Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiêu Từ Giản là thật sự muốn cho hoàng đế lên lớp, các lão sư khác cũng muốn như vậy. Dù sao đây cũng là cơ hội hiếm có, vì có thể được hoàng đế giảng dạy, hoàng đế bị bắt buộc ngồi nghe đến mấy canh giờ.
Dạy học cho hoàng đế cũng là một trình độ khác biệt với thường dân. Huống hồ hoàng đế còn phải học phỏng đoán tâm tư người khác.
Lý Dụ nghe những gì thầy giáo giảng, tuy rằng rất nỗ lực nghe để hiểu nhưng cuối cùng cũng không thể hiểu. Có khi là vì khẩu âm, có khi là vì nội dung quá tối nghĩa, khó hiểu. vừa vặn đang ở thời tiết mùa xuân, khí trời ấm áp, gió êm dịu, khi thầy giáo mê mẩn giảng bài thì Lý Dụ cảm thấy bốn phía yên tĩnh,, thư thích, hắn nỗ lực trợn tròn mắt, mà hình ảnh trong tầm mắt dần dần tiêu thất…
Một lát sau hắn hoảng hốt tỉnh dậy, thấy mình cũng chả tiếp thu được những bài giảng này….
Nhưng họ giảng bài cũng không giống với Tiêu Từ Giản. Đầu tiên là y không có già, chủ yếu nhất là y rất dễ nhìn….Đây cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là, Tiêu Từ Giản không giống với những lão sư kia, thao thao bất tuyệt không dứt, y giảng bài rất có tiết tấu, ít dùng đến điển cố điển tích, càng thông thường càng dễ hiểu, thỉnh thoảng còn nhìn qua bên Lý Dụ để xem hắn có nghe hiểu bài giảng hay không.
Lý Dụ chạm ánh mắt của y___Vô thức gật gật đầu. Hắn đương nhiên không thể hiểu hết một trăm phần trăm. Chỉ là nếu là Tiêu Từ Giản nói bất luận là cái gì cũng đều sẽ có sức thuyết phục, Tiêu Từ Giản nói cái gì hắn đều đồng ý.
Thời điểm Tiêu Từ Giản tổ chức Kinh Diên cũng có suy nghĩ qua, nhất định những bài học phải sâu sắc, nhưng lời lẽ dễ hiểu như vậy hoàng đế mới có thể hiểu được bài giảng tốt nhất. Bất quá thời điểm y giảng bài, đều có thể cảm giác được hoàng đế đang nhìn y, ngẩng đầu lên xem hoàng đế, hoàng đế liền gật gật đầu với y, bộ dáng rất tán thành.
Điều này làm cho y có chút bận tâm, hoàng đế thật sự có thể nghe hiểu hay không hay là đang giả vờ giả vịt.
Kinh Diên không phải cứ học xong là kết thúc, sau khi học xong cũng sẽ có tiệc trà. Khi có những việc đặc biệt cũng sẽ có tổ chức yến hội. Những người ở thời đại này rất yêu thích tiệc trà vậy nên trong cung cũng rất thường tổ chức những tiệc trà như vậy.
Lý Dụ cũng thường chỉ bảo ngự trù. Chỉ cần hoàng đế nói muốn ăn điểm tâm nào, trong cung sẽ lập tức thịnh hành món đó. Lý Dụ cảm thấy những món gần đây quá nhàm chán, chỉ có được màu sắc hảo nhìn. Nhưng vì màu sắc hảo nhìn nên được lưu hành nhiều trong hậu cung. Những bánh bích quy mà hắn yêu cầu là tốt nhất. Lý Dụ bất quá nói cho ngự trụ đại khái về cách làm, ngự trù liền phục chế lại. Vì ghét bỏ bánh quy này nhìn quá đơn giản thầm thường, liền đem khắc những hoa văn trên bánh, thành món ăn lúc rảnh rỗi.
Nhưng trong tiệc trà, Lý Dụ thường chú ý tới, loại bánh này hình như rất hợp với khẩu vị của Tiêu Từ Giản. Tiêu Từ Giản rất ít ăn những loại trái cây, lại rất thích ăn một ít loại bánh quy này.
Đây cũng không là phát hiện kinh thiên động địa gì, chuyện này là việc nhỏ không đáng nhắc tới. Thế nhưng đối với Lý Dụ lại có ý nghĩa khác, vì hắn chỉ có thể hưởng được loại lạc thú này, hắn chỉ có thể thầm mến y mà thôi.
Sau khi tiệc trà kết thúc, hắn lưu lại Tiêu Từ Giản. Mọi người tập mãi cũng thành thói quen, hoàng đế cho dù không có chuyện gì cũng sẽ lưu lại thừa tướng.
