Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trầm Mê - Bạch Trần
  3. Chương 84: Khương Hoa
Trước /141 Sau

Trầm Mê - Bạch Trần

Chương 84: Khương Hoa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Khi Cố Vân Dực đi vào thì trong tay đang cầm theo nước trái cây mà Khương Thanh Vũ thích uống.

Cô gái đang dựa trên chiếc ghế sofa mà tối hôm qua bọn họ từng mây mưa xem điện thoại, cổ áo váy ngủ trễ xuống, khe rãnh mềm mại, sắc xuân lộ ra không sót gì.

Khương Thanh Vũ quá tập trung nên lúc ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc mới phát hiện anh đã đến bên cạnh mình, cô dùng ngón tay xinh đẹp vuốt ly giấy.

"Em dậy lúc nào?"

"Bảy giờ hơn."

"Anh tới công ty phải không?"

"Ừm."

Ánh mắt Cố Vân Dực tối đi một chút, anh lấy ống hút cắm vào rồi đưa đến bên cạnh miệng cô.

Khương Thanh Vũ cúi đầu uống đồ uống, thực tế không nếm ra mùi vị gì. Cô biết Cố Vân Dực đang nhìn cô, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

Anh giống một lò lửa cháy hừng hực, làn da anh kề sát bên nóng bỏng đến mức trong lòng cô cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn.

Dưới ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm như thế, gương mặt của cô và bên tai nóng đến mức dần dần ửng đỏ, tư thế ngơ ngác giống như một yêu tinh đang chạy trốn trong tia sáng với các hạt bụi bay múa.

"Có phải tối qua anh đã biết rồi không?"

"Phải."

Cố Vân Dực nâng khuôn mặt cô lên, nhưng đôi mắt nhỏ ấy vẫn ương ngạnh nhìn xuống.

Anh từ từ hạ người xuống và ép cô vào góc ghế sofa. Thân hình to lớn, mạnh mẽ như thế, gần như muốn ngăn cản tất cả tia sáng có thể chiếu tới trong mắt cô.

Dù đã từng tiếp xúc da thịt bao nhiêu lần thì chỉ cần Cố Vân Dực đột nhiên tới gần cô, khí chất mạnh mẽ mang đến cảm giác áp lực và ý xâm lược trong vẻ mặt của anh cũng có thể làm cho bầu không khí mất cân bằng trong nháy mắt.

Hơi thở của anh khiến nhịp tim cô đập thình thịch, cô nuốt khan, khóe mắt nhìn thấy anh đang cười.

Cô đang xem bình luận, lướt qua lác đác mấy bình luận hưng phấn nổi bong bóng màu hồng, cùng vài thông tin liên quan đến Cố Vân Dực, chìm đắm trong một loạt bình luận.

Người từng gặp anh đều nói tính tình anh khiêm tốn, trầm tĩnh, lễ phép, nhưng cũng đẩy người ta ra xa ngàn dặm. Mọi chuyện đều đúng mực thỏa đáng, dường như rất khó có gì có thể khiến anh dao động.

Anh hiếm khi tiếp nhận phỏng vấn, không muốn bị chú ý. Cho dù trường hợp không tránh được, thì cũng chỉ lộ ra một bên mặt.

Khương Thanh Vũ nhớ lại những miêu tả đối với anh, lén nhìn chằm chằm độ cong khóe miệng kia.

Anh cứ để mặc tin tức tùy ý hot lên thế sao? Cô chắc chắn Cố Vân Dực không nhúng tay vào, tất cả mọi thứ trước mắt đều là kết quả của tự do phóng túng.

"Anh cười cái gì?"

Đầu ngón tay anh từ từ làm nóng khóe miệng của cô, lớp chai mỏng mang đến xúc cảm rõ ràng khiến lông mi cô run rẩy, thần thái yếu đuối và động tác thân mật, mập mờ sinh sôi trong thành lũy quanh anh.

"Vui vẻ."

"Tên của anh và em được đặt cùng một chỗ."

Dục vọng bí ẩn của anh được thỏa mãn, tên hai người được lên hot search cùng nhau. Dù là bạn học thầm mến cô hay là Cố Diễm, hoặc người nào khác đều chỉ có thể bị anh ngăn cách mà đứng từ xa nhìn cô.

Cái tên Khương Thanh Vũ và Cố Vân Dực này sẽ buộc chung một chỗ, cũng không thể chia cắt nữa.

Đương nhiên, anh cũng không muốn chia cắt.

Nụ cười trước mắt dần dần thoải mái, giọng điệu Cố Vân Dực nhẹ nhàng hài lòng. Từng chữ anh nói ra đều hời hợt, lại mang tới lực phá hủy phòng tuyến của cô rất mạnh.

