Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cửu gia chậm rãi quay đầu, nhìn lại Thư Uyển đang đứng trước đài truyền hình, vẫn như cũ cười tươi như hoa vẫy tay chào bọn họ. Thân ảnh cô dần dần trong suốt, từ từ tiêu tán, cho đến khi biến mất dưới ánh mặt trời ấm áp, giống như đã đi đến một nơi khác tràn đầy hy vọng.
Lục Chỉ thấy Cửu gia không nói gì, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn vẫn mặt không biểu tình, vẫn không nhúc nhích, liền đẩy đẩy, "Không sao chứ, sao lại không nói lời nào?"
Kết quả, cậu còn chưa dùng sức, toàn bộ cơ thể Cửu gia chợt nghiêng, ngã về một phía.
Lục Chỉ lập tức duỗi tay giữ chặt hắn, chớp chớp mắt, "Sợ xỉu luôn hả?"
Cửu gia từ từ mở mắt, hắn cảm giác như mình đang lơ lửng giữa không trung, cách mặt đất rất gần, có hai cánh tay đang đỡ mình, chuyển mắt qua, một khuôn mặt đáng yêu khiến tim hắn đập rộn ràng gần trong gang tất, hắn cứng đờ, nhắm mắt tiếp tục giả chết.
Hắn đường đường là Cửu gia, là Cửu gia người vừa nghe đã sợ vỡ mật, thế mà bị ôm công chúa... Lại còn bị một tiểu khả ái mét sau ôm công chúa... Chuyện này mà truyền đi thì hắn còn mặt mũi nào nhìn người nữa chứ!!!!!
Cửu gia nhất thời không biết bị quỷ doạ xỉu hay bị Lục Chỉ ôm công chúa, cái nào mất mặt hơn.
"Này! Cửu gia bị sao vậy!" Đầu trọc nôn nóng quát, giọng hắn lớn vang dội như sét đánh giữa trời quang, làm những chủ tiệm gần đó kinh hãi, sôi nổi nhô đầu ra xem.
Cửu gia:......
Hắn quyết định trở về liền đem đầu trọc biến câm.
"Nói chuyện nhỏ giọng thôi, làm ta sợ tới mức thiếu chút ném bay cả Cửu gia rồi."
Đầu trọc nghe vậy lập tức ngậm miệng, lấy sức lực tên nhóc này, chỉ sợ ném Cửu gia bay đến phố đối diện mất, vậy tin đầu đề ngày mai sẽ...... Đầu trọc không dám tưởng tượng, hắn còn muốn chết già a.
Lục Chỉ ôm Cửu gia đặt lên ghế sô pha, một hơi thở dốc cũng không có, giống như vừa rồi chỉ là ôm một bé thú bông không trọng lượng vậy.
"Tỉnh thì đứng lên đi, không ai nhìn anh đâu."
Bị cậu phát hiện, Cửu gia sắc mặt trắng nhợt, hừ một tiếng ngồi thẳng dậy.
Chân Tùng nghẹn cười đến cả người run rẩy, lấy cớ đi pha trà cho Cửu gia, đi lấy sữa lạnh cho Lục Chỉ, chạy vào phòng bếp cười một trận cho đã, mãi tới khi ngoại trừ khoé mắt hơi rưng rưng, còn lại sắc mặt coi như là bình thường.
"Chuyện này... làm sao vậy?" Chân Tùng không dám nhìn trực diện sắc mặt như sương giá của Cửu gia, ôm mèo nhìn Lục Chỉ, đàn ông khoẻ mạnh 1m88 như Cửu gia, đang êm đang đẹp sao tự nhiên ngất xỉu.
Lục Chỉ uống sữa, nhìn TV siêu lớn treo trên tường đang phát đi phát lại tin manga anime <Mahou Shoujo (ma pháp thiếu nữ)> yêu thích của Chân Tùng, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Bị quỷ doạ sợ."
Chân Tùng:???
Sắc mặt Cửu gia lúc trắng lúc xanh, khoé mắt giật giật nửa ngày mới nghẹn ra một câu, "Không phải, anh chỉ mệt quá nên ngủ chút thôi."
Lục Chỉ nghiêng đầu, liếc hắn một cái, "Vậy anh ngủ cũng say thật, bóp mặt kêu mãi cũng không tỉnh."
