Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lý Dĩnh Thư là người ăn miếng trả miếng, lần trước bị thiệt nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này, còn nói gì mà phải giúp Cố Tân Tân lúc nguy nan. Đoán chừng biệt thự Thụ Sơn không phải ai cũng có thể vào nên cô ấy liền nghĩ ra một cuộc phỏng vấn nhỏ, dẫn Cố Tân Tân theo vào.
"Tân Tân, một lát nữa vào đó rồi, cậu có tính toán gì chưa?"
Cố Tân Tân đang kiểm tra điện thoại di động xem pin còn đầy hay không, đầu cô không thèm ngẩng trực tiếp nói, "Nếu thật vậy thì mình có thể được giải thoát rồi."
"Nếu thật sự Cận Ngụ Đình dám kim ốc tàng kiều, mình liền đem chuyện của anh ta viết thành tin, biến thành tin siêu hot luôn. . . . . ."
"Không cần." Cố Tân Tân tuy rằng ở với Cận Ngụ Đình thời gian không lâu nhưng cũng rõ ràng được phần nào tính cách của anh, "Dĩnh Thư, cậu đừng có lấy trứng chọi đá, cậu thật không dễ dàng gì mới vào được DF, nếu như chọc vào Cận Ngụ Đình thì không phải là chỉ mất chỗ đứng trong DF không đâu."
"Chồng cậu ác như vậy sao?"
Cố Tân Tân cầm cốc nước bên cạnh, "Cậu nói xem? Có thể khiến người ta mang mình từ trường học vào đồn cảnh sát, cậu còn hi vọng anh ta có thể hạ thủ lưu tình với cậu?"
Lý Dĩnh Thư lái xe không khỏi rụt cổ một cái, "Vậy thì mình không trêu chọc nổi thật rồi, lang sói a."
Xe gần đến biệt thự Thụ Sơn thì dừng lại, Lý Dĩnh Thư nhìn phía trước, "Chờ ở đây hả?"
"Đi vào trước đi, vạn nhất đến lúc đăng ký lãng phí thời gian lại toi công."
"Ok."
Lý Dĩnh Thư chuẩn bị khởi động xe, Cố Tân Tân trong lòng chợt phát lạnh, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhất thời đè lại mu bàn tay Lý Dĩnh Thư, "Đợi chút."
"Sao vậy?"
"Hồi chiều mình gọi điện thoại cho Cận Ngụ Đình, anh ta nói buổi tối không về, nhưng cậu nói xem anh ta có thể hay không đã có phòng bị?"
Lý Dĩnh Thư cốc đầu Cố Tân Tân một cái, "Mình thấy cậu đúng là tối ngày nghĩ tình tiết truyện quá nhiều rồi, cậu là vợ anh ta, hỏi thăm một câu bình thường thì có cái gì mà phải hoài nghi."
Một tiếng sau xe của Lý Dĩnh Thư thuận lợi tiến vào tiểu khu, cô có chứng minh phỏng vấn, đăng kí đều rất thuận lợi.
Chạng vạng tối thì xe riêng của Cận Ngụ Đình cũng tiến vào cửa lớn biệt thự Thụ Sơn, Lý Dĩnh Thư thấy thế vội vàng đi theo.
Phong cảnh ngoài cửa sổ xe vùn vụt chạy qua, rất nhanh đã dừng lại bên hồ của biệt thự. Khổng Thành xuống xe, gõ nhẹ hai cái lên cửa sổ.
Lý Dĩnh Thư tìm một góc độ thích hợp, từ bên này có thể nhìn thấy cửa kính màu trà hạ xuống một nửa, bên trong lộ ra một nửa khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ. Hai người nói mấy câu sau đó Khổng Thành để cho tài xế lái xe vào biệt thự, lúc đứng đó còn cẩn thận nhìn xung quanh, dáng vẻ vô cùng cẩn trọng.
Không lâu sau tài xế đã lái xe quay lại, Khổng Thành kéo cánh cửa bên cạnh tài xế ngồi vào.
Lý Dĩnh Thư kích động đánh bốp một cái. "Không thể sai được, Cận Ngụ Đình và người phụ nữ kia khẳng định đi với nhau vào trong nhà, xem ra là cùng qua đêm ở đây a."
Người bên cạnh đến gần hơn nhìn, cô ấy mặc áo khoác của Cố Tân Tân, còn đội một cái mũ, lúc này rốt cuộc đã có thể ngẩng mặt lên.
