Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc đoàn người Phương Duệ đi đến doanh trại thì Lôi Thanh Đại vẫn chưa về, chủ tướng tuy không có ở đây nhưng may mắn là phó tướng vẫn luôn có mặt ở doanh trại. Thời điểm phó tướng nghe binh lính báo cáo có đoàn người đang đợi bên ngoài quân doanh rồi lại nhìn thấy tấm lệnh bài mà binh lính cầm vào theo thì phó tướng liền vội vàng ra nghênh đón.
Tấm thẻ bài này vốn là lệnh bài của Thẩm Ngọc, nhưng khi phó tướng vừa đi ra đến bên ngoài thì hắn lại nhìn thấy bệ hạ, hắn vốn định hành lễ thì bệ hạ lại khẽ lắc đầu một cái nên hắn lập tức hiểu được lần này bệ hạ muốn bí mật làm việc.
Thế nên phó tướng liền quay sang gật gật đầu với Thẩm Ngọc và kêu một tiếng: “Thẩm đại nhân.”
Lúc này Dung Thái đứng ở bên cạnh cũng lên tiếng:
“Lần này bệ hạ bổ nhiệm Thẩm đại nhân, Phương đại nhân và cả ta cùng nhau đến quân doanh để tuần tra xem tình hình binh lính được huấn luyện như thế nào.”
Phó tướng nghe thấy vậy thì không dám có một chút chậm trễ mà vội vàng đưa tay hướng về phía quân doanh để nghênh đón:
“Mời các chư vị đại nhân mau vào trong.”
Khi đoàn người Phương Duệ đi đến quân doanh thì mới là giờ thân, bởi vì trong quân doanh toàn là nam nhân nên không thể tránh khỏi mùi mồ hôi không mấy sạch sẽ, mà Đức An thì lại không thể chịu đựng được nên nàng bèn nói với Phương Duệ:
“Muội muốn đi ra ngoài một chút, mùi bên trong doanh trại thật sự quá khó ngửi.”
Phương Duệ bất đắc dĩ nhìn hoàng muội rồi quay sang nói với Dung Thái:
“Người cùng muội ấy ra ngoài đi dạo đi.” Cũng bởi vì bên trong này toàn là nam nhân nên Phương Duệ cũng không yên tâm để cho Đức An ra ngoài một mình.
Dung Thái nhận lệnh rồi nhanh chóng đi theo phía sau lưng công chúa Đức An, sau khi người đã đi ra ngoài thì ở trong lều chỉ còn lại hai người Phương Duệ và Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc vẫn cúi thấp đầu trước sau như một và an phận đứng ở một bên, dù chỉ một câu cũng không hề nói.
Phương Duệ khẽ liếc mắt nhìn qua Thẩm Ngọc rồi hơi hơi nhíu mày, trong đầu hắn không khỏi suy nghĩ Thẩm Ngọc rốt cuộc bị làm sao? Ngày hôm qua lúc lâm triều vẫn còn bình thường vậy mà hôm nay đột nhiên lại thay đổi thành cái dạng này?
Phương Duệ đang suy nghĩ nguyên nhân tại sao Thẩm Ngọc lại đột nhiên không bình thường, mà Thẩm Ngọc cũng không nói chuyện nên trong lều nhất thời trở nên đặc biệt yên tĩnh.
Mãi đến một lúc sau thì phó tướng mới cho người bưng trái cây vào rồi đặt ở trên bàn:
“Hai vị đại nhân, nơi này là địa phương hẻo lánh nên cũng không có món gì ngon chiêu đãi hai vị. Đây là một chút trái cây tươi mới được hái ở vườn để cho hai vị đại nhân ăn giải khát.”
Phương Duệ “Ừm” một tiếng rồi nhìn phó tướng và nói:
“Lần này bọn ta đến đây chỉ ở khoảng ba đến năm ngày nên ăn, mặc, ngủ nghỉ, đi lại không cần quá long trọng. Tất cả mọi thứ đều giản lược là được rồi, ngay cả lều bạt thì chỉ cần hai cái là đủ.”
Thứ nhất là Phương Duệ không muốn điều động binh thực, thứ hai là hắn muốn thăm dò một chút xem Thẩm Ngọc rốt cuộc có vấn đề gì.
Lúc Thẩm Ngọc nghe được “Lều bạt chỉ cần hai cái là đủ” thì nàng lại càng cúi đầu thấp xuống, trong ánh mắt không khỏi lộ ra kinh ngạc. Hai cái lều bạt nhưng bọn họ có bốn người đấy nha, công chúa Đức An không thể chung lều với nàng và cũng không có khả năng chung lều với Phương Duệ, vậy thì… một chiếc lều bạt còn dư này chính là…
“Thẩm đại nhân, mấy ngày này đành phải để ngươi chịu thiệt thòi ở chung một lều với ta, không biết Thẩm đại nhân có nguyện ý hay không?”
