Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Anh trở lại phòng bệnh, ngồi cạnh nắm tay cô, mắt anh nhìn vết thương trên trán của cô mà tim anh đau thắt lại, đã bao lần cô bị thương như vậy nhưng anh chỉ biết trơ mắt nhìn cô, nếu được hoán đổi anh cũng cam tâm tình nguyện chịu thay cho cô, nhìn cô bị như thế anh thật sự không kìm lòng được.
" Con đừng lo lắng, con dâu sẽ không sao đâu, để mẹ về nấu ít cháo cho con bé " bà vỗ vỗ vai anh an ủi.
" Được "
Hoàng Yến lái xe đưa bà và quản gia Trịnh về, cứ để anh ở đó với Liên Chi, lát nữa cô vào thăm sau cũng được.
Nữa tiếng sau thì cô cũng tỉnh, Liên Chi từ từ mở mắt ra người đầu tiên cô thấy chính là anh, nhìn khuôn mặt lo lắng của anh trong lòng cô hạnh phúc vô cùng, cô cứ nghĩ mình sẽ chết mà bỏ anh lại, nhưng ông trời cũng quá thương cô đi.
" Ông xã " cô nhẹ giọng gọi.
" Bà xã, em có chỗ nào không khỏe không? Nói anh " anh vội vàng hỏi han cô.
" Em không sao, anh đừng lo " cô nở nụ cười với anh.
Cô chỉ có đau đầu chút thôi còn lại không vấn đề gì? Thấy anh lo cô cũng không nở, nên cô chịu một chút cũng không sao.
" Bà xã, em mang thai rồi, chúng ta được lên chức rồi " anh đặt tay lên bụng cô, giọng nói cũng vui lên rõ.
" Cái gì? Sao lại mang thai " cô tỏ vẻ không tin lời anh nói.
" Sao lại không thể mang thai " anh cau mày nhìn cô.
Chẳng phải mẹ anh nói là anh không thể sinh con được sao? Sao bây giờ anh lại nói cô mang thai.
Cô vì sợ anh buồn nên mới không nhắc đến, Liên Chi còn dự tính là xin con về nuôi nữa mà.
" Chẳng phải anh bị vô sinh à, còn có giấy của bác sĩ " cô chớp chớp mắt nhìn anh nói.
Anh đột nhiên thay đổi sắc mặt, thì ra đó giờ cô luôn mang suy nghĩ là anh không sinh con được, chẳng lẻ cô sài đồ mà không biết à.
Anh như vậy làm sao có thể vô sinh được chứ.
" Ai nói với em là anh vô sinh "anh híp đôi mắt phượng mình lại.
" Là mẹ nói "
Anh bắt đầu cảm thấy hối hận vì trước đây đã làm kết quả giả kia, lúc anh kể cho cô nghe thì anh cố tình không nhắc đến vấn đề đó rồi, vậy mà mẹ anh lại đi nói ra, để rồi cô lại hiểu lầm nữa, chỉ biết là em đang mang thai được rồi "
Thì ra cô đã trễ kinh là do mình mang thai chứ không phải là do cô nghỉ ngơi không tốt, cô hay thức khuya rồi lại bận chuyện cưới nên Liên Chi cứ nghĩ việc trễ kinh đó là bình thường cô không để ý gì tới, may là vụ tai nạn này đứa bé không sao.
" Tại sao anh không nói với em là mình làm giả giấy tờ chứ, nhỡ đâu con bị làm sao thì lúc đó em đánh chết anh " cô ra giọng trách móc.
" Anh xin lỗi, bà xã tức giận ảnh hưởng đến con "
" Tạm tha cho anh đó "
Hoàng Thiên cúi xuống đặt nụ hôn lên bụng cô, tại đây là xuất hiện một sinh linh nhỏ bé, còn là kết tinh tình yêu của hai người, anh thật sự rất vui.
" Con dâu, con đã khỏe chưa? " mẹ anh chuẩn bị đồ ăn xong thì lập tức đến ngay.
" Con đã khỏe rồi, mẹ đừng lo lắng " cô cười nói.
" Chị dâu, mẹ có nấu cháo cho chị này, ăn đi kẻo nguội "
" Cảm ơn mẹ "
Cô mang thai thì bà phải càng chăm cô nhiều một chút, vì cháu cũng vì cô luôn, Liên Chi khỏe mạnh thì mới sinh ra cháu bà mạnh khỏe được chứ.