Chờ những người khác đều lui xuống, Lý Dụ từ trong tay áo lấy ra một hộp gỗ nhỏ tinh xảo. Tiêu Từ Giản nhận lấy, mở ra một phen, không khỏi nở nụ cười.
Lý Dụ thường để ý những món ăn mà Tiêu Từ Giản gắp nhiều lần, sau mỗi lần đó đều kêu ngự trù làm lại. Tiêu Từ Giản tuy rằng chỉ liếc nhìn một cái, cũng nhìn ra trên bàn đều là mấy món ăn mình thích.
Y cám ơn hoàng đế.
Lý Dụ lại nói: “Này là chuyện nhỏ. Trẫm còn có một đại sự muốn hỏi thừa tướng.”
Hắn dừng một chút, thu lại thần sắc, hỏi: “Thừa tướng muốn đối ngoại dụng binh sao?”
Tiêu Từ Giản nở nụ cười. Y nguyên lai cho rằng hoàng đế hỏi sẽ chẳng hỏi được cái đại sự nào,nhưng lần này hoàng đế rốt cục cũng hỏi tới chuyện lớn. Y cho là hoàng đế vẫn luôn giả câm vờ điếc, đem sự tình kéo dài tới cuối cùng rồi mới ra tay.
“Bệ hạ, ” Tiêu Từ Giản tuy rằng cảm khái, nhưng y cũng không nắm chắc được thái độ của hoàng đế, “Dụng binh là đại sự.”
“Quân binh là đại sự của một quốc gia, quyết định sinh tử, quyết định tồn vong, phải xem xét thật kỹ.”
Khoảng thời gian này, Lý Dụ cũng không phải là hoàn toàn không suy nghĩ quốc sự —— đương nhiên, hắn có tự mình biết ta, nếu như đem suy nghĩ của mình nói ra, e rằng đại thần trong triều chẳng mấy chốc sẽ phát hiện hắn là một kẻ ngu ngốc, ngu về chính trị. Tuy rằng Nhữ Dương vương trước kia cũng bị người cho là ngớ ngẩn, nhưng hai loại ngớ ngẩn này nhiều ít vẫn còn có chút khác nhau.
Lúc bắt đầu hai mắt hắn tối thui, không hiểu được sự tình. Nhưng mấy tháng nay, hắn đã bắt đầu hiểu ra vài thứ. Tuy rằng mơ mơ hồ hồ, nhưng cũng đã dần dần hiện ra.
Giống như cùng một ngày, Lý Dụ đem tất cả manh mối ghép lại, hắn bây giờ đã hiểu. Những buổi thượng triều, người chung quanh công khai ám chỉ, hắn suy nghĩ kỹ mấy tháng, rốt cục cũng vô cùng xác định được một chuyện, chính là trong triều có người muốn đối với biên cảnh phía nam dụng binh.
Lý Dụ đã được bù đắp lịch sử, biết đến triều đình từ khi lập quốc đến nay cũng không có yên ổn gì, vài ba năm lại phải dụng binh. Thời điểm Cao Tông hoàng đế có diễn ra hai lần xuất binh với quy mô lớn, cũng chính là trận chiến thành danh của Tiêu Từ Giản, bất quá hai lần đó đều là đối với phương bắc dụng binh, từ đây về sau phương bắc an bình.
Sau Cao Tông đình chỉ dụng binh, dành thời gian để quốc gia nghỉ ngơi dưỡng sức, việc dụng binh đối với phía nam cũng bị đình chỉ. Mấy năm sau Cao Tông băng hà, thời kì quốc tang, không thích hợp xuất binh, Hiếu Tông kế vị không đến hai năm, liền băng hà. Năm nay là năm đầu của Duyên Bình, cuối cùng cũng coi như an ổn một chút, việc xuất binh mọi người rốt cục cũng dần dần nghị luận nhiều hơn.
Lý Dụ nhớ tới trước kia Tiêu Từ Giản có nói qua “Thiên hạ của bệ hạ, không chỉ là ở kinh thành”, nhớ lại Phùng gia hết lần này đến lần khác mà tiến cống ngựa, rất nhiều, từng tí từng tí nhắc nhở hắn.
Ngày hôm nay, hắn cuối cùng đem lời nói làm rõ, hỏi Tiêu Từ Giản: “Theo thừa tướng nhìn thấy, có nên xuất binh đến phương nam hay không?”
Tiêu Từ Giản nhìn về phía hoàng đế, y rốt cục gật gật đầu. Y hảo hảo hướng hoàng đế phân tích tình hình trước mắt. Hoàng đế nở nụ cười, nụ cười kia làm Tiêu Từ Giản nhớ tới Cao Tông năm đó, khi đó y tuổi trẻ tài cao, Cao Tông năm đó cũng giống như bây giờ mà hỏi qua y —— “Phác Chi nhìn thấy, bây giờ có phải là thời cơ tốt để xuất binh đến phương bắc hay không?”