Thẩm Ngọc: Quả nhiên là vậy!
Nếu như là bình thường thì mức độ kinh ngạc của Thẩm Ngọc cũng không có lớn như hiện tại, nhưng vấn đề ở chỗ là nàng không chỉ muốn che dấu cẩn thận thân phận nữ nhân của mình mà nàng còn muốn thể hiện dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra trước mặt bệ hạ… Tuy nhiên hiện tại trong đầu nàng toàn là hình ảnh của xuân cung đồ cùng đô vật nên nàng làm sao có thể bình thường được đây!?
Mặc dù suy nghĩ trong đầu đang không ngừng dâng cao như sóng trào nhưng Thẩm Ngọc vẫn ngẩng đầu lên và biểu hiện như bình thường, thế nhưng nàng lại không hề hay biết hai tai mình đang đỏ rực.
Nàng bình tĩnh nói với Phương Duệ:
“Mọi chuyện đều theo sự an bài của Phương đại nhân.”
Phương Duệ đi tuần tra nhưng lại có ý định âm thầm mà đến, vì thế hắn đã thông báo ở trên xe ngựa là sẽ không dùng thân phận Hoàng đế để xuất hiện mà chỉ lấy danh nghĩa là Phương đại nhân để đến doanh trại ngầm quan sát xem Lôi Thanh Đại huấn luyện binh lính như thế nào.
Ánh mắt Phương Duệ dừng lại ở trên mặt Thẩm Ngọc… mà hai tai đỏ rực của nàng khiến hắn không thể không chú ý nên Phương Duệ đột nhiên phát hiện ra một chút đầu mối làm Thẩm Ngọc có biểu hiện khác thường.
“Phó tướng lui xuống trước đi, ta cùng Thẩm đại nhân muốn nghỉ ngơi một chút, sau đó hai người bọn ta sẽ đi ra ngoài.”
Phó tướng cung kính đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Phó tướng vừa ra đến ngoài thì Thẩm Ngọc lại tiếp tục cúi đầu, Phương Duệ nâng chén trà lên rồi nhấp một ngụm nhỏ, sau đó hắn nhìn nhìn vành tai ửng đỏ của Thẩm Ngọc và dò hỏi:
“Thẩm ái khanh đột nhiên làm sao vậy? Ái khanh dường như không thoải mái thì phải, hay là ái khanh cũng giống như Đức An đều không chịu nổi mùi mồ hôi bên trong doanh trại?”
Nghe thấy lời này thì Thẩm Ngọc mới giật mình phát hiện ra biểu hiện của nàng quá mức thái quá, vì thế sau khi điều chỉnh lại tâm tình thì nàng liền ngẩng đầu lên rồi khẽ lắc đầu nói:
“Bởi vì lộ trình kéo dài hơn hai canh giờ nên trạng thái tinh thần của thần vẫn chưa trở lại bình thường.”
Nàng ngay từ lúc lên xe ngựa thì đã không bình thường rồi nhưng Phương Duệ cũng không có đi vạch trần nàng mà chỉ quan tâm lo lắng:
“Nếu như Thẩm ái khanh cảm thấy không thoải mái vậy hãy trở về lều bạt để nghỉ ngơi đi, trẫm còn muốn đi ra ngoài tuần tra quân doanh.”
Thẩm Ngọc nghĩ dù sao bệ hạ cũng không cùng nàng trở về lều bạt, vậy nàng về trước để làm quen rồi nhân tiện điều chỉnh lại tâm tình của bản thân.
“Vậy thần xin cáo lui trước.”
Phương Duệ “Ừm” một tiếng thì Thẩm Ngọc liền lui ra ngoài, nhưng Phương Duệ vẫn ngồi yên trên vị trí cũ rồi thoáng đăm chiêu suy nghĩ và yên lặng phân tích. Nếu như nói ngày hôm qua lúc lâm triều thì Thẩm Ngọc vẫn không có biểu hiện gì khác thường, chỉ đến sáng ngày hôm nay đột nhiên mới có vấn đề… vậy thì chắc chắn khoảng thời gian từ đêm đến sáng phải xảy ra chuyện gì đó!
Tối ngày hôm qua… Nếu như không phải Thái hậu mang Hạ phi tới Tử Thần điện thì có lẽ hắn đã cầm xuân cung đồ đến cho Thẩm Ngọc nghiên cứu … A a… đợi một chút… xuân cung đồ!
Ánh mắt Phương Duệ đột nhiên sáng ngời, chẳng lẽ Thẩm Ngọc vì tò mò nên mới không nhịn được mà sai người mang xuân cung đồ đến cho nàng xem đấy chứ?!
