“Anh biết là hơi khó, nhưng mong em sẽ luôn thích anh, chỉ thích một mình anh.”
Thời gian được ở bên cạnh em, là món quà mà định mệnh đã ban tặng cho anh.
– Nhiễm Khải Minh -
Trích đoạn trong truyện:
Nhiễm Khải Minh nhanh chóng tìm ra bình xịt muỗi cho cô, tiện thể trả cho cô chiếc ô mà mẹ cô đã cho cậu mượn ngày hôm đó. Lạc Chi Dực cất ô vào túi, tay cầm bình xịt muỗi, cúi xuống tìm vết muỗi đốt trên bắp chân.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy? Chính xác là bảy vết muỗi đốt xuất hiện trên chân cô. Sắp không chịu nổi nữa, cô bèn dứt khoát xịt hết nửa bình thuốc.
Nhiễm Khải Minh cứ lặng lẽ nhìn cô. Không thể không thừa nhận rằng dưới góc độ của một thằng con trai thì chân của cô rất đẹp, thon dài và thẳng tắp.
“Xịt hết chưa nhỉ?” Lạc Chi Dực lẩm bẩm tự hỏi.
“Đằng sau còn một vết.” Nhiễm Khải Minh đưa mắt nói.
“Ở đâu cơ?” Lạc Chi Dực đi tìm, dường như không tìm thấy.
“Khoảng 2cm dưới xương đầu gối trái.”
“Ồ? Đây đúng không?” Cô dùng tay ấn vào một chân của mình.
“Bà chị, là chân trái, chị đang ấn vào bên chân phải.”
“Ồ, được rồi.” Lạc Chi Dực đổi chân, chợt phát hiện có chỗ không đúng, đứng thẳng dậy giương mắt nhìn chằm chằm Nhiễm Khải Minh, “Cậu vừa gọi tôi là gì?”
“Cái gì?” Nhiễm Khải Minh làm bộ mất trí nhớ, “Chị?”.