"Em vậy mà bóp mặt anh." Mặt Cửu gia càng đơ cứng.
Lục Chỉ cười mỉm chi, một kiểu 'Anh lộ rồi", nhìn đến mức Cửu gia tức muốn ngứa răng.
Chân Tùng gắt gao bấm cánh tay, tuyệt không có mình cười ra tiếng, nghẹn đến mức cả khuôn mặt vặn vẹo, "Thật sự có quỷ à?"
Lục Chỉ gật gật đầu, "Chính là bạn của streamer kia."
Chân Tùng hoảng sợ, "Nani (cái gì)?"
"Em từ đầu đã biết cô ta là quỷ?" Cửu gia mím môi, cảm thấy ngực vẫn còn nghẹn khí.
"Đúng vậy, tôi chính là đại sư a." Lục Chỉ nhún vai, một bộ đương nhiên.
"Vậy sao em không nhắc anh?" Đuôi mi Cửu gia giật giật nhảy lên.
Lục Chỉ nhún vai, "Bản thân Thư Uyển không nhận ra mình đã chết, cô ấy còn tâm sự chưa hoàn thành, nếu tôi nói, cô ấy sẽ thương tâm mà rời đi, cũng không có cách nào đầu thai được, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ."
Hừ. Tuy nói rất có đạo lý, nhưng Cửu gia vẫn rất bất mãn với Lục Chỉ, để bụng người khác như vậy, còn với mình thì mãi thờ ơ.
"Tôi nào biết anh sợ quỷ đến vậy, chưa đợi tôi nói xong anh đã té xỉu, tôi còn phải bế anh ra khỏi đài truyền hình." Ngữ khí Lục Chỉ nhàn nhã như đang thảo luận xem ly sữa trên tay có uống được hay không.
Cửu gia không bao giờ muốn nhớ lại tình huống ở đài truyền hình nữa, hắn nhắm mắt lại, xem như em lợi hại...
Lục Chỉ nhích nhích khoé miệng, một kiểu tiểu nhân đắc ý dào dạt.
Cửu gia chưa nhận ra ánh mắt mình lúc này nóng bỏng đến mức nào, hắn chỉ muốn ấn Lục Chỉ lên sô pha, hung hăng bóp bóp mặt cậu, khiến đôi mắt to tròn như thỏ kia đỏ lên, vô cùng đáng thương mà xin tha, "Lần sau nhất định quan tâm anh trước, quan tâm anh nhất." Nghĩ vậy, Cửu gia đột nhiên nhảy dựng, một loạt "Ha ha ha ha ha" vang lên.
"Nghĩ gì đó? Mặt mày hớn ha hớn hở." Rõ ràng vẫn khuôn mặt lạnh như băng, nhưng lông mày lại nảy lên nảy xuống làm lộ tâm tình hắn, Lục Chỉ không nhịn được hỏi.
"Không liên quan đến em." Ảo tưởng bị đánh vỡ, Cửu gia không vui tiếp tục giữ vững poker face (ý chỉ khuôn mặt không biểu cảm, thường dùng khi chơi poker để đối thủ không đoán được bài của mình. P.s: Bài Poker face của Lady Gaga hay lắm á.)
Chân Tùng nhanh chóng đổi đề tài, "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?"
"Một thực tập sinh ở đài truyền hình bị chủ nhiệm bộ môn cường bạo, sau đó thắt cổ tự vẫn, oan hồn cô ấy không siêu thoát, muốn báo thù."
"Bản thân Thư Uyển có bệnh tim, sau khi sốt có uống Cephalosporin, lại bị ép uống quá nhiều rượu, bị sốc mà chết, bởi vì chết quá đột ngột, cô ấy không biết mình đã chết, vẫn tiếp tục đi làm."
"Cô ấy thấy thực tập sinh kia giết người, đồng cảm với thực tập sinh kia vì bản thân cũng trải qua hoàn cảnh tương tự, nhưng oan hồn kia giết quá nhiều người sẽ phải gánh thêm nhân quả, những kẻ đó tuy đáng giận nhưng tội không đáng chết."
"Cho nên cô ấy nhờ streamer hỗ trợ thỉnh đại sư đến ngăn cản thực tập sinh tiếp tục giết người, gột rửa oán khí, giảm bớt tội nghiệt cho cô ấy." Lục Chỉ nói xong, khuôn mặt nhỏ vốn sáng ngời liền trầm xuống.
