Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
Cuộc gọi vẫn tiếp tục.
Quý Tư Âm nói: “Nhớ cậu lắm.” Bước ngoặt dẫn đến mục đích ban đầu của cuộc gọi, “Còn muốn tìm cậu chơi mạt chược.”
“Cùng với đám bạn kia của cậu sao? Bỏ đi, tớ không đánh bạc.”
“Tớ đã tìm được người cho cậu. Thắng tính cho cậu, thua tính cho anh ấy.”
“…” Nguyễn Sương nhất thời không nói nên lời, khi lên tiếng lần nữa giọng điệu có chút kinh ngạc, “Người này có phải bị ngốc rồi không?”
Vừa nói xong, Quý Tư Âm nhìn về phía Trần Cương Sách. Trên mặt anh lộ ra nụ cười, có vẻ tâm tình đang rất tốt. Anh cười đến độ hai vai đều run lên, không cầm nổi điếu thuốc trên tay nữa, tàn thuốc còn rơi xuống quần. Anh bị mắng mà không hề tức giận thay vào đó còn khẽ nhịn cười.
Nhưng Bàng Tiện lại không nhịn được, cười rộ lên nói: “Anh Cương Sách thiếu gì chứ không có thiếu tiền.”
Vốn ý định ban đầu là phản bác, nhưng khi nói ra, lại như xác nhận lời Nguyễn Sương nói.
Qua điện thoại đột nhiên vang lên một giọng nói của đàn ông. Nguyễn Sương sửng sốt một chút, sau đó hỏi với giọng tự nhiên: “Bàng Tiện cũng ở đó à.”
Người khác có thể không để ý nhưng Trần Cương Sách có thể nghe ra, Nguyễn Sương là kiểu người phân biệt rất rõ ràng thân sơ ngay cả trong giọng điệu và lời nói. Khi cô nói trong đó ẩn chứa ý cười, hơi thở nhẹ nhàng, thoạt nghe không có gì thay đổi, chỉ là giọng điệu kéo dài âm cuối đổi thành ngắn gọn và dứt khoát. Ý cười cũng phai nhạt đi đôi chút, mờ mịt như màn sương che đi ánh trăng.
Bàng Tiện hỏi cô: “Khi nào thì cậu về?”
Nguyễn Sương nói: “Nghỉ tết Thanh Minh.”
Công ty Bàng Tiện điều hành là một công ty truyền thông – nơi nhân viên thậm chí không cần phải đến công ty. Vì vậy cậu ta còn không thể phân biệt được giữa ngày cuối tuần và ngày làm việc chứ đừng nói đến ngày nghỉ.
“Còn bao nhiêu ngày nữa?”
“Ba ngày. Buổi tối ngày kia tôi mới về.”
“Vậy muộn quá.” Bàng Tiện không muốn đợi thêm nữa, “Việc học của cậu rất bận sao? Không thể xin phép giáo viên nghỉ được à?”
Nguyễn Sương cười trêu cậu ta: “Viết lý do xin nghỉ là: “Thưa thầy, các bạn của em đang chơi mạt chược nhưng thiếu mất một chân, em phải qua chơi cùng họ cho đủ bàn, thầy thấy có được không?”
Bàng Tiện nghiêm túc nói: “Được chứ?”
Đầu bên kia điện thoại hình như có người đang chào hỏi cô, cô mỉm cười đáp lại.
Sau đó mới nói tiếp với họ: “Hai ngày nay tôi không có tiết, chỉ có một tiết vào sáng ngày kia, đang là sinh viên đại học chính quy nên tôi không thể xin nghỉ không phép được.”
Nếu cô còn là học sinh, xin nghỉ cũng được. Nhưng giờ đang là sinh viên.
Cho đến khi cuộc gọi kết thúc Trần Cương Sách vẫn không nói một lời. Sau đó Bàng Tiện và Quý Tư Âm tìm kiếm trong vòng bạn bè của nhau để xem có ứng viên phù hợp nào tiếp theo không.
Anh nhìn đống mạt chược lộn xộn trên bàn, trong mắt không còn sự ấm áp mà trở nên thinh lặng. Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa hai người kia.
“——Tôi phải về Nam Thành một chuyến. Hai người muốn tiếp tục tìm người chơi mạt chược hay là nhàm chán muốn đi cùng tôi?”
Không khí thoáng chốc trở nên yên tĩnh. Quý Tư Âm và Bàng Tiện bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, vẻ bối rối tương tự hiện rõ trên khuôn mặt họ.
