Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trấn Hồn
  3. Chương 110: Pn4
Trước /110 Sau

Trấn Hồn

Chương 110: Pn4

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

[Đồng nhân văn] Phiên Ngoại TrấnHồn

Phiên Ngoại Trấn Hồn chi Những Ngày Sau Đó

Tác giả: Lam.

_______

Sau khi câu chuyện kết thúc, tất cả còn lâu mới kết thúc.

Phần 1

Không lâu sau sự kiện đại phong, Sở Thứ Chi đi công tác về đến trụ sở mới của Cục Điều Tra Đặc Biệt thì thấy bạn nhỏ Quách Trường Thành ngồi một mình trong văn phòng đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, mà đôi lông mày coi như dễ nhìn thì cứ nhíu lại càng ngày càng chặt, đến khi mi gian cậu nhóc có nguy cơ kẹp chết một con ruồi, Thi Vương mới không nhanh không chậm hỏi, “Tiểu Quách, làm gì vậy?”

Quách Trường Thành ngẩng đầu lên, khuôn mặt bình thường hơi hơi nhăn nhó trong mắt Sở Thứ Chi lại có đến mấy phần đáng yêu, “Em…em đang tìm nhà trọ.”

Một tia sáng lạ xẹt qua đáy mắt Sở Thứ Chi, “Cậu mợ đuổi ra khỏi nhà?”

Quách Trường Thành từ nhỏ cha mẹ mất sớm, đã ở nhà cậu mợ hơn hai mươi năm, hai người đối xử với cậu nhóc rất tốt, nghe phong thanh thấy cậu muốn chuyển đi thì đã lo lắng rất nhiều, nghe thấy Sở ca hỏi như vậy, Quách Trường Thành không khỏi vội vàng phân trần, “Dạ không, là em muốn chuyển ra ngoài, em đã đi làm, cũng có lương, không thể cứ phiền cậu mợ mãi được.”

Sở Thứ Chi gật đầu ra vẻ đã hiểu, lại bâng quơ hỏi tiếp, “Tìm được chưa?”

Câu hỏi này đã chọc trúng lo âu của Quách Trường Thành, từ sáng đến giờ cậu rỗi việc đã xem hết quảng cáo cho thuê nhà trên báo và trên mạng, nếu không phải giá nhà quá cao thì lại cách chỗ làm quá xa, giá thấp một chút, ở gần một chút thì lại tồi tàn không phải cho người ở, cậu khe khẽ lắc đầu, “Vẫn…vẫn chưa.”

Sở Thứ Chi khẽ nhếch khóe môi, động tác này nếu để cho Triệu Vân Lan hay những người khác trong cục nhìn thấy thì sẽ biết ngay hắn đang âm mưu chuyện xấu, thế nhưng Quách Trường Thành hồn nhiên không phát hiện ra, Sở Thứ Chi làm bộ chợt thắc mắc, “Này, cậu có biết dọn dẹp nhà cửa không?”

“Em biết.” Quách Trường Thành trả lời thật là tự tin, bởi vì luôn thấy mình mang phiền phức đến cho cậu mợ mà luôn cố gắng làm tốt những việc nhỏ nhặt này.

Thi Vương thoáng gật đầu, tia sáng lạ trong đôi mắt âm u càng thêm rõ rệt, “Nấu cơm thì sao?”

Lần này thời gian suy nghĩ lâu hơn một chút, nhưng tuyệt không thể nói là chậm, “Có thể ạ, tuy là không nấu được những món phức tạp…”

“Vậy thì không cần tìm nữa.” Sở Thứ Chi dứt khoát nói, “Nhà tôi vẫn còn phòng trống, địa chỉ cậu biết rồi, nếu cậu đến ở thì không cần tiền thuê nhà, mỗi ngày dọn dẹp nấu cơm là được.”

Bạn nhỏ Quách Trường Thành ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn Sở ca không có vẻ gì là đang nói đùa ở trước mặt, nhưng chỉ dừng lại ở ngạc nhiên thôi, đầu óc đơn giản của cậu không vận động theo lẽ thường để suy nghĩ xem một người trần mắt thịt đi vào ở trọ nhà Thi Vương là có bao nhiêu nguy hiểm đáng sợ, cái mà cậu nghĩ đến là có chỗ trọ vừa không mất tiền vừa gần nơi làm việc, chủ thuê lại là Sở ca gần đây đột ngột quan tâm đến cậu nữa, thế thì còn gì bằng. Vậy là sau một câu “Sở ca được thật sao? Sở ca anh thật tốt.”, đồng chí cảnh sát lớp mầm Tiểu Quách vinh quang sập bẫy.

