Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời điểm Tiêu Từ Giản nhìn thấy hoàng đế tiến vào thư phòng, giỏ cá đã không thấy đâu nữa, Yến Lục Như cũng vậy.
Mặt Hoàng đế không biết là do hưng phấn, hay là bị mặt trời phơi nắng, có chút đỏ lên, vừa vào thư phòng bỗng nhiên nhìn thấy Tiêu Từ Giản đang đợi hắn, nụ cười kia liền hơi ngưng lại, lập tức lại cười nói: “Phác Chi đã tới rồi.”
Tiêu Từ Giản đi thẳng vào vấn đề liền hỏi hoàng đế: “Bệ hạ có xem qua vụ tranh đất ở Lâm Châu hay chưa?”
Vụ tranh đất ở Lâm Châu là đại án gần đây, sự tình dính đến vài mạng người, mấy chục nhà tá điền, cũng do 2 bên đại tộc tranh chấp. Vụ án này vốn là do địa phương che giấu, tự kết án. Nhưng một chuyến đi này của Tiêu Từ Giản liền đem nó đào lên, vừa vặn mang tới trong kinh.
Hoàng đế vừa nghe lời này, sắc mặt liền nghiêm chỉnh, nói: “Trẫm đã nhìn rồi, chỉ là vụ án này liên lụy rất nhiều, trong thời gian ngắn, trẫm không thể nào quyết định được. Đã cho phía dưới bắt đầu tra rõ một lần nữa. Ngươi có thể yên tâm.”
Hai người lại đàm luận vụ án này nửa ngày. Hoàng đế ban đầu còn nói chuyện hữu lực, đến sau liền lộ một tia bại hoại, ánh mắt không biết đang suy nghĩ gì.
Vừa vặn cung nhân dời một tấm bình phong, y biết đó là đồ mới, không phải là đồ cũ, Tiêu Từ Giản có thể ngửi thấy được mùi vị mới tinh. Ánh mắt hoàng đế liền dừng trên tấm bình phong đó một phút chốc.
Tiêu Từ Giản có thể nhìn thấy ánh mắt của hoàng đế đang cười, là nụ cười ôn nhu cùng đa tình, y đã nhìn thấy ánh mắt này ở chỗ Cao Tông hoàng đế, bây giờ là đến Lý Dụ. Y không ngạc nhiên chút nào.
Bức bình phong được thêu thơ của Yến Lục Như, hình như là thơ mới được sáng tác. Tiêu Từ Giản nhìn lướt qua, liền nhìn ra rồi, câu thơ như vậy, đủ để nói lên thịnh thế. Tiêu Từ Giản nghĩ, Yến Lục Như dù sao cũng tốt hơn là một hòa thượng. Trong cung cần phải có họa sĩ, có thi nhân, hoàng đế có người như vậy làm bạn, chỉ cần không sủng quá giới hạn, kỳ thực cũng không xấu.
“Phác Chi than thở tức giận cái gì?” Hoàng đế đột nhiên hỏi.
Tiêu Từ Giản lúc này mới phát hiện bản thân trong lúc vô tình đã thở dài. Hoàng đế vừa hỏi, y liền mỉm cười nói: “Mặc dù vụ án kia hơi rắc rối, nhưng mấy tháng này, nhìn thấy nhân khẩu được tăng cường, kho lẫm sung túc, bệ hạ đăng cơ tới nay, là thật dụng tâm.”
Hoàng đế nói: “Có thể được ngươi tán thưởng thật không dễ dàng… Triệu Hâm Thành cũng coi như là nơm nớp lo sợ, cố làm tốt phận sự của mình.”
Bọn họ thật giống như đã quên mất năm đó tại Đông Hoa cung đã xảy ra chuyện gì, ngầm hiểu ý, cẩn thận tránh né đàm luận tới thời kỳ lúng túng kia.
Tiêu Từ Giản duy nhất có chút không yên lòng chính là con mèo kia, nhưng hoàng đế tựa hồ đã hoàn toàn không muốn nhắc lại nữa, y cũng không tiện yêu cầu muốn con mèo đó với hoàng đế.