"Là một cô gái tốt, chỉ là quá đáng thương." Chân Tùng cũng thở dài, "Streamer kia mới hỏi tôi chuyện ra sao rồi, cậu ấy hình như rất thích cô gái kia, nếu biết cổ đã chết... Ai..."
"Cậu ta sẽ chịu đựng được, tuy rằng cần rất nhiều thời gian, cũng sẽ rất khó khăn."
Chân Tùng biết Lục Chỉ nói nhất định sẽ đúng, liền nhẹ nhàng thở ra, ít nhất không cần lo lắng cậu ấy sẽ luẩn quẩn trong lòng.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Cửu gia ra vẻ vô tình nhìn Lục Chỉ, cực kỳ để tâm nét u sầu nơi đáy mắt cậu.
"Không có gì." Lục Chỉ cười cười, tiếp tục xem TV.
Cậu không nói thật. Thực tập sinh kia sở dĩ giết nhiều người như vậy, không chỉ bởi vì oán khí, phần lớn là vì lá bùa kia khống chế thúc giục cô ấy sinh sát khí. Người cô ấy giết đều là người chỉ làm chút ít việc ác, loại người này không phạm pháp, cũng không phải đại gian đại ác, nhưng sẽ vì lợi ích của mình, vì ích kỷ mà làm hại người ta. Bọn họ một khi bị giết, sẽ không hối hận, dễ dàng vì không cam lòng tội mình gây ra không đáng chết mà sinh sát khí. Lại có người thu thập sát khí, tên thầy phong thuỷ chủ nhiệm mời đến kia rất khả nghi?
***
Cùng lúc đó, một đại sư tay cầm chuỗi ngọc dừng tụng niệm, lắc lắc chuỗi ngọc, dẫn đến một chuỗi rung động kịch liệt.
"Lần thứ hai? Lần thứ hai bị phá." Trong âm thanh bình tĩnh của lão ta lộ ra chút vỡ vụn nhỏ.
Người mặc đường trang phẫn hận nheo híp mắt, sát ý quyết tuyệt.
"Điều tra lúc trước bị trở ngại, một khi ta tìm được kẻ này, nhất định phải khiến hắn ăn không hết gói mang đi."
***
Mọi người trầm mặc một hồi, Chân Tùng nhìn đồng hồ, đầu trọc cho người bưng đồ ăn đến, đánh vỡ áp lực trong không khí.
"Đã giữa trưa, Cửu gia muốn ăn ở đây ạ? Đây là gọi từ khách sạn ngài thường tới, đều là đồ ăn ngài cùng Lục đại sư thích ăn."
Cửu gia sắc mặt không vui, "Mới gặp quỷ, nào còn tâm tình ăn cơm."
Lục Chỉ nhìn thấy đồ ăn, vui vẻ cầm lấy đũa, gắp một con tôm chua ngọt bỏ vào miệng, "Ăn ngon!"
Cửu gia trừng mắt nhìn cậu, đồ vô tâm vô phế, thế mà cũng ăn được.
"Tôm này ăn ngon lắm a." Lục Chỉ vui vẻ hớn hở, lại gắp một con khác đưa đến miệng Cửu gia.
Cửu gia nhìn đôi đũa cậu mới chạm qua, bên tai hơi đỏ lên, há miệng ngậm lấy con tôm, đầu lưỡi cố ý vô tình chạm qua đôi đũa, mặt lại càng nóng thêm. Rất thơm! Rõ ràng đều là đồ ăn đã sớm ăn đến ngán, hôm nay Cửu gia lại phá lệ thấy thơm ngon lạ thường.
Đầu trọc quay mặt đi, Cửu gia của bọn họ thật quá ngây thơ ngoài ý muốn a!
Cửu gia của họ ngoại trừ mèo, chưa từng thân thiết với bất kỳ sinh vật nào, hắn không khỏi có chút lo lắng, lớn gan nhắc nhở, "Cửu gia, buổi chiều ngài còn có công chuyện, cơm nước xong, tôi đưa ngài về nhé."
Hình như Cửu gia cũng ý thức được khoảng thời gian gần đây luôn chạy đến tiệm Lục Chỉ, xem nhẹ chính sự, thế nhưng lại gật đầu, làm đầu trọc mừng rỡ nhẹ nhàng thở ra.