Mấy ngày sau, mọi người ở Cục Điều Tra Đặc Biệt đã chú ý thấy, thời gian đi về của bạn nhỏ Tiểu Quách và Sở Thứ Chi hoàn toàn trùng khớp, đều như vắt chanh, có thể coi là đạt tới cảnh giới tâm linh tương thông cùng tiến cùng lùi, làm cho vị lãnh đạo thù dai chấp vặt nào đó chỉ cách chỗ làm của bà xã có mười phút đi bộ cũng ghen tị đỏ mắt, dứt khoát trao quyền chỉ dẫn Quách Trường Thành cho Sở Thứ Chi rồi tống đi công tác tỉnh ngoài hết lượt.

Mà cũng từ đó, như một thứ luật bất thành văn, nhân viên trong cục muốn tìm Sở Thứ Chi thì trực tiếp gọi vào di động của cậu nhỏ Quách Trường Thành, một ngữ khí lạnh băng mắt cao hơn đầu với một giọng điệu nhỏ nhẹ lễ phép lại nói cùng một nội dung, ai dại gì mà chọn cái trước chứ.

Thế nhưng còn một điều nữa mà lũ nhân công bà tám rảnh chuyện trong cái cục bát nháo này không phát hiện ra, Quách Trường Thành cũng nhanh trí bất ngờ giấu nhẹm, như đứa trẻ giấu kín báu vật nhỏ bé trong góc linh hồn trân quý nhất, đó là thất tịch hôm ấy, có một chiếc nhẫn ban chỉ làm từ xương trắng gửi vào hòm thư, cùng với tấm thẻ mà ngoài cái tên ra, giống thẻ lương của cậu như đúc.

Phần 2

Khi toàn thể mọi người trong Cục Điều Tra Đặc Biệt trở về sau sự kiện đại phong thì phát hiện ra lão Lý đã biến mất, tất cả mấy tác phẩm nghệ thuật làm bằng xương cốt trong phòng thường trực cũng không còn, tựa như bốc hơi khỏi thế gian. Thế nhưng, buổi sáng mỗi ngày Đại Khánh bước vào văn phòng cục và nhảy lên cái bàn quen thuộc của nó, đều thấy một con cá chiên vàng giòn chờ sẵn. Lần đầu tiên, nó chẳng nói chẳng rằng giơ vuốt quăng con cá vào thùng rác, lần thứ hai, nó mặc kệ, bỏ đi, đến lần thứ ba, sau khi đấu tranh kịch liệt giữa cá chiên và thức ăn mèo, nó đã chọn cái thứ nhất.

Từ đó mỗi ngày lặp lại, không quản nắng mưa, không hề chậm trễ.

Cho đến một hôm, cái bàn của Đại Khánh trống rỗng, khoảng trống lạnh ngắt như báo hiệu điềm chẳng lành.

Đợi khi Đại Khánh nhỏ giọng lầm bầm đến lần thứ ba, trời đã sắp trưa rồi. Đôi mắt bích lục đăm đăm nhìn ra trời mưa xa xăm bên ngoài một lúc lâu, Đại Khánh rốt cuộc xoay người nhảy xuống đất, đến cuộn tròn trên đùi Triệu Vân Lan, cọ cọ tay y, nói khẽ, “Nhân loại ngu xuẩn.”

Hơn một năm sau, trước cửa Cục Điều Tra Đặc Biệt có một vị khách đặc biệt.

Nó là một con chó lông xám bết bùn không lấy gì làm đẹp đẽ, chỉ có đôi mắt linh động hữu thần. Nó đến vào một ngày mưa, ở lỳ trước cổng, nhất định không đi.

Triệu Vân Lan suýt đá phải nó đến lần thứ bảy thì hết cách bó tay, đành phải để cho nó vào trong cục, coi như chó nghiệp vụ ném cho Uông Chủy, Uông Chủy bận rộn tối tăm mặt mũi không có thời gian, quăng cho Tang Tán xử lý, mà Tang Tán thì để ý thấy, nhân viên mới không mời mà đến này từ lúc bước chân vào cửa cứ nhìn về phía Đại Khánh, nửa ánh mắt cũng không rời. Như hiểu ra cái gì, hắn lôi nó đi tắm táp qua loa rồi mặc kệ nó cứng ngắc đứng góc phòng, như muốn bước tới mà không biết làm thế nào để đưa chân.