"Vội vàng quay trở về như vậy, cô ấy không phải là buốn bắt gian sao? Sao người chạy mất rồi?"
Lý Dĩnh Thư ngay lập tức trả lời cô ấy gì mà muốn đảm bảo chắc chắn nên bảo Lý Dĩnh Thư gọi điện nhờ bạn đến đây, còn chính mình lại chạy đến công ty ngồi canh, nhìn đi, lúc mấu chốt lại không có ở đây, chồng cô hiện tại khẳng định đang lăn lộn với người phụ nữ kia trên giường rồi.
Xe taxi dừng lại trước một tòa nhà cao tầng cách quảng trường không xa, Cố Tân Tân lúc này đang nằm nhoài trên cửa sổ xe, mắt không chớp nhìn chằm chằm đoạn giao lộ ở phía trước.
Lý Dĩnh Thư gọi điện tới, Cố Tân Tân đặt lên tai nghe, "Alo."
"Tân Tân, cậu mau đến đây đi, chồng cậu và một người phụ nữ nữa vừa cùng nhau tiến vào biệt thự Thụ Sơn đó.
Cố Tân Tân ngồi phắt dậy,"Thật?"
"Vẫn còn không tin? Lúc này phỏng chừng là đang ôm nhau mây mưa rồi!"
Cố Tân Tân ảo não lên tiếng, "Bây giờ mình chạy về cũng không kịp nữa, Dĩnh Thư, cậu giúp mình giữ cửa, anh ta nhất định sẽ ở đó chơi một đêm."
"Được!"
Cố Tân Tân tắt điện thoại, tài xế dò hỏi. "Phải đi sao?"
"Một lúc nữa đi ạ." Lúc này trở lại dự là cô sẽ không thể nhìn thẳng được một màn đặc sắc đó, Cố Tân Tân nghĩ thật kỹ, nghĩ xem đến lúc đến biệt thự Thụ Sơn sẽ làm thế nào để bắt gian tại trận?
Cửa lớn của biệt thự nhất định sẽ đóng chặt, cô nếu như ấn chuông cửa thì nhất định sẽ cho Cận Ngụ Đình và người phụ nữ đó thời gian ở bên trong chuẩn bị.
Cố Tân Tân buồn rầu, trong đầu quay cuồng đủ mọi biện pháp, không có cái nào là không nghĩ tới.
Tầm mắt cô lơ đãng nhấc lên, liền bất ngờ nhìn thấy Cận Ngụ Đình lái xe về công ty, hai mắt cô mở lớn dõi theo, không lâu sau lại nhìn thấy Cận Ngụ Đình dẫn đầu ra khỏi.
Khổng Thành mở cửa xe cho anh, Cố Tân Tân vội vàng lên tinh thần, nghiêm túc nói với tài xế, "Bác nhìn thấy chiếc xe kia không? Bám theo đi ạ."
"Được."
Khổng Thành vừa ngồi vào ghế tài xế, lập tức lên tiếng báo cáo với Cận Ngụ Đình, "Phu nhân quả nhiên đi đến biệt thự Thụ Sơn, rất thông minh, còn biết dùng xe phỏng vấn để trà trộn vào."
"Cô ta một lòng một dạ muốn bắt được nhược điểm của tôi, đừng nói là xe phỏng vấn, dù có là xe tăng đại bác thì cô ta cũng tìm đến được."
"Tôi đã dặn dò tiểu La, bảo cô ấy ngoan ngoãn chờ ở bên trong, dù ai gõ cửa cũng phải mở ra. Nhưng phu nhân làm việc cũng rất nghiêm túc, trời lạnh như vậy, chỉ sợ cô ấy muốn chờ ngoài đó đến khi ngài đi ra ngoài mới thôi."
Cận Ngụ Đình nghĩ đến hình ảnh đó thì cảm thấy buồn cười, thân thể anh hơi lùi về sau, con mắt lấp lánh khẽ chớp, "Mỗi ngày làm việc mệt mỏi đều có cô ta điều hòa như vậy, cảm giác cũng không tệ. Cho cô ta ở bên ngoài phơi gió một đêm coi như là bài học đi, để xem sau này còn dám có mấy loại suy nghĩ đó không."
"Xe sắp xếp đến sân bay đón Trần tiểu thư đã trở về rồi, chúng ta lúc này đi khách sạn Hoàng Phủ."
Cận Ngụ Đình nhàn nhạt trả lời, "Ừ."
Taxi một đường theo tới, đến khách sạn Hoàng Phủ, Cố Tân Tân nhanh nhẹn mở cửa xe đi xuống.