Nói đến chính sự Chân Tùng chợt nhớ, "Đúng rồi ông chủ, bạn của chú Lữ muốn thỉnh người qua xem phong thuỷ cho nhà họ."
"Chú Lữ vốn muốn tự nói với người, nhưng nghe nói có một nhân vật lớn siêu cấp lợi hại muốn đến đầu tư hạng mục trong thành phố, chú ấy vội đến không có thời gian nghỉ, đến ăn cơm với mẹ tôi đều phải vắt kiệt lịch trình mới được chút thời gian."
Chân Tùng buông chén đũa, "Người bạn kia lớn lên từ nhỏ với chú Lữ, là bạn thân nhất của ông, nếu không cũng sẽ không phiền toái đến người. Hơn nữa, nghe nói ông ấy rất có tiền, đã làm không ít từ thiện, đứng thứ năm trong bảng phú hào a."
"Chú Thẩm?" Cửu gia đột nhiên mở miệng.
"Cửu gia, ngài biết ông ấy." Chân Tùng nghĩ thầm, có thể để Cửu gia gọi một tiếng "chú", vị này quả nhiên rất ghê gớm.
Cửu gia gật gật đầu, nói với Lục Chỉ, "Con trai ông ấy đầu óc có chút vấn đề, em thấy cũng đừng kinh ngạc quá mức."
Đầu trọc đen mặt, không phải vì Thẩm thiếu gia từng nói một câu, chỉ số thông minh của ngài miễn cưỡng xứng cùng cậu ta nói chuyện phiếm sao, cũng không có ý khinh thường ngài, vậy mà mang thù đến tận bây giờ.
Chân Tùng đưa ảnh chụp trên điện thoại di động cho Lục Chỉ xem, Lục Chỉ nhìn thấy đỉnh đầu đối phương có công đức kim quang, đúng là đại thiện nhân tạo phúc cho xã hội.
"Buổi chiều có thời gian."
"Tôi sẽ nói với chú Thẩm một tiếng." Chân Tùng bấm điện thoại, cầm lấy cái hộp trên ngăn tủ. "Đây là lễ vật do bí thư của chú Thẩm đưa tới sáng nay, là mắt kính VR, có thể chơi nhập vai 3D."
"Thật sao?" Mắt Lục Chỉ sáng lên, lập tức buông chén cầm lấy cái kính.
"Cơm còn chưa ăn xong đâu." Cửu gia nhíu nhíu mày.
Nhưng Lục Chỉ đã trầm mê trong game nào có bị hắn lay động, Cửu gia không vui sờ sờ mèo trong tay. Hừ, không ngoan ngoãn nghe lời như mèo của hắn. Nhưng hắn không chăm chú chơi mèo, mà lại nhìn chằm chằm Lục Chỉ đang chơi vô cùng vui vẻ, khoé miệng muốn cười lại không dám cười, làm đầu trọc thấy mà cứ rối rắm thay hắn. Ngạo kiều bẩm sinh, hết thuốc chữa a...!!!
Thẩm Khương nhận được điện thoại liền bắt đầu chuẩn bị, ông đứng trước cửa sửa soạn tây trang, bí thư đã sớm đi đón người, theo lý nên tới rồi mới phải.
"Ba, ba thật sự mời tới đại sư phong thuỷ?"
Thẩm Vưu Giác khoanh tay dựa vào cạnh cửa. Cậu ta kế thừa sống mũi cao thẳng cùng chiếc cằm kiên nghị của Thẩm Khương, cố tình lại thừa hưởng đôi mắt đào hoa câu hồn của mẹ. Nếu nói cậu ta lớn lên xinh đẹp, cùng thế hệ tự nhiên không so được với Tiêu Cửu, cũng không ai so lại Tiêu Cửu; nhưng nếu so mắt ai cao hơn đầu, ngay cả Tiêu Cửu chỉ sợ cũng khiêm tốn hơn cậu ta không biết mấy lần.
