Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau hai mưới mấy ngày, không khí bi thương trong cung liền phai nhạt đi, từ trên xuống dưới đều đang chuẩn bị nghi thức đăng cơ cho tân hoàng đế.
Trong cung các tỳ nữ nội thị vì chủ nhân mới mà bận rộn không ngừng không nghỉ. Chỉ là phải làm thêm một lượng lớn quần áo, khiến cung nữ phải đẩy nhanh tốc độ. Đổi mới mọi nơi trong cung rồi vào ở, thay đổi trang trí cũng là một trận rối ren. Hậu cung mỗi ngày đều là việc.
Tân quân đăng cơ, sau sẽ sắc phong hoàng hậu, phong tước vị trong hậu cung. Điều này thể hiện, thiên hạ chính thức đổi chủ nhân mới rồi.
Hoàng hậu đã đã xác định là Vương phi. Lữ phu nhân tuy rằng trông mà thèm vị trí hoàng hậu, nhà mẹ đẻ của nàng ta cũng không quá để ý, bây giờ nàng ta thất sủng, có thể bảo vệ tốt vị trí phi tử của mình là tốt rồi.
Lữ phu nhân muốn được Lý Dụ phong mình làm quý phi. Lý Dụ không đáp ứng. Quý phi quá kiều diễm, hơn nữa chức vị lại gần như ngang hàng hoàng hậu, hắn không nghĩ để Lữ phu nhân mơ mộng hão huyền. Lữ phu nhân muốn làm Thục phi. Lý Dụ vẫn không chịu, bởi vì mẹ đẻ của Nhữ Dương vương chính là Vân thị thục phi, phong hào này đối với Nhữ Dương vương tất nhiên có ý nghĩa đặc biệt.
Cuối cùng Lý Dụ quyết định phong Lữ phu nhân làm Đức phi. Trần thị sinh cho Nhữ Dương vương một tiểu nữ được phong làm Hiền phi. Những thiếp thị của Nhữ Dương vương đều được phong làm Tiệp dư. Những tiểu cô nương là dân chạy nạn được hắn mua về được làm cung nữ, phân bố làm việc trong cung hầu hạ. Đám người trong cung đều nói các cung nữ này may mắn hơn người, ca tụng hoàng đế cùng hoàng hậu là người nhân từ hòa ái, những việc xấu Nhữ Dương vương đã làm cũng không thấy ai nhắc đến.
Mọi người của vương phủ đều tới kinh thành đoàn tụ, Lý Dụ vui vẻ nhất chính là có thể nhìn thấy ba tiểu hài tử. Hai đứa con trai cùng tiểu nữ đều là trẻ nhỏ là thời điểm ngây thơ hồn nhiên khả ái nhất. Nhữ Dương vương trước kia không yêu hài tử —— hiện tại hắn còn không đầy hai mươi tuổi, cũng rất thích gần gũi với các hài tử này. Lại nói thời đại này, những nhà quý tộc, phụ thân và mẫu thân cũng không cần tự mình chăm hài tử, đều là vú em cung nữ vây quanh chăm sóc hài tử.
Lý Dụ cũng sẽ không chăm hài tử, nhưng hắn tình nguyện chơi cùng những hài tử này. Mùa xuân đến, là thời điểm thích hợp nhất để hoạt động bên ngoài, hắn mang theo hài tử đi chơi xích đu, thả diều, chơi đến quên thời gian.
Ngày mùng 2 tháng 4 ngày, ngày này khí trời rất tốt, Lý Dụ mới vừa mang theo hài tử vận động sáng sớm xong, vài tên trọng thần đã đến Đông Hoa cung.
Tiêu Từ Giản, Văn thái phó, mang theo mấy bộ Lễ thị lang. Qua ba ngày nữa chính là nghi thức đăng cơ, Lý Dụ từ hôm nay sẽ bắt đầu phải tắm rửa tẩy trần, toàn lực chuẩn bị toàn bộ cho nghi thức.
Đại điện đăng cơ đã được bố trí, mấy vị đại nhân mấy ngày nay là tới dạy cho tân hoàng đế quy trình đăng cơ.
