Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Đại nhân, mặc quần áo cho Ti Ti”, Diệu Âm tay cầm một chiếc váy liền màu xanh kiểu ren đi vào phòng.
“Ừm”, ta thu tai và đuôi của mèo con lại.
Vảy rất vừa, Diệu Âm chải gọn mái tóc dài của mèo con, nhẹ nhàng vuốt ra sau, đeo chiếc kẹp tóc màu hồng xinh xắn lên, mèo con liền biến thành công chúa nhỏ.
Ti Ti vui mừng, hai tai nhọn đáng yêu lại thò ra, “Meo meo”, ôm lấy eo của ta, rất thân mật. Diệu Âm hai mắt bốc hỏa, rất bất mãn với sự được đằng chân lân đằng đầu của cô ta, lòng thương xót lúc đầu chuyển ngay thành đố kỵ. Khi nắm đấm của cô bé khua đến trước mắt, ta đỡ hai vai của mèo con lên: “Ti Ti, vì sao khi biết ta là Dạ Lạc, ngươi lại vui vẻ như vậy?”.
“Tôi đang tìm Dạ Lạc, bởi vì Dạ Lạc rất lợi hại, ngài ấy có thể bảo vệ tôi”, mèo con cười ngọt ngào đáp lại, chiếc tai nhọn khẽ nhún.
“Ngươi nghe ai nói vậy?”, Diệu Âm kìm nén lửa giận.
“Một tháng trước, Đinh Linh tỷ tỷ bị chết, còn lại tôi cô độc một mình, sau đó gặp được U Mỵ tỷ tỷ. Tỷ ấy định đưa tôi đi tìm Dạ Lạc, nói Dạ Lạc có thể cứu giúp được bọn tôi, báo thù được cho Đinh Linh tỷ tỷ. Nhưng mà không lâu sau, U Mỵ tỷ tỷ cũng chết rồi, tỷ ấy bảo tôi mau chạy, còn mình lại bị người ta giết chết…”, Ti Ti thút thít ôm chặt lấy ta khóc lóc thảm thiết.
“Ngươi quen biết Đinh Linh?”, ta hơi bất ngờ.
“Đinh Linh tỷ tỷ là người tốt, tỷ ấy không đáng chết, tỷ ấy không đáng chết…”, mèo con nước mắt giàn giụa.
“Ai đang truy sát các ngươi?”, Diệu Âm nghiêm túc hỏi, hiểu rõ nếu như lời cô ta nói là thật, ắt có liên hệ với ta.
“Tôi không biết bọn chúng là ai, nhưng mà… rất đáng sợ”, cô ta run rẩy vùi mặt đi, hai cánh tay bám chặt lấy ta không buông, “Dạ Lạc, tôi rất sợ, bọn chúng tìm đến rồi, tôi cảm nhận được, bọn chúng đến rồi…”.
“Xung quanh Dạ trạch có giăng kết giới của đại nhân, bất cứ yêu ma quỷ quái nào cũng không thể vào được, nếu không phải trên người của ngươi có y phục của đại nhân cuốn quanh, thì cũng đừng nghĩ đến việc đến gần một bước, trong này hoàn toàn có thể che giấu được yêu khí của ngươi, không cần phải lo lắng vớ vẩn”, Diệu Âm kìm nén sự tức giận, lời lẽ rất không thân thiện.
“Nhưng mà, nhưng mà… bọn chúng là người, không phải yêu ma…”, Ti Ti khổ sở khóc lóc.
“Người?”, Diệu Âm không tin, càng giận hơn, “Đùa gì vậy chứ, con người thôi mà lại khiến ngươi sợ hãi đến mức này?”.
Ta cũng thấy như vậy, yêu thì phải có ưu thế hơn người mới đúng, mèo con bị dọa cho ngốc rồi sao?
“Không phải đâu, không phải đâu…”, Ti Ti nuốt nước mắt gắng sức lắc đầu, cực lực tranh biện, “Bọn chúng không phải là người bình thường, tôi đã nhìn thấy chiếc nhẫn của bọn chúng, rất đáng sợ… rất đáng sợ…”.
Ta giữ lấy cơ thể nhỏ bé run rẩy của cô ta, giọng nói dịu dàng: “Ti Ti, yên tâm, ở đây rất an toàn, không ai có thể làm ngươi bị thương được, Ảo Nguyệt sẽ có trách nhiệm chăm sóc ngươi”.
“Dạ Lạc?”, mèo con ngẩng mặt lên, đôi mắt lục bảo thạch rưng rưng đầy nước.
“Đại nhân chỗ này không phải là nơi thu nhận”, Diệu Âm giận dỗi.