Trước Thẩm Vưu Giác, Thẩm Khương còn có một nam một nữ, đều là nhân trung long phượng. Bạn bè đồng trang lứa mỗi khi nhắc đến cặp nhi nữ này đều giơ tay khen ngợi, nói ông mệnh tốt, con trai con gái đều có thể hỗ trợ phát triển sự nghiệp ông càng ngày càng lớn, càng ngồi càng ổn, một chút cũng không cần ông nhọc lòng, không giống con cái nhà khác đều có chút ăn chơi trác táng, sợ không có người nối nghiệp, phá hỏng cả gia nghiệp.
Thẩm Khương đúng là giống như bọn họ hâm mộ, chỉ là ông cố tình lại có đứa con trai nhỏ, cũng chính là Thẩm Vưu Giác. Thẩm Vưu Giác trời sinh chỉ số IQ cao, thông minh gấp mấy lần anh chị, mười hai tuổi đã học đại học, chưa đến hai mươi tuổi đã xong tiến sĩ, chỉ là nói chỉ số IQ càng cao, EQ lại càng... Cách nói này không nhất định chính xác, nhưng áp dụng trên người Thẩm Vưu Giác thì tuyệt đối chính xác. Thẩm Khương nhìn con mình, trước tiên cảnh cáo.
"Vị đại sư này năng lực phi phàm, xuất thân cao quý, lát nữa con lo mà chú ý, thu thu tính tình ngạo mạn của mình lại, đừng đắc tội người ta."
Thẩm Vô Giác mặt không biểu tình, không đồng ý cũng không từ chối, lúc không cười, không giống Tiêu Cửu lạnh như băng giá, lại như lộ ra một cổ tà khí.
Thẩm Khương thấy may mà Thẩm Vưu Giác trầm mặc ít lời, coi thường nói chuyện với người có chỉ số IQ thấp hơn nó, lại nhờ cỗ tà khí này thành công lừa được không ít người sợ hãi không dám tới bắt chuyện, nếu không sẽ bại lộ EQ thấp hơn cả rãnh Mariana của nó mất. Nếu không hiện tại ông không phải được hâm mộ vì có con trai thiên tài, mà là nhận được vô vàn ánh mắt kỳ dị, cách xa 3 mét.
Thấy một chiếc xe chậm rãi chạy về hướng Thẩm Khương, ông nhìn người tới, ánh mắt sáng ngời, bước ra nghênh đón.
"Chú Thẩm, chào ngài." Chân Tùng chào hỏi trước.
"Ai, tiểu Tùng, đã lâu không gặp." Thẩm Khương nhanh chóng lên tiếng.
Ông bạn già Lữ Hoằng vẫn luôn không con không cái, điều này cơ hồ đã thành tâm bệnh, mặc dù con cái mình đều nhận ông ấy làm cha nuôi, nhưng dù sao cũng là con người khác. Hiện giờ nhìn thấy Chân Tùng thành thật lại thiện lương, ông thật cao hứng vì Lữ Hoằng có được đứa con như vậy, cũng coi Chân Tùng thành con mình, so với Thẩm Vưu Giác còn nhiệt tình hơn. May mà Thẩm Vưu Giác khác với người bình thường, chưa cảm thấy bất mãn gì, người có chỉ số IQ thấp thường thích biểu đạt cảm tình quá mức, hắn thì không thích.
"Vị này là đại sư đi?" Thẩm Khương nhìn Lục Chỉ, đúng y như mẹ Chân nói, đáng yêu xinh đẹp.
"Chào ngài." Lục Chỉ cười, Thẩm Khương không khỏi càng thêm cảm thấy cậu thật khiến người yêu thích, lại cũng không coi cậu là đứa nhỏ mà đối đãi.
Rốt cuộc với thân phận kia của Lục Chỉ, ai dám coi khinh ai là đồ ngốc chứ.
"Đại sư, mời vào bên trong." Thẩm Khương khách khí mời cậu vào nhà, trình độ thân thiện khiến quản gia lúc pha trà không khỏi kinh ngạc. Thanh niên trẻ này có địa vị gì lại có thể khiến Thẩm lão gia lấy lễ mà đãi như vậy.
Thẩm Vưu Giác liếc mắt đánh giá Lục Chỉ, người lớn lên thật không tồi, cũng giống Tiêu Cửu, miễn cưỡng có thể lọt mắt hắn, xứng cùng hắn nói đôi ba câu.
"Đại sư, nhà này nếu có bất kỳ bài trí phong thuỷ nào không đúng, còn thỉnh ngài đừng ngần ngại mà chỉ giáo, xin cứ nói thẳng, đừng cố kỵ."
