Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trầm Mê - Bạch Trần
  3. Chương 80: Hôn môi
Trước /141 Sau

Trầm Mê - Bạch Trần

Chương 80: Hôn môi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đồ đôi là cách tốt nhất để thể hiện rõ ràng danh phận, Cố Vân Dực cầm trang phục trên tay, trực tiếp mang vào nhà vệ sinh. Khương Thanh Vũ mặc váy đến đây nên khi ra ngoài, cô còn đặc biệt lấy ở chỗ Diệp An một cái quần.

Diệp An quay đầu lại, khi nhìn thấy Cố Vân Dực trong phút chốc cô bỗng nhiên cảm thấy hỗn loạn rồi hóa đá.

Năm đó cô ấy đã yêu sớm, lúc mặc đồ đôi đi xem phim với bạn trai thì bị thầy chủ nhiệm bắt gặp tóm được, lúc đó người này đã nói như thế nào nhỉ?

Sến sẩm, ấu trĩ, yêu đương ảnh hưởng đến chỉ số IQ.

Diệp An bĩu môi, cô ấy không biết sến sẩm, ấu trĩ có đúng hay không nhưng yêu đương ảnh hưởng đến chỉ số IQ là thật.

Cô ấy vẫn đưa bộ đồ dự phòng cho Khương Thanh Vũ, dù sao thì Cố Vân Dực vừa giành được một hợp đồng lớn cho nhà họ Diệp.

Cố Vân Dực đứng phía dưới biển quảng cáo, ánh mắt thỏa mãn thảnh thơi. Đường nét vai lưng rõ ràng được ánh sáng huỳnh quang từ màn hình chiếu sáng, cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ gồ lên giải phóng đầy hormone nam tính. 

Chỉ liếc mắt nhìn một cái cô đã phải bấu chặt vạt váy với nhịp tim đập ngày càng nhanh.

Tâm trạng Cố Vân Dực rất tốt, con người không thường xuyên để lộ cảm xúc mà giờ nụ cười nhẹ nhàng luôn hiện hữu trên môi.

Người đàn ông nhìn thấy cô bước ra thì khóe môi lập tức kéo cao. Gần trưa là thời điểm người trong hội trường đông nhất, khuôn mặt điểm trai hấp dẫn của anh đã thu hút sự chú ý của không biết bao nhiêu người. Hướng nhìn từ ánh mắt chăm chú thâm tình của anh cũng khiến người khác tò mò tìm kiếm.

Khương Thanh Vũ đột nhiên cảm thấy rằng mình mặc bộ đồ này cũng rất tốt. Cô mím môi chạy qua, ngước khuôn mặt trắng nõn về phía anh mỉm cười.

Cố Vân Dực hơi sững sờ, ngay sau đó anh hạ mi, trong mắt lộ ra ý cười vui vẻ. Anh dùng tay trái nắm lấy tay cô, ngón tay chậm rãi len vào kẽ tay cô.

"Nắm chặt, đừng để đi lạc."

"Em có phải là trẻ con đâu, sao có thể lạc được."

Cố Vân Dực lớn tuổi hơn nên có đôi khi ở trước mặt cô anh giống như một trưởng bối trong nhà. Khương Thanh Vũ còn cho rằng anh sẽ vẫn giống như trước kia, nhưng lại nghe được tiếng anh cười khẽ, âm thanh trầm ấm như rượu ủ trong hầm, cay nồng nhưng lại say lòng người.

"Là anh lo anh sẽ lạc mất em, nếu không tìm được em anh sẽ rất sợ, được không?"

Anh ngước mắt nhìn lên, đôi mắt hẹp dài khép hờ, sâu thẳm và nóng bỏng đang từ từ tiến gần cô, ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ và sự xảo quyệt đã bị đốt cháy thành một khối mơ hồ không xác định được, gần như khiến độ ẩm trong không khí bốc hơi hoàn toàn.

Khương Thanh Vũ nghe thấy tiếng báo động từ trái tim mình khi anh tiến đến ngày một gần hơn, lý trí nói với cô rằng xung quanh đều có người. Nhưng cô cũng có chút tò mò muốn nhìn thử xem, người đàn ông luôn bày ra dáng vẻ cấm dục này đến tột cùng là mặt người dạ thú đến cỡ nào.

Rồi theo hơi thở của anh, một nụ hôn ướt át rơi xuống môi cô. Anh trêu chọc đầu lưỡi cô, đồng thời lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve eo cô, cảm giác nóng rát xuyên qua lớp quần áo.    

Cô bị nụ hôn gấp gáp của anh ép lùi về phía sau từng chút một đến khi dựa lưng vào bức tường.

Vài tiếng kêu vang lên xung quanh khiến Khương Thanh Vũ bất chợt nhớ ra đây là chỗ nào, cô bất động dù vẫn nhìn chằm chằm anh.

Đôi mắt sẫm đen, tính xâm lược không ngừng tăng lên.