“Ti Ti chỉ tạm thời ở lại”, ta ôn tồn cười nói, “Diệu Âm, phải lịch sự với khách”.
“Biết rồi”, cô bé xị mặt càu nhàu.
Dưới màn đêm u ám yên tĩnh, Doãn Kiếm cầm nửa ly rượu dựa vào bên cạnh lan can ở ban công ngoài cửa sổ sát đất, áo sơ mi mở đến ba khuy, gian phòng hắt ra ánh đèn mông lung, bộ ngực săn chắc của anh ta thấp thoáng lộ ra, trong sự chậm rãi nhàn tản còn mang theo chút lạnh lùng: “Vô Thương, ngươi đi thu linh hồn của bọn họ, chắc chắn biết được hung thủ là ai?”.
“Xin lỗi nhé! Ngoài chuyện công việc ra, ta không có gì để nói cả”, Vô Thương ôm chiếc lưỡi hái lớn, nhàn rỗi ngồi trên nóc nhà.
“Gần đây người đều tự đi làm việc, không phải ta còn hai linh hồn nữa mới đủ sao?”, anh ta thờ ơ hỏi, đưa ly rượu đến bên miệng nhấp một ngụm nhỏ.
“Ừm, hai cái đó ta dự định cùng nhau thu, ngươi hiểu rõ mà.”
“Hừ, hiểu rõ?”, Doãn Kiếm cười lạnh, “Ta hiểu rõ bản thân mình không thoát được khỏi lòng bàn tay ngươi, tử thần Vô Thương, ngươi đừng để ta đợi quá lâu”.
“Ta không vội, còn muốn chơi cùng Tiểu Doãn Kiếm một thời gian nữa”, giọng nói hắn trầm khàn, “Hơn nữa, bây giờ ngươi không giết nổi hắn ta”.
“Chẳng phải còn có ngươi sao?”, Doãn Kiếm ngẩng đầu uống cạn ly rượu xoay nghịch chiếc ly rỗng trong tay.
“Tận tay báo thù mới là mong muốn của ngươi đúng không? Cho nên ta bảo đảm không nhúng tay vào, nhưng sẽ đưa ra một kiến nghị”, Vô Thương cười u ám, “Ngươi có khả năng thông linh, đợi đến khi có thể triệu ra linh thể đủ lớn mạnh, hãy đối đầu với hắn ta, có lẽ sẽ có cơ hội thắng. Linh thể càng lợi hại, cơ hội thắng sẽ càng cao, nhưng đồng thời, gánh nặng thân thể ngươi phải chịu cũng càng nặng, càng đau khổ. Ngươi phải biết, có được thứ này thì buộc phải bỏ đi một thứ khác, đây là cái giá phải đánh đổi”.
“Chỉ cần có thể giết được hắn ta, tất cả đều chẳng là gì”, Doãn Kiếm buồn bực ném ly rượu, “choang”, tiếng thủy tinh vỡ vụn lanh lảnh vô cùng chói tai trong đêm đen yên tĩnh.
Doãn Kiếm, ngươi không thấy vật báu lớn đang được cất giấu trên người mình, chỉ còn thiếu một chiếc chìa khóa để mở ra, đây cũng chính là nguyên do Sở Tiêu Nhiên ra tay giết ngươi, bọn chúng muốn bóp chết ngươi từ trong trứng nước, Vô Thương thầm nghĩ.
Trận chiến giữa Sở Tiêu Nhiên và Doãn Kiếm, có thể sẽ biến thành cuộc chiến giữa người có khả năng thông linh mạnh nhất và đệ nhất ngự linh sư, rất đáng được trông đợi đó! Đến khi đó, tử thần sẽ là kẻ chiến thắng cuối cùng, cùng một lúc thu được hai linh hồn ưu tú như vậy, trò chơi tử vong đầy kích thích này, sẽ có cảm giác thành tựu và lạc thú to lớn!
“Vô Thương, giúp ta một chuyện”, Doãn Kiếm nắm chặt lan can, ngữ khí lạnh lẽo, “Giúp ta điều tra Phong Linh”.
“Ta còn nhớ mấy ngày trước ngươi đã điều tra rồi.”
“Ngươi hiểu rõ ý của ta mà, đừng nói những lời vô bổ đó”, Doãn Kiếm trong lòng rối loạn.
“Ngoài chuyện công việc, ta chẳng có gì để nói”, Vô Thương nhàn nhã cười, “Tiểu Doãn Kiếm, đừng coi ta như người hầu của ngươi”.
“Hừ, đã như vậy, ngươi không cần trông chừng ta nữa, chỉ cần làm chuyện ngươi nên làm là được rồi.”