Lục Chỉ cười cười, đứng lên, cùng Chân Tùng đi theo Thẩm Khương dạo vòng vòng trong nhà. Toà nhà Thẩm gia thiết kế cực kỳ mang đậm dấu ấn cá nhân, người thiết kế dường như cũng biết tạo khoảng trống, không tăng thêm quá nhiều trang trí phức tạp,thiết kế thể hiện được nguyên vẹn điểm này, sẽ dễ dàng khiến người cảm thấy nhẹ nhàng, thoải mái.
"Phong thuỷ không có vấn đề gì lớn, có mấy chỗ bài trí không ổn, nhưng nhờ ngài mệnh tốt, có thể áp trụ mấy vấn đề này; nếu thay đổi, đương nhiên sẽ càng thêm khang thuận, bình an."
Thẩm Khương vừa nghe, vui vẻ ra mặt, "Còn xin đại sư chỉ điểm."
"Bức tranh nhân vật trong nhà ăn đổi thành tranh cẩm lý thì càng tốt."
Lời cậu nói nhanh chóng bị một giọng nói lạnh như băng phản bác. "Ở nhà ăn tăng thêm màu sắc ấm có thể gia tăng ham muốn ăn uống, khiến người ăn ngon miệng hơn, ăn ngon thân thể mới tốt được."
Thẩm Khương nghe vậy, trừng mắt nhìn Thẩm Vưu Giác, dùng mắt cảnh cáo cậu ta, không cần con lắm miệng. Thẩm Vưu Giác không để ý đến ông, chỉ nhìn Lục Chỉ.
Lục Chỉ cười cười: "Cậu nói có lý."
Thẩm Vưu Giác hơi cong khoé miệng, càng có vẻ tà khí, ngạo mạn trong mắt đều không hề che giấu được.
"Bức vẽ người này mặt đồ đỏ, bối cảnh cũng là tông màu đỏ, nhân vật vẽ quá đỏ dễ dàng khiến thần kinh suy nhược, không bằng thay thành cẩm lý màu đỏ, vượng tài sinh vận."
"Đây là đạo lý gì, phong thuỷ nói trắng ra cũng chỉ là thay đổi sắp xếp thiết kế tạo hiệu quả thị giác, phòng ốc muốn rộng rãi sáng sủa, người ở thư thái, tự nhiên thân thể sẽ tốt, tinh thần tốt, vận khí sẽ tốt."
Thẩm Vưu Giác đối với cách nói này đó khịt mũi coi thường, hắn cho rằng phong thuỷ cùng tâm lý học có liên quan, bất quả là ảnh hưởng đến ý thức chủ quan của con người.
Lục Chỉ không phản bác hắn, mà khẽ cười, "Nhà này do cậu thiết kế đi."
"Đúng thì thế nào." Thẩm Vưu Giác không nghĩ nhiều.
"Trách không được khiến người cảm thấy áp lực." Lục Chỉ một bộ thì ra là thế, thần sắc không chút ngoài ý muốn.
Chân Tùng biết Lục Chỉ không thường nói chuyện trực tiếp như vậy, cũng rất quan tâm cảm xúc đối phương, trừ phi đối phương... không cần sự quan tâm này.
"Vậy cậu sai rồi, nhà của chúng tôi ở rất thoải mái." Thẩm Vưu Giác đối với tác phẩm của mình từ trước đến nay luôn tự tin mười phần.
Thẩm Khương trừng hắn một cái, nhỏ giọng nói thầm, "Thoải mái, vậy con nói tại sao anh chị con lại dọn ra ngoài, khi không vì sao ba lại muốn mời đại sư đến."
"Ba..." Thẩm Vưu Giác chưa từng bị người phủ nhận, nhất thời ngơ ngẩn.
Thẩm Khương vội vàng che miệng, "A, ba lỡ miệng..."
Thẩm Vưu Giác nhìn thấy kỹ năng diễn xuất vụng về của ba mình, trong lòng không vui, rõ ràng là cố ý. Nhưng ba hắn muốn phủ định hắn vì một thầy phong thuỷ, hắn càng muốn vạch trần Lục Chỉ, làm ba hắn thấy rõ, ai mới là chính xác tuyệt đối, chân lý tuyệt đối.