Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trầm Mê - Bạch Trần
  3. Chương 87: "Có chuyện gì vậy? Chưa tổ chức hôn lễ đã chán ghét anh rồi sao?"
Trước /141 Sau

Trầm Mê - Bạch Trần

Chương 87: "Có chuyện gì vậy? Chưa tổ chức hôn lễ đã chán ghét anh rồi sao?"

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mấy ngày tiếp theo, Khương Thanh Vũ và Khương Hoa vẫn thân thiết như thường lệ.

Thường ngày bọn họ cũng rời giường từ sáng sớm, cùng nhau ăn sáng, ngắm ánh nắng hoặc dịu nhẹ hoặc sáng ngời chiếu trên phiến đá. Ánh sáng vàng xinh đẹp chiếu trong mắt, đẹp đến mức dù có chói mắt cũng không muốn rời mắt.

Cuộc sống quay lại giống như trước khi Khương Thanh Vũ tới thủ đô. Chuyện xảy ra hôm cô về nhà giống như một giấc mơ, sau khi tỉnh lại thì dần trở nên mơ hồ. Không có ai nhắc đến nữa nên biến mất giống như chưa từng tồn tại.

"Đừng ở với mẹ mãi, mẹ cũng cần không gian riêng tư, ra ngoài tản bộ với chồng con đi."

Khương Hoa vừa nói dứt lời thì trở mình, chiếc ghế tựa nhẹ nhàng lay động theo chuyển động của bà ấy.

Khương Thanh Vũ không nói gì, vì cô biết nỗi lòng của Khương Hoa nhưng không thể nói ra, kiềm chế trong lòng khiến cô chua xót.

Nhưng bao nhiêu năm nay Khương Hoa vẫn luôn như vậy, một mình đè nén tất cả cảm xúc. Sau đó cổ họng cô nghẹn lại, nóng bỏng đến mức hồi lâu cô không nói nên lời, rất lâu sau cô mới gật đầu đi tìm Cố Vân Dực.

Lần này Cố Vân Dực tới Nam Thành đường đường chính chính với thân phận con rể nhà họ Khương. Vậy nên anh không ở lại phòng dành cho khách mà ở trong phòng Khương Thanh Vũ.

Trong phòng có thêm quần áo đàn ông, phòng dành cho khách trở thành phòng làm việc của anh, để ba cái máy tính và một đống văn kiện.

Đây đều là Trần Đông mang đến, hiện giờ công ty bề bộn nhiều việc, cho nên dù nói muốn dẫn anh đi dạo chơi thì cũng không có lần nào có thể thực hiện được.

Khương Thanh Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng anh ngơ ngác, anh tập trung đến mức không phát hiện ra cô.

"Vân Dực."

Cố Vân Dực nhấc ngón tay lên.

"Sao em lại tới đây?"

Vừa nói anh vừa ôm eo của cô.

"Anh sẽ về thủ đô trước à?"

Cố Vân Dực ngẩng đầu lên, anh cao hơn cô rất nhiều nên Khương Thanh Vũ rất ít khi nhìn anh từ góc độ này.

Khóe mắt anh hơi rũ xuống, có chút đáng thương.

"Có chuyện gì vậy? Chưa tổ chức hôn lễ đã chán ghét anh rồi sao?"

Giọng điệu giống như bị chồng ruồng bỏ, sắp trôi dạt khắp nơi, nửa đời sau nghèo khổ không nơi nương tựa. Nhưng nhìn vẻ mặt anh rất không hợp, dùng loại giọng điệu này ít nhiều có hơi buồn cười.

Cô gái vẫn luôn kìm nén mỉm cười, Cố Vân Dực nhìn giống như đang ấm ức, thật ra ánh mắt cẩn thận thoáng thả lỏng.

"Không phải, là do anh ăn nhiều."

Khương Thanh Vũ còn có tâm trạng nói đùa với anh. Cố Vân Dực còn chưa kịp thả lỏng thì đột nhiên đã có hai giọt nước nóng hổi rơi trên mu bàn tay anh. Cô gái một giây trước còn đang cười bỗng nhiên ngồi xổm trên mặt đất khổ sở ôm đầu, đè nén tiếng khóc, vừa im ắng vừa tuyệt vọng.

Khi còn bé, Khương Hoa từng đùa với cô như này, cảm giác giống như mới chỉ hôm qua. Làm sao chỉ trong chớp mắt Khương Hoa đã không có cả sức lực để nấu cơm rồi.

-

Trước khi rời khỏi Nam Thành một ngày, Cố Vân Dực ở thư phòng sắp xếp tất cả hành trình của mẹ con Khương Thanh Vũ ở thủ đô.

Khương Thanh Vũ thu dọn hành lý giống như lần trước, tất cả thói quen sinh hoạt của Khương Hoa đều bắt nguồn từ căn nhà này. Cô sợ mẹ ở thủ đô sống không thoải mái, chỉ hận không thể mang theo tất cả mọi thứ.