Ở một góc khác của căn phòng, Doãn Điệp lén lút đẩy hé cửa, thử cất tiếng gọi: “Anh trai?”.
“Tiểu Điệp?”, Doãn Kiếm nhanh chóng quay người, điều chỉnh tâm trạng, thấy em gái mặc áo ngủ lẻn vào trong, “Tiểu Điệp, em tìm anh sao?”
“Anh trai, em vừa mới nghe thấy trong phòng anh có tiếng động, không sao chứ?”, Doãn Điệp quan tâm hỏi han.
“Không sao, lỡ tay làm rơi chiếc ly, làm ồn khiến em tỉnh rồi?”, Doãn Kiếm dịu giọng an ủi, “Mau đi ngủ đi! Ngày mai còn phải dậy sớm đi học”.
“Vâng”, Doãn Điệp ngoan ngoãn gật đầu, túm lấy tay của anh ta, “Anh, em quyết định sẽ đăng ký vào trường đại học anh đang học, không ra nước ngoài nữa. Em muốn học tài chính, sau khi tốt nghiệp thì vào Quảng An để giúp đỡ cho anh và chị Nhàn Nhân, có được không?”, khuôn mặt thuần khiết, đôi mắt đen láy trong sáng của cô bé chứa đầy hy vọng.
“Chẳng phải em muốn học thiết kế thời trang sao? Trường học bên Pháp cũng liên hệ xong rồi…”
“Không muốn đi”, Doãn Điệp bĩu môi lắc đầu, “Em không muốn rời xa anh, không muốn một mình sống bên Pháp, em muốn ở lại bên cạnh anh, có được không? Đừng bắt em đi Pháp…”, gương mặt xinh đẹp ấm ức làm nũng với anh ta.
“Thay đổi cứ liên xoành xoạch”, Doãn Kiếm bất lực thở dài, nâng tay cốc vào trán của cô bé một cái, “Chỉ cần Tiểu Điệp vui vẻ thì thế nào cũng được”.
“Yeah! Anh trai vạn tuế…”, Doãn Điệp lập tức bay nhảy tung tăng, vui mừng ôm lấy Doãn Kiếm, “Vẫn là anh trai thương em nhất!”.
“Thiếu nữ mười bảy tuổi rồi mà vẫn chẳng biết lớn nhỏ gì cả, cứ như trẻ con vậy”, Doãn Kiếm rất nhanh chóng thoát khỏi cái ôm của cô bé.
“Hi hi… ai bảo anh quá đẹp trai mà, em cũng là con gái, rất thích đó!”, Doãn Điệp táo bạo, đột nhiên nghĩ ra điều gì, “À, đúng rồi, anh, hôm nay bố gọi điện đến, muốn tết Trung thu chúng ta về nhà”.
Sắc mặt Doãn Kiếm bỗng chốc u ám: “Tiểu Điệp, nếu em muốn quay về, anh không phản đối”.
“Nhưng còn anh?”
“Anh sẽ không đi gặp ông ấy.”
“Anh…”
“Được rồi, em mau đi ngủ đi!”, Doãn Kiếm thúc giục cô bé, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Anh ta vẫn luôn cho rằng, đối với người mẹ đã qua đời, vị chính khách kia không xứng làm một người chồng, đối với bản thân mình, cũng không xứng làm một người cha.
Trong phòng khách yên tĩnh, dưới ánh đèn sáng tỏ, ba người ngồi trên sofa im lặng rất lâu…
“Sự việc hôm nay thật sự rất kỳ quái”, Nghiêm Tuấn phá tan sự trầm mặc, “Bà Trình vừa mới gọi điện thoại đến nói con gái bà ta hoàn toàn tỉnh táo rồi, trên người Trình Đại Mỹ rốt cuộc có thứ gì? Phong Linh đã làm gì cô ta? Lời nói của cô ấy có ý bảo chúng ta đừng điều tra tiếp nữa, cô ấy cố ý giấu giếm một số chuyện, vô cùng cổ quái, em trai cô ấy cũng vậy, hai chị em cứ thần bí thế nào ấy”.