Lý Dụ mấy ngày nay luôn luôn chuẩn bị chuyện này, điều này làm cho hắn liền cảm nhận được muốn làm một hoàng đế, đúng là cần thiết kỹ năng diễn của một diễn viên chuyên nghiệp a~. Tỷ như trường hợp đăng cơ này, là một điều cực kỳ quan trọng là đại sự của một quốc gia. Nghi thức nào cũng không thể thiếu. Vào những trường hợp trọng đại, phải biểu hiện nghiêm túc cùng khéo léo, thể hiện được trọng trách nặng nề của một hoàng đế.
Lý Dụ rất vui khi mình có thể tự nhiên mà biểu hiện được những điểm này. Khi hắn còn làm diễn viên, những đạo cụ tráng lệ hoa mắt cũng không thể nào so sánh với nơi đây. Bởi vì tất cả ở trước mắt đều là thật. Tiêu hao không chỉ là vàng ròng, bạc trắng, nhân lực cùng vật lực, càng quan trọng là… Nó đều là những trang sức xa hoa khác nhau, không thể phục chế. Lịch sử chính là đạo diễn, còn hắn và những người ở đây đều là diễn viên.
Lý Dụ vào kinh được mấy ngày, liền được gặp mặt mấy trọng thần trong triều. Tiêu Từ Giản là người dẫn hắn đi gặp những lão hồ ly này, Lý Dụ biết những người nay đa số là người của Tiêu Từ Giản, nhưng cũng có nhiều lão nhần nhìn qua không giống lệ thuộc vào Tiêu Từ Giản, nhưng bọn họ đối với quyền uy của Tiêu Từ Giản là bảo trì trầm mặc cùng tán thành.
Văn thái phó chính là một người trong số đó. Lý Dụ nghe nói Văn thái phó trước kia là người trợ giúp phụ hoàng của Nhữ Dương vương, cũng từng làm khó dễ Tiêu Từ Giản, nếu như tính theo tuổi tác cùng nhiều năm lên triều, Văn thái phó đáng lẽ nên là người trợ giúp cho hoàng đế.
Bất quá Tiêu Từ Giản cũng không phải là người bình thường, đạt chức thừa tướng trong tay vừa nhanh vừa mạnh, tuyệt đối không phải những quan văn có thể so sánh được, so với Văn thái phó còn lợi hại hơn. Hơn nữa Tiêu Từ Giản hiện trong tay nắm binh quyền, mặc cho Văn thái phó là thánh nhân tái sinh cũng vô dụng, toi công, chỉ có thể gật đầu thừa nhận địa vị của Tiêu Từ Giản.
So với Tiêu Từ Giản, Văn thái phó đối với Lý Dụ rất hòa ái. Trên mặt ông nếp nhăn tuy nhiều, nhưng khí sắc lại hồng hào, để lại lộ ra râu dài màu hoa râm của mỉnh, đôi mắt hữu thần, khi tuổi còn trẻ bề ngoài cũng không kém, về già là một lão gia gia hòa ái dễ gần.
Mà Lý Dụ đối với ông bảo lưu thái độ. Hắn tính toán Văn thái phó rất có thể cực kỳ đa mưu túc trí, có thể tại triều đình sừng sững không ngã, không phải là người đơn giản. Chỉ là người có mưu nhưng không thể thực hiện, không làm được tới chức thừa tướng.
Nói xong chính sự, Văn thái phó lại cùng Lý Dụ nói vài chuyện phiếm, nói đến Lý Dụ hiện tại chữ xấu, xấu đến Văn thái phó bây giờ nhìn không nổi nữa, ông uyển chuyển đề nghị cho Lý Dụ một lão sư dạy thư pháp cho hắn.
“Bệ hạ chữ so với trước thua kém lắm, hẳn là sau khi đi Đạm Châu, lão sư không được tốt đi. Ta biết Phùng Hữu Viễn chữ viết rất tốt, bệ hạ không ngại triệu cậu ta đến kèm viết chữ.” Văn thái phó nói.
Lý Dụ không nhớ Phùng Hữu Viễn là ai, nhưng nghe đến họ Phùng, liền hỏi: “Là người thân của hoàng hậu?”
