hay không em còn không rõ sao?"

Cô chỉ đang cố ý gây sự sau khi chịu thiệt, nhưng Cố Vân Dực lại thích sự ương bướng của cô, sẵn lòng chiều theo ý cô.

Anh kéo tay cô lần nữa che lên vật nằm giữa hai chân, "Toàn bộ hạt giống đều được gieo lên người em, anh cũng không giữ lại chút nào cả."

Quảng cáo
Trước /141 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch

Copyright © 2022 - MTruyện.net