“Nói đến cổ quái thần bí, chúng ta chẳng phải mỗi người đều có những chuyện không thể cho người khác biết sao?”, Lương Dĩ Tiên ngẩng mặt lên, dựa lưng vào sofa, “Lấy tôi làm ví dụ trước, mọi người chỉ biết tôi là âm dương sư biết pháp thuật, đối với gia thế của tôi đại khái là không biết gì. Nghiêm Tuấn khá phức tạp, bản thân cậu ấy thì chẳng có gì nhưng bạn bè xung quanh lại rất cổ quái kỳ dị, chẳng nói đâu xa, ngay cả người chị họ sống ở Mỹ kia của cậu ấy, thân phận cũng thần bí lắm rồi. An Trác coi như là đơn thuần nhất, gia đình hạnh phúc, nhưng chuyện của cậu chính là Đinh Linh, tình yêu giữa người và yêu, âm dương cách trở, nỗi thương đau này sẽ trở thành bí mật cậu khó có thể hé răng ra được. Doãn Kiếm, không cần tôi nói nhiều, hôm đó mọi người ở trong nhà thờ đều đã thấy rồi, trong lòng anh ta cất giấu một mối thù hận cực sâu”.
“Nghe cậu nói những điều này, hóa ra chúng ta đều không hiểu rõ về nhau”, Đỗ An Trác cười khổ, “Nhưng cũng hợp tác với nhau được một thời gian dài như vậy rồi”.
“Nhưng chúng tôi hiểu rõ cậu”, Lương Dĩ Tiên nói lời thật lòng, “Cậu là người đơn giản nhất, dễ hiểu nhất trong mấy người chúng ta, chính vì như vậy, cậu mới có thể tập hợp được chúng tôi lại với nhau, trở thành hội trưởng của Hội siêu nhiên, nếu đổi lại cho bất cứ người nào khác như tôi, Nghiêm Tuấn hay Doãn Kiếm đều không thể được”.
“Cảm ơn…”, cậu ta thành khẩn nói.
“Tôi không tâng bốc cậu”, Lương Dĩ Tiên dùng ánh mắt “Cậu đừng có tự mình đa tình” liếc nhìn cậu ta.
“Cảm ơn cậu chịu bỏ qua cho Linh Linh”, Đỗ An Trác lên tiếng nói của mình, “Tôi biết, nhiệm vụ của âm dương sư là diệt yêu trừ ma, nhưng sau khi biết rõ Linh Linh là hồ tiên, cậu vẫn không xuống tay với cô ấy, còn đồng ý giúp chúng tôi… cảm ơn!”.
“Không cần cảm ơn tôi, là tạo hóa, tôi không phải là người không phân rõ thị phi”, cô ấy ngừng một chút, “Nhắc nhở cậu một câu nữa, Phong Linh không phải Đinh Linh, trên người cô ấy không có yêu khí, nếu không phải loài người bình thường thì là ẩn giấu quá tốt, đạo hạnh cực cao, với cô ấy…”
“Bất luận thế nào, ít nhất cô ấy không có ác ý”, Đỗ An Trác cắt ngang lời Dĩ Tiên, ngữ khí không kìm được nặng hơn một chút, “Hạ Đinh có thể thông qua thuật di hồn để thâm nhập thân thể người khác, Linh Linh cũng có thể, có lẽ chỉ là do cô ấy không nhớ mà thôi”.
“Đinh Linh lúc đó bị đánh về nguyên hình, cậu đưa cô ấy đến cổ mộ, tận mắt nhìn thấy cô ấy biến mất.”
“Nhưng nếu như cô ấy thực sự là Đinh Linh thì một số chuyện thực sự có lời giải thích rồi”, Nghiêm Tuấn như có suy tư, “Bao gồm chuyện đêm đó, cô ấy xuất hiện ở tháp chuông, Hạ Đinh lúc sắp chết nói cô ấy không phải là Phong Linh, hỏi cô ấy rốt cuộc là ai, hôm nay Doãn Kiếm cũng hỏi cùng một câu hỏi như vậy, và những lời nói ẩn ý của cô ấy… đúng rồi”, cậu ta đột ngột ngẩng đầu, “Doãn Kiếm từng nhắc, từ sau khi Phong Linh xuất hiện, hình như có ai đó đang hoạt động trong bóng tối, bây giờ xem ra, giống như là giúp đỡ chúng ta rồi. Các cậu có phát hiện ra, những sự việc gần đây đều được giải quyết vô cùng thuận lợi không, quỷ ăn đầu, chuyện Âu Ngưng và Lâm Hy Nhi mất tích, Trình Đại Mỹ tinh thần thất thường, ngoại trừ trong rừng cây không nhìn thấy Phong Linh, hai lần sau cô ấy đều có mặt…”.
“Thay vì đoán mò lung tung thế này, tôi đề nghị chúng ta quay lại cổ mộ một chuyến, Phong Linh có phải là Đinh Linh hay không, chỉ cần hỏi Lão Đầu Nhi đó, chẳng phải sẽ rõ ràng hay sao?”, Lương Dĩ Tiên một lời quyết định, còn không quên nhắc nhở, “An Trác, cậu phải chuẩn bị tâm lý”.