–
Trên đường cao tốc hướng đến Nam Thành, Quý Tư Âm ngồi trên chiếc Maybach nhìn chiếc Audi màu đen phía trước, hỏi một câu hỏi quan trọng nhất mà cô vẫn luôn phớt lờ.
“Trần Cương Sách rốt cuộc có địa vị như thế nào?”
Ngày Nguyễn Sương và Trần Cương Sách gặp nhau lần đầu cũng là lần đầu tiên Quý Tư Âm gặp Trần Cương Sách. Trước đó cô chỉ nghe về anh qua tin đồn, đơn giản là anh rất khó theo đuổi vì thế cô đã nhận định rằng anh là một người đàn ông luôn giữ mình trong sạch.
Nhưng khi Bàng Tiện nghe được những lời này của cô, cậu ta lại cười như chưa bao giờ được cười. Nụ cười trong mắt cậu ta lộ rõ vẻ giễu cợt như chế giễu sự ngây thơ của cô.
“Trần Cương Sách nhìn thì có vẻ là một người ôn hòa, văn nhã.”
Quý Tư Âm cảm thấy có một nỗi lo sợ trong lòng vì chính cô đã cố ý tác hợp cho anh và Nguyễn Sương đến với nhau. Cô vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bắt đầu gõ phím và gửi cho Nguyễn Sương.
Điện thoại không ở chế độ im lặng, bàn phím gõ một lúc lâu phát ra tiếng lách cách nhưng không có câu nào hoàn chỉnh được gõ vào hộp trò chuyện. Làm sao để giải thích với Nguyễn Sương đây? Nói về Trần Cương Sách như thế nào bây giờ? Cô ấy suy nghĩ rất lâu nhưng không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
Ngược lại Bàng Tiện ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn bối rối của cô ấy thì trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ nào đó, cậu ta giật mình: “Cậu c*n m* nó không phải đã phải lòng Trần Cương Sách rồi đấy chứ? Cậu có bạn trai rồi đấy nhé Quý Tư Âm, cậu muốn ngoại tình à! Cho dù có ngoại tình thật thì bây giờ phải nói với tôi, tôi cũng chỉ có thể không có đạo đức mà giúp cậu che giấu chuyện hồng hạnh vượt tường này.”
“…”
Quý Tư Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, hiếm khi có một ngày trời nắng, bầu trời có mây trôi phiêu lãng.
Hôm nay là một ngày đẹp trời được đi gặp bạn bè lẽ ra phải có tâm trạng vui vẻ nhưng không ngờ lại có một tên đại ngốc ngồi cạnh. Cô quay mặt đi, không biểu cảm mà nói với Bàng Tiện ba từ: “Bệnh thần kinh.”
–
Những ngày mưa liên miên hiếm khi tạnh.
Trường học trăm hoa đua nở. Hoa ngọc lan, hoa anh đào, hoa sao, mận, hoa tulip. Trong khuôn viên trường có rất nhiều người ngắm hoa và chụp ảnh, hầu hết đều ở bên ngoài trường.
Một số bạn cùng lớp thấy Nguyễn Sương ở trong thư viện cả ngày, nói rằng cô trông thiếu sức sống nên đã kéo cô ra ngoài thả diều.
Nói là thả diều nhưng thực tế họ thả chưa được năm phút. Khi phát hiện ra con diều không thể bay lên cao họ lập tức cất diều đi mà thay vào đó quyết định ăn uống dã ngoại. Mấy người tìm thấy một khoảng trống trên cỏ ở dốc Tình Nhân. Tấm thảm dã ngoại được phủ đầy đồ ăn nhẹ và trái cây, vài người đang phơi nắng và trò chuyện.
Sinh viên như họ rất thích lãng phí thời gian vào những việc không liên quan gì đến học hành. Cũng thích thất thần trong giờ học, lãng phí thời gian trong lớp. Họ trò chuyện và chụp ảnh, thỉnh thoảng lại nhìn những đôi tình nhân trẻ xung quanh, nói vài câu kỳ quặc thể hiện suy nghĩ rồi quay đầu lại một cách đáng thương, hỏi ông trời đến khi nào họ mới có được tình yêu?
“Tết Thanh Minh cậu có về nhà không? Nếu không, hay là chúng ta đi chùa lễ bái nhé?”
“Chùa nào cơ?”