Nhưng ánh mắt hắn vừa sáng được một chút đã lập tức tối om, mặc dù Thẩm Ngọc xấu hổ vì xem xuân cung đồ nhưng nàng biểu hiện ra như vậy với hắn là không đúng! Dù sao người nói cầm xuân cung đồ đến cho nàng xem là thân phận “Cổ Minh” chứ không phải thân phận Hoàng đế của hắn.
Sau khi suy nghĩ kỹ một lúc thì Phương Duệ liền nghĩ đến trước đó không lâu lúc hắn phạt Lôi Thanh Đại chép thư hối lỗi tại Đại Nguyên điện thì trên bàn của hắn không hiểu tại sao lại xuất hiện một cuốn xuân cung đồ…
Mà trong cuốn sách này lại là hình ảnh nam nhân với nam nhân…
Chẳng lẽ Thẩm Ngọc đã nhìn ra manh mối gì rồi sao?!
Đến lúc này Phương Duệ mới ý thức được nguy cơ hắn đã tự đào hố cho mình nhảy! Nếu thật sự là như vậy thì hắn không chỉ tự đào hố mà còn tự nhảy xuống hố cực chuẩn xác…
Muốn xác nhận xem có phải Thẩm Ngọc phát hiện ra cuốn xuân cung đồ kia không phải là sách đô vật thì mới có biểu hiện kỳ quái hay không thì hắn chỉ việc thăm dò một chút là rõ ràng.
Tuy nhiên trong lúc Phương Duệ đang suy nghĩ cách nào để thăm dò thì thấy Dung Thái vội vã chạy về, mà Đức An thì không thấy bóng dáng đâu.
“Bệ hạ! Vừa mới nãy nô tài nhìn thấy một bóng đen ở trong rừng nên liền đuổi theo một chút, đến khi quay trở về đã không thấy công chúa Đức An đâu!”
Phương Duệ nghe thấy thế thì mạnh mẽ đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi rồi tức giận nhìn Dung Thái:
“Rốt cuộc ngươi làm người giám hộ kiểu gì vậy!?” Ngay sau đó hắn lại nói, “Truyền phó tướng vào đây ngay lập tức!”
Sau khi phó tướng đi vào thì Phương Duệ lệnh cho hắn mang theo hai mươi người đi tìm Đức An, còn Phương Duệ thì cũng dẫn theo một nhóm người đi ra ngoài.
Đến tận lúc chạng vạng tối vẫn không thu hoạch được kết quả gì nên Phương Duệ liền trở về quân doanh, sắc mặt hắn càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.
Cánh rừng này gần núi Tây Lệ, nếu tiến sâu vào trong thì chính là mặt phía đông của dãy núi.
Phương Duệ đang định lệnh cho phó tướng dẫn thêm vài người đi sâu vào trong núi để tìm Đức An thì lúc này có binh lính chạy đến thông báo:
“Bẩm báo đại nhân, đã tìm thấy gã sai vặt kia rồi.”
Nghe được tin đã tìm thấy Đức An thì Phương Duệ nhanh chóng bước ra ngoài doanh trướng, hắn chỉ muốn thật nhanh xác nhận xem Đức An có bị làm sao không.
Thế nên lúc ra đến ngoài thì hắn chỉ thấy một tiểu binh lính đang cõng Đức An đi vào quân doanh, còn Đức An trên lưng tiểu binh lính thì không chỉ mặt dính toàn bùn, mà ngay cả toàn bộ y phục cũng toàn bùn là bùn. Bộ dáng này của Đức An không khác gì mới được đào lên từ vũng bùn.
Ánh mắt Đức An vô cùng hoảng loạn, sau khi xuống khỏi lưng tiểu binh lính để tiến vào trong lều trại thì nàng lập tức oà khóc khi nhìn thấy hoàng huynh của mình:“Con gấu trong khu rừng kia … đuổi… đuổi theo muội.”
Sự chú ý của Phương Duệ đều đặt ở trên người Đức An nên hắn căn bản không chú ý tới tướng mạo của tiểu binh lính kia. Phương Duệ lệnh cho Dung Thái đem mọi người lui hết ra ngoài rồi hắn mới giơ tay lên lau nước bùn dính trên mặt Đức An và an ủi:
“Không có việc gì rồi. Con gấu kia sẽ không đuổi đến đây.”
Phương Duệ an ủi dỗ dành Đức An rất lâu rồi mới cho người chuẩn bị nước nóng để Đức An tắm gội, tẩy rửa bùn đất trên người.
Đức An tắm rửa xong thì tinh thần cũng được xoa dịu hơn rất nhiều, mà lúc này Thẩm Ngọc cũng đang xuất hiện ở trong lều trại.