Anh rõ ràng là người lạnh lùng như gió, lúc này trong ánh mắt lại lóe lên sắc thái mạnh mẽ khác thường.

Giống như ngay lúc đầu khi anh tiến vào cuộc sống của cô, tất cả mọi thứ liên quan đến anh giống như đã sớm được sắp xếp tốt, không có cách nào từ chối.

-

Từ thành phố Thượng Hải đến Nam Thành rất gần. Anh nắng bị sương mù pha loãng chiếu trên mí mắt cô, nhiệt độ rất dịu nhẹ, không có tính công kích. Hơi nước trong không khí ẩm ướt, đang nhắc nhở cô sắp có một cơn mưa.

Là thị trấn nhỏ trong ấn tượng của Khương Thanh Vũ, cả năm bị bao phủ trong sương mù mông lung. Kiến trúc xung quanh bắt đầu càng ngày càng quen thuộc, đường đá xanh dưới chân có thể thông tới căn nhà cô đã sống hơn hai mươi năm.

Gốc cây trong sân sức sống bừng bừng trong gió xuân, thay nhau mọc lá mới thay thế màu xanh sẫm cổ xưa. Khương Hoa nằm trên ghế, cầm một chiếc quạt cũ, nhìn trời như có điều suy nghĩ.

"Mẹ!"

Khương Thanh Vũ đẩy cửa ra, bà ấy nghe thấy âm thanh thì nín thở, thản nhiên nhìn con gái một chút.

Cố Vân Dực đi theo phía sau cô, trong tay cầm quà mà Cố Giang chuẩn bị. Anh thấy Khương Hoa thì tầm mắt chợt khựng lại, có lẽ do ám thị tâm lý nên trong mắt của anh Khương Hoa vô cùng suy yếu, cho dù trang điểm cũng không giấu được vẻ tái nhợt.

"Mẹ."

"Về sớm thật."

Khương Thanh Vũ chạy đến bên cạnh Khương Hoa rồi nũng nịu với bà, sau đó cô ngẩng đầu chăm chú nhìn bà ấy. Khương Hoa có hơi mất tự nhiên quay mặt qua chỗ khác: "Không nhận ra mẹ con à?"

"Mẹ trang điểm thật là đẹp."

Cố Vân Dực đứng một bên không nói gì, là người ngoài cuộc giữa hai người, đôi mắt đen của anh đang nhìn mọi thứ lóe lên ý tứ không rõ ràng. Không khí giữa hai mẹ con càng thân mật, anh càng bất an nhíu mày tạo thành nếp gấp thật sâu.

Khương Hoa gọi bọn họ qua ăn cơm trưa, bà đè nén sự khó chịu, tự mình dùng đũa gắp hai miếng cơm. Nhưng mà hai giọt máu mũi không báo trước bỗng nhiên rơi xuống trên hạt cơm trắng như tuyết, sự tương phản mãnh liệt, đỏ đến kinh tâm động phách.

"Mẹ?"

Khương Thanh Vũ nhanh chóng rút hai tờ giấy, Khương Hoa che mũi chạy vào trong phòng.

"Nóng trong người sao ạ?"

Khương Thanh Vũ đuổi theo Khương Hoa đến cửa phòng ngủ, cô xoay tay nắm cửa hai lần nhưng không chuyển động.

Bà ấy khóa cửa rồi.

Trong phòng Khương Hoa nhìn chằm chằm khăn giấy đỏ rực, đôi mắt bà ấy sững sờ vội vàng không kịp chuẩn bị mà rơi nước mắt.

Giọt nước mắt nóng rực giống như làm bỏng tay bà ấy, cảm giác đau đớn mãnh liệt làm bà ấy run rẩy ngồi xổm trên mặt đất. Đau đớn qua đi bà ấy lại có cảm giác nhẹ nhõm vì sắp được giải thoát.

Khương Thanh Vũ đợi mấy phút cũng không thấy mẹ ra, ánh mắt cô lo lắng trầm xuống từng chút từng chút một.

Cô quay lại bàn ăn, kết thúc bữa cơm trong im lặng, nhìn qua cả bàn đầy món mình thích ăn, cô nhìn chằm chằm phía người đàn ông đang cúi đầu.

Từ đầu tới cuối, Cố Vân Dực đều không nhìn cô, nhưng đôi tay cầm đũa kia rõ ràng đang run.

"Cố Vân Dực."

Người đàn ông để đũa xuống, ánh mắt buông thõng, người tránh né đối mặt với người kia biến thành anh.

"Mẹ em rốt cuộc như thế nào?"

Quảng cáo
Trước /141 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hôm Nay Chúng Ta Sẽ Chia Tay

Copyright © 2022 - MTruyện.net