Đại Khánh không để ý tới nó. Nói đúng hơn là, từ khi con chó đó bước vào tới giờ, Đại Khánh không để ý tới bất cứ cái gì, ngoài chiếc chuông vàng đeo trên cổ nó. Mãi sau, có vẻ như vừa phát giác đường nhìn từ góc phòng làm mình khó chịu, mèo múp ưu nhã nhảy xuống khỏi bàn làm việc của Triệu Vân Lan, rảo bước đi ra khỏi phòng.

Con chó xám vụt đuổi theo.

Triệu Vân Lan nhìn theo bóng dáng một mèo một chó đi xa dần, Đại Khánh không hề quay đầu lại, nhưng không tăng tốc, cũng không nhảy lên cao, con chó xám thủy chung đi sau nó ba bước chân, đầu cúi gằm, thi thoảng lại ngẩng lên trộm nhìn về phía trước. Y gác chân lên bàn, lắc đầu cười khẽ, nhớ đến câu nói của Thẩm Nguy trong bữa cơm tối qua, “Sau khi chết ba ngày lão Lý có tới tìm ta, thỉnh cầu ta ra mặt sắp xếp với Địa Phủ. Ông ấy muốn lập tức đầu thai, không uống canh Mạnh Bà, đọa nhập súc sinh đạo.”

Phần 3

Triệu Vân Lan nhìn thấy sợi tóc bạc đầu tiên của Thẩm Nguy là trong một buổi tối mười năm sau, khi vừa đánh cờ phẩm trà với ba Triệu trở về. Mười năm, trên khuôn mặt tuấn mỹ tao nhã tuyệt luân không hiện chút phong sương, dường như thời gian trần thế bỏ quên không mảy may chạm tới, mà sợi tóc bạc bên mai, lại trắng đến chói mắt. Có lẽ tại y thất thần, cũng có lẽ ánh nhìn của y quá lộ liễu, chỉ giây lát đã bị Thẩm Nguy phát giác, “A Lan, nhìn gì thế?”

Y loan loan khóe mắt, cong đường môi, bỉ ổi cười, “Bà xã của ta là đại mỹ nhân, nhìn không được sao?”

Khuôn mặt hắn hiện vẻ bất đắc dĩ, đáy mắt lại mang theo nhu tình như nước, “Lại ăn nói bậy bạ.”

“Đâu có đâu, ta đây nói thật đó. Không để cho ta nhìn nhiều một chút, sau này hai chúng ta già đi liền không được nhìn, ngươi nói xem, bao tiếc? Ấy mà ngươi đừng hiểu lầm, mỹ nhân nhà ta cho dù già đi cũng vẫn là mỹ trung niên mỹ lão niên, chắc chắn vui mắt thuận lòng hơn mấy ông lão cầm phất trần trên thiên giới đó. A…A…Ngươi…” Triệu Vân Lan bất mãn trừng mắt, cái miệng nói lảm nhảm bị “bà xã” nhà y chặn lại mất rồi.

Đêm đó, Triệu Vân Lan bừng tỉnh từ trong ác mộng, mới phát hiện ra cánh tay Thẩm Nguy đang nắm trong tay mình bị siết đến bầm tím. Mà tay còn lại của hắn đang nhè nhẹ vỗ lên lưng y, mang theo tất cả thương tiếc ôn nhu. Mười năm, vô số lần hỏa diễm chói lòa bùng lên trong cơn mơ thiêu đốt tất cả làm cho y đổ một thân mồ hôi lạnh tỉnh dậy, hắn vẫn luôn trấn an như thế. Y biết, lần đầu tiên y giật mình giữa đêm khuya, câu nói mà Thẩm Nguy thì thầm bên tai y, “Ta cùng ngươi sống trọn đời trọn kiếp, cùng ngươi luân hồi, kiếp sau, sau nữa, vẫn ở bên ngươi.” là nói thật, bà xã mĩ nhân của y, đang dùng cách của riêng hắn để thực hiện lời hứa đó. Khe khẽ cười, vòng tay ôm lấy hắn, cảm giác nụ hôn dịu dàng nhỏ vụn đầy trấn an rơi xuống bên vành tai. Ác mộng thì sao, bạc đầu thì sao, cuối cùng luân hồi chân chính vẫn nằm trong tay hai người bọn y, Địa Phủ có lớn lối hơn nữa, thì cũng có thể làm gì được? Thời gian, vẫn còn rất dài mà.

Toàn văn hoàn ~

Quảng cáo
Trước /110 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cực Phẩm Tam Thái Tử

Copyright © 2022 - MTruyện.net