Mọi người truyền miệng nhau, lão Cửu của nhà họ Cận ở Lục Thành này hay cậy vào chút sắc đẹp của bản thân, mũi vểnh lên trời. Cho dù là đi đường cũng mang theo một phong cách "thả thính".
Anh ra cũng đã quen việc phụ nữ chủ động ôm ấp. Chỉ cần dùng đuôi mắt nhìn họ một cái họ lại tự cho rằng anh đang muốn liếc mắt đưa tình. Thế mà mỹ nam tử như thế này lại bị một cô gái cho lên thớt!
...
Cận Ngụ Đình, chiều cao 1m85, cơ ngực kinh người, tên gọi khác là "Cấm Dục Đình" *!
*Hiện tượng đồng âm trong tiếng Trung.
Đây là nam chính mà Cố Tân Tân sáng tác ra, nhưng có đánh chết cô cũng không thể ngờ cái tên mà cô tưởng tượng ra lại là một người có thật, là nguyên mẫu đó, hơn nữa còn là Cận lão Cửu nổi danh.
"Trong cuốn truyện tranh của cô, ánh mắt tôi nhìn cô giống như đang lột trần quần áo của cô, từng chiếc từng chiếc tới khi lột sạch. Rồi cô nhìn đôi mắt tôi đi, có đủ lột tả không?"
Khuôn mặt trắng trẻo của Cố Tân Tân nóng bừng lên: "Tôi xin lỗi anh là được chứ gì? Tôi thật sự không ngờ lại trùng tên với anh..."
"Bình thường lúc nghĩ tình tiết, có phải cô tốn sức lắm không?"
"Đúng đúng đúng." Cố Tân Tân nuôi hy vọng mong manh người đàn ông này sẽ thông cảm cô.
"Vậy được, tôi nghĩ giúp cô một tình tiết, cô vẽ nó ra."
Hôm đó, khu bình luận trong cuốn truyện mà Cố Tân Tân đang viết bỗng bùng nổ!
Tình tiết quái gì thế này!
Một nam chính được xây dựng là nam thần cấm dục, đã xóa bỏ mọi tình tiết quá độ, thẳng thừng cùng nữ chính "một bước tới đúng vị trí", hơn nữa còn là vô số kiểu dáng, vẽ đầy sáu bức tranh.
...
Xét về thâm tình, trên đời này e rằng không ai bì kịp Cận Ngụ Đình.
Cố Tân Tân luôn tin chắc điểm này, vì người đàn ông này dẫu rằng có một vẻ đẹp đỉnh cao, nhưng trong lòng lại dựng lên một bức tường cao chót vót, ngoài cô ra, không còn ai có thể lại gần.
Cô bước vào nhà họ Cận, sống với người anh trai thâm hiểm và người chị dâu điên khùng, cô những tưởng tình yêu đẹp đẽ nhất nên là như vậy.
Nhưng không ngờ có một ngày, anh trai giận tím mặt quát chị dâu: "Nếu không vì năm đó Lão Cửu nhìn trúng cô, cô cũng sẽ không biến thành một kẻ điên!"
...
Buổi chiều, ánh nắng nhảy nhót trên ô cửa sổ, người đàn ông tuyệt sắc này đứng ngay bên cạnh Cố Tân Tân.
Anh nhẹ nhàng vuốt tay lên đầu cô: "Tân Tân, em đã bước vào trái tim tôi, thì em không thể đi ra được nữa. Em có nhìn thấy trong tim tôi có chứa một nhà tù không? Trước kia chỉ có tôi một mình bị giam cầm trong đó, nhưng sau này, có em ở bên tôi rồi, thật tốt."
"Đó là trái tim ngục tù của anh, không phải của tôi!"
"Tôi từng bước khiến em yêu tôi chính là vì muốn em ở bên tôi, đây không phải là nơi em muốn đi là có thể đi!"