Âm thanh nền khi cô đóng gói hành lý là tiếng điện thoại của người đàn ông.

Cố Vân Dực đi từ trong nhà ra thì thấy trán cô thấm đẫm mồ hôi, mồ hôi trên làn da trắng như ngọc, óng ánh sáng long lanh dưới ánh mặt trời.

Anh khẽ nhíu mày, cầm lấy cuộn băng dính trong tay Khương Thanh Vũ quấn vòng quanh từng món đồ.

Cuối cùng còn thừa lại ghế tựa Khương Hoa thường ngồi, Cố Vân Dực cũng xếp xong đặt ở bên tường, các góc cạnh đều được bọc xốp.

"Ông nội đã chuẩn bị trà mới rồi, là loại mà ông ngoại và mẹ đều thích."

Ánh mắt Cố Vân Dực cụp xuống, hàng lông mi dày được phủ ánh sáng, còn lấp lánh hơn là phủ một lớp phấn vàng.

Lúc anh nói chuyện, dường như có bụi phấn sáng long lanh chấn động rơi xuống, trải rộng khắp đáy mắt trong suốt, giống biển cả lóe sáng.

Khương Hoa từ bệnh viện trở về thì nhìn thấy căn nhà đã thay đổi.

Cố Vân Dực và Khương Thanh Vũ đang ôm nhau, người đàn ông vỗ nhẹ lưng người phụ nữ, dịu dàng đến không thể tưởng tượng nổi.

Khương Hoa mỉm cười, không khỏi nhớ tới mình lúc còn trẻ, cố ý nhìn hồi lâu mới lên tiếng.

"Thanh Vũ."

Sau đó hai người lập tức dừng lại, buông nhau ra.

"Không cần mang đồ cho mẹ."

Khương Hoa mở rương ra, một đống đồ nhỏ được nhét dày đặc vào bên trong.

"Đặt tất cả lại chỗ cũ, thay đổi sẽ không quen."

Bài trí trong nhà, ngoại trừ phòng của Khương Thanh Vũ thì các chỗ khác đã bao nhiêu năm chưa từng thay đổi.

Dưới sự kiên trì của Khương Hoa, hai người lao động coi như uổng phí. Không chỉ như thế, Khương Thanh Vũ còn bị bà ấy cằn nhằn.

Ngày hôm sau khi rời nhà, Khương Hoa nhìn quanh một lượt rồi tự tay khóa cửa nhà lại.

Đồ vật tùy thân của bà ấy chỉ có một cái túi xách khóa chặt không nhìn ra đựng gì bên trong.

Có hàng xóm nhìn thấy bọn họ cùng ra ngoài nên đi tới hỏi thăm, Khương Hoa bèn vui tươi hớn hở đưa một túi kẹo mừng tới.

Người xung quanh đã sớm biết chuyện con gái nhà họ Khương lấy chồng, cũng đã gặp Cố Vân Dực. Bọn họ cũng đều nói anh là nhà giàu ở thủ đô nhưng không có vẻ kiêu ngạo gì, mấy hàng xóm có quan hệ gần gũi đều thích anh.

Còn có hai nhà có con đã xem hot search kia, lúc nhìn thấy bọn họ thì nở nụ cười ẩn ý sâu xa. Lúc nhận kẹo mừng lông mày họ nhướng lên tận trời, chỉ thiếu điều viết hai chữ "Chụp đẹp" ở trên mặt.

Không ai biết bệnh tình của Khương Hoa nên đều đang nói thời gian bà ấy được hưởng phúc còn phía trước.

Nhưng tất cả từ liên quan tới tương lai đều bị mài ra thành mũi nhọn, mỗi từ đều khiến lông mày Khương Thanh Vũ run rẩy.

Sau lưng đột nhiên có hơi ấm tiếp cận, bàn tay của cô được bao trùm, thứ bảo vệ bàn tay cô chính là lớp chai mỏng trong lòng bàn tay anh, hơi thô ráp nhưng lại khiến người khác yên tâm.

Cố Vân Dực phân chia rõ ràng giữa việc nhà và công việc, nếu như không phải chuyện cần thiết thì Trần Đông và những người khác cũng đều tự đi thẳng đến sân bay, cũng không ngồi cùng bọn họ. Lần này cũng chỉ bởi vì Khương Hoa nên mới khiến mấy người Trần Đông phải đợi một chút, xác nhận thân thể Khương Hoa không có vấn đề gì.

Trên máy bay hai mẹ con ngồi cùng nhau, Khương Thanh Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt phản chiếu mảng lớn tầng mây trắng nõn.

Khương Hoa quay đầu nhìn Cố Vân Dực, thấy con rể không nhìn hai người nên bà ấy nhẹ nhàng chạm cánh tay con gái.

"Hot search vừa rồi bọn họ nói là cái gì thế?"

Quảng cáo
Trước /141 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ám Yến

Copyright © 2022 - MTruyện.net