Văn thái phó gật đầu nói: “Là anh của hoàng hậu, hiện tại ở Quốc tử giám nhậm chức.”
Lý Dụ cảm thấy không xấu, thuận miệng đáp ứng.
Hắn gần đây đã quen, các loại người đều vội vã ở trước mặt hắn mà tạo ấn tượng. Không phải là nhi tử nhà này, thì cũng chính là nữ nhi nhà kia, gia tộc lớn đều muốn đem người nhét vào bên người tân hoàng đế. Liền ngay cả Tiêu Từ Giản cũng đem nhi tử Tiêu Hoàn triệu hồi vào trong cung làm thị vệ.
Lý Dụ cũng đã cự tuyệt một phần, bất quá đối với Văn thái phó, hắn cũng phải cho ông chút thể diện.
Tiêu Từ Giản cũng không nói gì. Chờ Văn thái phó đi, chỉ còn lại Tiêu Từ Giản, Lý Dụ mới hướng y giải thích: “Ta cũng không muốn đổi lão sư luyện chữ… Chỉ là Thái phó đã đề cử người, chắc chắn phải rất tốt.”
Tiêu Từ Giản nói: “Chữ của Phùng Hữu Viễn xác thực là hơn người, bệ hạ.” Y dừng một chút, rốt cục nói: “Bệ hạ, đã ở Đạm Châu một năm, đã cực khổ rồi.”
Lý Dụ không nghĩ tới, hắn cho là Tiêu Từ Giản sẽ không nhắc lại chuyện ở Đạm Châu. Dù sao hắn cho là Tiêu Từ Giản cũng không sợ hoàng đế cùng y tính sổ.
Mà chẳng lẽ hắn sai rồi? Lẽ nào Tiêu Từ Giản vẫn có một chút sợ rằng hoàng đế sẽ cùng y tính sổ?
Bất quá Lý Dụ chưa bao giờ bởi vì chuyện này mà thật sự hận Tiêu Từ Giản.
“Ta tại Đạm Châu chẳng hề khổ…” Điều khổ ở đây cũng là bởi vì không có những vật dụng sinh hoạt như ở hiện đại, dù Đạm Châu hay Vân Châu cũng không liên quan.
“Còn nữa, chuyện này đã qua, thừa tướng hà tất phải nhắc lại.”
Mặt trời đã toàn bộ nhô lên. Trong điện trở nên sáng ngời, gột rửa gió xuân phảng phất, khí phách kiêu căng mà xuất hiện. Tiêu Từ Giản mặt hướng Lý Dụ, sắc mặt lại có chút tái nhợt, cặp mắt kia của y —— Lý Dụ nhìn không chán,cũng nhìn không ra giờ khắc này Tiêu Từ Giản là đang buồn hay đang vui, y nhìn qua có chút hoảng hốt, có chút thương tâm.
Điều này rất kỳ quái, vì điều gì mà quyền thần của một đế quốc lại hiện ra loại yếu đuối như vậy.
“Thừa tướng…” Lý Dụ hỏi, “Thừa tướng có khỏe không?”
Tiêu Từ Giản mỉm cười, nói: “Thần chỉ là nhớ tới, Cao Tông từng đem Hiếu Tông giao phó với thần, trong chớp mắt Hiếu Tông liền giao phó ta thần phụ tá bệ hạ.”
Y nửa quỳ xuống dưới, cùng ngày Lý Dụ vào kinh hoàn toàn khác nhau, lần đó là ở dưới con mắt của mọi người, nhưng lần này, là một cuộc nói chuyện giữ quân và thần tử.
“Thần chỉ nguyện bệ hạ, sốn đến trăm tuổi thậm chí là đến vạn tuế, ổn định hoà bình, thịnh thế lâu dài; cùng với chính sách trị dân nhân từ.”
Thanh âm của y cứ như vậy mà trang nghiêm, như vậy mà thành kính, phảng phất đang dùng những ngôn ngữ đẹp nhất vì hắn__ tân quân kế nhiệm mà cầu phúc.
Lý Dụ không nhịn được, nước mắt liền xuống.