Khổng Thành đi phía sau Cận Ngụ Đình, hai người cùng tiến vào nhà ăn ở tầng dưới cùng, Cố Tân Tân bám theo, không quên duy trì khoảng cách an toàn.
Bên trong có rất nhiều người nhưng không thấy Cận Ngụ Đình, nhân viên phục vụ nhiệt tình đi lên trước chào hỏi, "Xin hỏi, quý khách có hẹn trước không?"
"Có," Cố Tân Tân biết Cận Ngụ Đình dùng cơm nhất định trong phòng bao, cô đi đến trước quầy, cầm lấy giấy và bút bên cạnh viết tên Cận Ngụ Đình lên. "Anh chỉ cần nói cho tôi biết anh ta đang ở phòng nào là được."
"Quý khách là?"
"Vợ anh ta." Lời nói này của Cố Tân Tân vừa thốt ra, quả nhiên có sức nặng, "Đúng rồi, tiệc cưới chúng tôi tổ chức chỗ này, đừng nói là anh không biết tôi."
Nhân viên phục vụ không biết là đã thật sự nhận ra cô hay là do sợ đắc tội mà một mực cung kính nói với Cố Tân Tân, "Tôi mang phu nhân qua."
"Không cần, anh nói cho tôi biết số phòng là được rồi."
"101."
"Cám ơn."
Bên trong phòng bao, Trần tiểu thư vẻ mặt có chút bất thường, Khổng Thành nói mấy lời khách sáo một câu cũng không lọt vào tai cô ta, tay cô ta đặt trên mép cốc đảo quanh, đợi đến khi Cận Ngụ Đình ngồi vào chỗ liền trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, "Cửu ca, anh thật sự kết hôn rồi?"
"Còn có thể giả sao?"
"Vì sao người đó không phải là em chứ?"
Cận Ngụ Đình tiếp lấy thực đơn từ trong tay Khổng Thành, "Đừng nháo, ngày mai xong chuyện thì ngoan ngoãn quay trở về đi."
"Em vừa biết tin anh kết hôn liền vội vàng chạy về."
Ngón tay Cận Ngụ Đình đặt giữa thực đơn gõ nhẹ, giữa hai lông mày biểu lộ không vui, "Vì vậy nên em đến Lục Thành không phải vì công tác?"
Cố Tân Tân rón rén đi tới cửa, bên trong có tiếng trò chuyện truyền tới, cô cẩn thận từng chút một vặn nắm cửa mở ra một cái khe nhỏ, nhìn thấy Cận Ngụ Đình ngồi cùng một cô gái bên trong.
Lúc này chắc không phải cô xui xẻo đến mức lại đụng trúng vị thư ký của Cận thị trưởng chứ?
Cố Tân Tân lấy điện thoại ra, hướng camera về phía Cận Ngụ Đình.
Mà Trần tiểu thư lại cho cô một phần xác nhận danh tính hoàn hảo, cô ta nghiêng người tiến sát đến cạnh người Cận Ngụ Đình, môi đỏ căng mọng hôn lên khóe miệng anh.
Cận Ngụ Đình còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy cửa bị người ta dùng sức đẩy văng ra, Cố Tân Tân bày ra bộ dáng lửa giận ngút trời đi tới trước bàn. "Hay lắm, anh lại dám cắm cho tôi một cái sừng to tướng này!"
------ lời tác giả ------
Tân Tân tuy là bình thường nhìn ngốc nghếch, nhưng lúc quan trọng thì lại vô cùng thông minh, đầu óc đủ nhanh nhạy
Thế nhưng, thế nhưng, thế nhưng. . . . . . Lão Cửu lại nói 'ta không sợ, vì ta trong sạch a' ~
***
Bát Bát: Sáng nay vào watt trên điện thoại tự nhiên thấy báo phiên đăng nhập kết thúc.
Cái hồi nick @loser88 của ta bị xóa cũng báo y như vậy. May là lần này báo chỉ vì wifi kém. Đau tim hà ))
Có lẽ các nàng vẫn là nên like fanpage trên FB hoặc theo dõi blog của ta trên wordpress. Đề phòng 1 ngày nick này có bị xóa thì còn có cái mà thông báo cho các nàng biết ổ mới ))))
P/s: Tung thính ngày lễ cuối cùng 1/5 nè~
Trước tối mai có 50 người theo dõi HOẶC 60 vote cho 6 chương đăng ngày hôm nay
Sẽ... tung 6 chương mới trong ngày mai )))))))