“Sau khi Dung Thái rời đi liền có một con gấu đen so với hoàng huynh còn cao lớn hơn một cái đầu xuất hiện, thế nên muội liền dùng hết sức để chạy. Nhưng trong lúc chạy thì muội lại bị rơi vào trong đầm lầy, con gấu đen kia không dám tiến lại gần và muội thì cũng từ từ bị chìm xuống. Thật may có binh lính kia xuất hiện kéo muội ra khỏi đầm lầy, nếu không… Muội đã không còn được nhìn thấy hoàng huynh nữa rồi!” Đức An vừa nói dứt lời là lại bắt đầu nghẹn ngào.
Thẩm Ngọc cũng lên tiếng:
“Núi Tây Lệ vốn hẻo lánh cho nên có không ít tin đồn gấu đen hay xuất hiện quanh khu vực này, hơn nữa địa hình nơi đây lại tương đối thấp vì thế mà có khá nhiều đầm lầy.”
Phương Duệ vỗ vỗ lưng Đức An:
“Lần sau đừng có chạy lung tung nữa, muội hiểu không?”
Đức An liên tục gật đầu.
Ngày xưa làm gì có chuyện Đức An nghe lời như thế này, chủ yếu lần này vì sợ hãi nên mới ngoan ngoãn thế. Sau khi dặn dò Đức An xong thì Phương Duệ nhìn về phía Thẩm Ngọc và cũng dặn dò:
“Thẩm ái khanh, ngươi cũng vậy! Nơi này nhiều chỗ nguy hiểm nên ngươi hãy ít ra ngoài thì tốt hơn.”
Thẩm Ngọc gật đầu một cái, nàng đáp: “Thần đã rõ.”
Phương Duệ thở dài một hơi rồi lại nói:
“Đợi chút nữa trẫm sẽ ban thưởng thật hẫu hĩnh cho tiểu binh lính đã cứu Đức An.”
Đức An mới được tìm thấy không bao lâu thì Lôi Thanh Đại cũng trở về, lúc nghe thấy phó tướng nói có hai vị đại nhân đến đây thì hắn một chút cũng không có phản ứng. Đến khi tiến vào trong lều trại thì hắn mới biết được… Đại tổng quản Dung Thái đến đây, Thẩm Ngọc đến đây, công chúa điện hạ đến đây và cả bệ hạ cũng đến đây!
“Bệ hạ, làm sao người lại đến chỗ này?!”
Trong lều trại chỉ toàn người quen biết nên Phương Duệ cũng kệ cách xưng hô của Lôi Thanh Đại.
“Lần này trẫm đến đây là muốn kiểm tra xem tiểu đội một trăm người kia đã được huấn luyện như thế nào, nhưng mà không ngờ rằng Đức An lại xảy ra chuyện.”
Thời điểm đi trên đường thì phó tướng đã nói lại với hắn có gã sai vặt bị lạc đường, nhưng may mắn có một tiểu binh lính cứu được nên giờ đã không sao. Lúc đầu Lôi Thanh Đại còn không biết gã sai vặt này chính là công chúa điện hạ, nhưng hiện tại nhìn thấy người trước mặt môi hồng răng trắng, đôi mắt đỏ bừng giả dạng thành nam tử không phải là công chúa điện hạ thì còn ai vào đây nữa?!
“Người không có việc gì là tốt rồi, người không có việc gì là tốt rồi!”
Phương Duệ hỏi: “Tiểu binh lính vừa nãy cứu Đức An có thân phận như thế nào?”
Lôi Thanh Đại sững sốt một chút rồi mới đáp:
“Người này chính là một binh lính nằm trong tiểu đội một trăm người mà bệ hạ đã an bài cho thần. Tiểu tử này lúc vừa mới huấn luyện thì trên người đã toát ra một thân ngạo khí, tuy nhiên thân thể hơi yếu một chút. Nhưng huấn luyện trôi qua được một tháng thì tiểu tử kia đã tốt lên rất nhiều so với chín mươi chín binh lính còn lại.”
Ở trong mắt Lôi Thanh Đại thì tất cả mọi người đều yếu, chỉ có riêng bệ hạ đánh thắng được hắn thì mới là kẻ mạnh.
“Vậy cho hắn vào đi, trẫm muốn hỏi xem hắn muốn được ban thưởng cái gì.”
Sau khi để cho tiểu binh lính tiến vào trong lều và đứng ở trước mặt Phương Duệ thì Phương Duệ liền nói:
“Ngươi ngẩng đầu lên.”
Ngay tại thời khắc tiểu binh lính ngẩng đầu lên thì Phương Duệ đột nhiên lại có một loại cảm giác đã từng quen biết.