Bên Tỉnh gia lúc này đang rất hổn loạn, Hứa Mỹ Dung nhận được tin chồng bà ta bị công an bắt đi, còn con gài mình thì bị người của anh bắt nhốt, bà vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra cả.
" Bà chủ đừng lo lắng, hay bà thử đi gặp Đông Phương phu nhân xem " quản gia Kim nói.
" Được "
Hứa Mỹ Dung cũng nghe lời quản gia Kim đi tìm mẹ anh để nói chuyện, bà không thể vừa mất chồng lại mất luôn con mình được.
Bà ta tới nhà thì không thấy, nghe quản gia nói mẹ anh đang ở bệnh thì bà ta cũng nhanh chân đi tới, vừa đẩy cửa vào bà ta đã thấy có đầy đủ tất cả không thiếu một ai.
" Tỉnh phu nhân đến đây là có việc gì? " Huỳnh Kim Thủy lên tiếng.
" Tôi nghe nói, con gái tôi đã bị người của Đông Phương bắt đi, tôi đến để xin chị làm ơn tha cho nó " Hứa Mỹ Dung lời cầu xin bà.
Huỳnh Kim Thủy cũng biết này là do anh làm nhưng cũng đáng lắm vì con gái bà ta mà suýt nữa bà mất đi cháu nội, vậy thì thì bà không thể bỏ qua.
" Bà có biết vì con gái bà đã gây tai nạn cho con dâu tôi không? Hại con bé chút nữa mất con và tôi cũng mất cháu, chuyện con bà làm thì nó tự gánh lấy " bà nhìn Hứa Mỹ Dung không nhanh không chậm nói.
" Chị nể tình chúng ta từng là thông gia với nhau, tôi xin chị hãy tha cho con bé, tôi cầu xin chị " bà ta quỳ xuống trước mặt tất cả những người có mặt ở đây, khóc lóc van xin.
" Không thể, đi đi đừng để tôi phải kêu vệ sĩ "
Hứa Mỹ Dung vẫn nhất quyết không chịu đi, đến nổi anh phải kêu hai người vệ sĩ ra để lôi bà ta đi, Liên Chi nhìn màn trước mắt cũng không đành lòng nhưng cô lại không muốn xen vào để cho anh giải quyết.
" Chuyện này anh giao cho em xử lí " anh nhìn Hoàng Yến nhàn nhạt nói.
" Được "
Anh không muốn động tay đến cô ta, cứ để cho Hoàng Yến làm, vì anh hiểu rõ Hoàng Yến cũng rất muốn trị cô ta, nên anh chỉ tạo cơ hội cho em gái mình thôi.
Và rồi tin tức lan truyền Tỉnh thị phá sản, Tỉnh Văn Học phải ngồi tù chung thân vì tội rửa tiền trái phép....!Tỉnh gia lụi tàn chỉ sau 30p đồng hồ.
Tỉnh Ngọc Nhiên thì được Hoàng Yến tận tình chăm sóc cô ta, cô chơi chưa đã nên cứ để cô ta tận hưởng những tháng trong sự đau đớn.
____________
Thời gian thấm thoát thôi đưa thì cũng tới ngày sinh của Liên Chi, tiếng la hết thất thanh của cô trong phòng sinh, Hoàng Thiên bên cạnh cũng rất sốt ruột liên tục lau mồ hôi cho cô.
" Aaa....!không sinh nữa, tên chết bầm nhà anh "
" Lần này thôi bà xã, cố gắng lên " anh nhìn cô đau đớn thì anh cũng đau, anh không ngờ sinh con lại đau như vậy.
* oe.....!oe....!oe *
Tiếng khóc của đứa bé vang lên, cô nghe tiếng khóc đó nước mắt hạnh phúc của cô lại rơi chào con đến với ba mẹ
" Chúc mừng Thiên tổng và phu nhân là một bé gái " y tá bế đưa bé lại cho anh.
" Bà xã em nhìn xem thật giống em " anh rưng rưng nước mắt nhìn cô con gái của mình, thật sự rất giống cô.
" Anh đặt tên đi "
" Đông Phương Liên Hoa " cô gật đầu đồng ý.
Diệp Liên Chi nhìn con gái của mình với ánh mắt cưng chiều, đứa bé có chiếc mũi cao giống anh, cảm ơn ông trời đã ban một bé gái xinh xắn cho cô, cuộc đời này của cô sẽ sống hết mình vì con vì anh, hai người là tất cả của cô..