Ngẫm lại thấy thôi, bây giờ y cũng không có công sức đi nuôi chó mèo gì cả.
Tiêu Từ Giản đi rồi, Lý Dụ ngồi ở giường hồi lâu. Sắc trời tối sầm xuống, sắc mặt của hắn cũng tối sầm xuống, hắn đem tâm tình của mình nhập vai thật tốt, hắn phải nắm chắc nhịp điệu này, hết thảy đều phải vừa đúng. Huống hồ hắn cũng muốn thường xuyên chú ý tới phản ứng của đối thủ, tùy cơ ứng biến. Hắn đã rất lâu không có diễn như vậy.
Nhất định —— hắn phải diễn một người đang yêu sâu đậm.
Thời điểm quyết định thả Tiêu Từ Giản rời đi Đông Hoa cung, Lý Dụ đã nghĩ xong muốn làm một màn này, còn phải tìm một người để hoàn thành màn diễn này. Chỉ là hắn tìm tới tìm lui, cũng không quá hợp ý. Mặt đẹp có, nhưng lại quá ngu ngốc. Có tài hoa, nhưng mặt lại không được đẹp.
Phùng Hữu Viễn là người hợp nhất, miễn cưỡng có thể. Nhưng hắn không thể làm chuyện như vậy, đem Phùng gia liên luỵ vào. Vô Tịch cũng được, nhưng hắn đã quyết định không liên quan tới Vô Tịch nữa.
May là quãng thời gian trước Tiêu Từ Giản không ở kinh thành, hắn có thể chậm rãi xem xét. Cuối cùng cũng coi như là xem xét đến một Yến Lục Như, thực sự là không thể thích hợp hơn được. Yến Lục Như bộ dáng giống Vô Tịch, lại so với Vô Tịch thì ở bên cạnh hắn càng danh chính ngôn thuận hơn.
Nhưng ngày hôm nay hắn đã diễn qua, Lý Dụ lại cảm thấy Tiêu Từ Giản ngay cả một cái nhíu mày hay sắc mặt khác cũng không có. Hắn biết Tiêu Từ Giản nhìn thấy Yến Lục Như, nhưng Tiêu Từ Giản cái gì cũng không nói, cái gì cũng không có hỏi, y đối với chuyện này không quan tâm chút nào hoặc nói đúng hơn là không có ý phản đối.
Thời điểm Tiêu Từ Giản thở dài, hắn thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, nhưng sau khi nghe lời kia của Tiêu Từ Giản, càng mơ hồ có ý quy ẩn. Lên voi xuống chó, hắn căn bản là không chịu nổi.
Lý Dụ ngồi yên nửa ngày, nếu như Tiêu Từ Giản có một chút chút cảm giác khó chịu, chỉ cần có một chút chút thôi, cũng đều là cơ hội của hắn rồi.
Nhưng hắn không thể xác định, Tiêu Từ Giản đến cùng là có hay không.
Lại qua hai ngày, Tiêu Từ Giản đã phiền chán nghe đến cái tên Yến Lục Như này rồi. Y đối với Yến Lục Như, cũng không có ý kiến gì. Một thi nhân mà thôi, cậu ta cũng không làm được chuyện gì. Thậm chí Yến Lục Như còn sáng tác những bài thơ tán thưởng công lao của y nữa.
Chỉ là người này bây giờ thực sự là nóng bỏng tay, Tiêu Từ Giản đi tới chỗ nào cũng có bàn luận về cậu ta cả, đều nói thơ của cậu ta, quan to quý nhân đều muốn Yến Lục Như làm thơ cho mình, tựa hồ là rất phong nhã.
Hoàng đế đối với phong trào này tựa hồ là vui như mở cờ. Dù sao hoàng đế mà muốn nâng một người, đem người kia nâng đến bầu trời cũng có thể.
Tiêu Từ Giản đối với cái này không tỏ rõ ý kiến. Y không nên làm khó dễ một thi nhân.