Có người đã lôi điện thoại ra chụp ảnh, cũng có một số nhân viên đã nhận ra Cố Vân Dực. Khương Thanh Vũ cắn nhẹ môi anh, bàn tay của người đàn ông đặt trên eo cô bỗng nhiên siết chặt, ngừng lại một chút rồi mới chịu thả cô ra.

"Được không?"

Cố Vân Dực thở gấp, âm sắc anh lúc này có vài phần giống với âm sắc ở thời điểm nào đó.

"Ừm."

Khương Thanh Vũ thấp giọng hừ khẽ, dù biết rõ thủ đoạn của người này nhưng mỗi lần cô đều thất bại thảm hại. Cố Đát Kỷ này, may mà cô không phải là Trụ Vương.

Đoạn video hai người hôn môi vô tình bị một người tốt bụng nào đó phát trên màn hình lớn, xuất hiện tại hội trường triển lãm như một nhân vật truyện tranh, ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy thật ngọt ngào.

Diệp An mới đi được nửa đường thì đã nhìn thấy hình ảnh hôn môi rõ nét với góc chụp hoàn hảo. Hôm nay cô ấy đã ăn quá nhiều cẩu lương nên có chút tê dại, cũng có thể là đã quen với cách làm của Cố Vân Dực. 

Một lát sau cô ấy đã bắt gặp hai nhân vật chính ở ngã tư. Xem ra bọn họ có thu hoạch khá tốt, sách truyện mua được còn cần phải dùng cả vali hành lý mới có thể mang đi được.

Nhưng mà chiếc vali này nhìn có chút quen quen, hình như cô ấy cũng có một cái như vậy.

Lúc này trợ lý của cô ấy chạy tới, thấy Diệp An đã gặp đám người Cố Vân Dực thì sắc mặt cô ấy có chút mất tự nhiên.

Cô ấy chớp chớp mắt thật nhanh.

"Diệp An, cái đó......"

Diệp An bịt chặt miệng cô ấy, trán đã bị chính mình nhéo đỏ.

"Để tôi nghĩ xem cái vali đó có phải là của tôi không nhé."

Trợ lý nhỏ không nói thêm gì, xem như là ngầm thừa nhận.

Cô ấy cũng không dám ngăn cản Cố Vân Dực.

Diệp An nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, ánh mắt suy sụp, cảm giác như nước mắt cô sắp lã chã rơi.

Cô gái trợ lý đã đi theo Diệp An nhiều năm, đã nghe nói cô ấy có một bạn trai mối tình đầu, vẫn chưa thể vượt qua được cái năm mà hai người họ chia tay nên cô ấy vẫn cô đơn cho đến bây giờ.

Không biết khi chị Diệp An độc lập tự cường nhìn thấy cảnh này, có phải hay không cũng đang nhớ về năm tháng thanh xuân của mình chăng.

Cô trợ lý cảm thấy có chút đau lòng cho cô ấy, dường như ngay cả người phụ nữ mạnh mẽ nhất cũng sẽ có một mặt yếu đuối.

Cô ấy nắm tay Diệp An.

"Diệp An, đều đã là quá khứ rồi, sau này sẽ còn có những điều tốt đẹp hơn mà."

Diệp An nghe xong lời này đột nhiên xoay người tức giận nhìn chằm chằm cô ta.

"Nhưng vali đó là phiên bản giới hạn, rất đắt đấy."

Nếu như không phải vì Cố Vân Dực đã giao cho bố cô ấy một dự án lớn thì cô ấy chắc chắn sẽ khóc rất thương tâm.

Cô gái giờ mới sửng sốt nhận ra hóa ra cô ấy đang nói về cái vali.

Cô hậm hực buông lỏng tay xuống.

-

Khương Thanh Vũ đã dành một ngày để mua sắm, vali hành lý toàn là sách. 

"Rốt cuộc thì cái vali này ở đâu ra?"

Vẻ mặt Cố Vân Dực bình tĩnh, hết sức thản nhiên, "Diệp An cho đấy." Nói xong thì anh nhìn xuống chân cô hỏi, "Em có đau không?"

"Ừm..."

Đêm qua bị dày vò đến tận sáng sớm, hôm nay còn phải đi cả một ngày, mắt cá chân của cô đã sớm đau nhức.

Cố Vân Dực đưa vali cho Trần Đông rồi bảo anh ấy lên xe đợi. Anh ôm vai cô, vòng tay xuống khuỷu chân bế ngang cô lên. 

Cơ thể bỗng nhiên lơ lửng trên không trung, Khương Thanh Vũ phản xạ có điều kiện ôm chặt lấy cổ anh. 

Lúm đồng tiền của anh rõ ràng lắc lư ngay trước mắt, cô chăm chú nhìn trong chốc lát, ngón tay chọc vào cái lúm nhỏ đó.

Quảng cáo
Trước /141 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tôi Và Đỉnh Lưu Không Thể Nào

Copyright © 2022 - MTruyện.net