“Còn ngôi chùa nào khác nữa sao? Đương nhiên là chùa Thiên Trúc trên đường Thiên Trúc rồi. Chẳng phải Thiên Trúc là ngôi chùa rất nổi tiếng để cầu nhân duyên sao?”
“Thật hay giả vậy? Nguyễn Sương, cậu có đi không?”
Ngày nay, khi giới trẻ phải lựa chọn giữa việc đi học và tiến bộ thì họ sẽ kiên quyết chọn phương án dâng hương cầu nguyện.
Nguyễn Sương lắc đầu: “Tết Thanh Minh tớ về nhà.”
Ngoại trừ cô, các bạn học này đều đến từ các tỉnh khác. Vì vậy ngoài cô ra, tất cả mọi người liền thảo luận về chuyện chọn một ngày để đến chùa Thiên Trúc lễ Phật cầu phúc.
Buổi chiều nắng gắt khiến Nguyễn Sương hơi choáng váng và mơ màng buồn ngủ. Sau buổi dã ngoại mọi người hẹn nhau đi ăn sườn phô mai tại một nhà hàng Hàn Quốc bên ngoài trường học. Nguyễn Sương thấy mệt nên không đi cùng.
Tầng 1 của khu ký túc xá còn trống, được người bên ngoài thuê để mở cửa hàng.
Nguyễn Sương muốn đi vào mua một ly cà phê để tỉnh táo, cô còn có hai tập tài liệu cần đọc, định lát nữa sẽ đọc.
Mua cà phê Americano xong, bước ra ngoài, gió đêm mát lạnh thổi tới khiến cô rùng mình một cái.
Một cuộc gọi từ điện thoại di động trong túi vang lên, cô cúi đầu tìm máy trong túi vải nên không để ý phía sau có hai chiếc xe đạp, hai người điều khiển xe thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn nhau trò chuyện rất vui vẻ. Trên nền đường xi măng có một viên sỏi, khi lốp xe đạp cán qua, toàn bộ thân xe rung chuyển không kiểm soát được, chủ nhân chiếc xe chưa kịp giữ chặt tay cầm thì chiếc xe lập tức nghiêng sang một bên tông vào Nguyễn Sương.
Bị va chạm đột ngột, Nguyễn Sương đột nhiên nghiêng người về phía trước. Trước mặt là một bồn hoa, hai chân cô va vào đó đau thấu xương. Cà phê trên tay cô đổ xuống, điện thoại di động cũng rơi vào bồn hoa.
Nguyễn Sương đau đớn th ở dốc, trước mắt đột nhiên tối sầm, có một bóng người che khuất tầm nhìn của cô. Trong không khí có một cơn gió se lạnh.
Cô nghĩ đó là người gây hoạ, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy một khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc. Tổng cộng chỉ mới gặp nhau có hai lần, không được tính là quen lắm.
Nếu không phải đầu gối truyền đến cơn đau đớn, có lẽ cô còn tưởng rằng mình đang bị ảo giác.
“…Trần Cương Sách?” Cô gọi tên anh, “Sao anh lại ở đây?”
“Va ở đâu?” Đôi mắt đen láy của Trần Cương Sách lạnh lùng, không đáp lời mà hỏi.
“Chân.”
“Có đứng dậy được không?”
Nguyễn Sương dựa nửa người vào người anh miễn cưỡng đứng lên. Trang phục và cách trang điểm của cô đậm chất mùa xuân với chiếc váy liền màu vàng sáng, khoác áo len dệt kim màu hồng mận trên vai. Váy dài chưa tới đầu gối, những người làm việc trong thư viện, lớp học, ký túc xá quanh năm không tiếp xúc nhiều với ánh nắng mặt trời nên làn da thường trắng mịn như sứ. Chính vì thế mà những vệt máu đỏ trên đầu gối lúc này đặc biệt rõ ràng. Dưới ánh sáng trắng ngà của đèn điện, máu có màu sẫm chảy xuống dọc theo bắp chân, vết máu loang lổ thoạt nhìn khá dọa người.
Kẻ gây hoạ kia vô cùng hoảng sợ: “Bạn học, bạn không sao chứ? Tôi không cố ý đâu? Tôi sẽ đưa bạn đến bệnh viện.”
Nguyễn Sương mỉm cười: “Tôi không sao.”
“Có thể đi được không?” Trần Cương Sách cụp mắt hỏi cô.
Nguyễn Sương giơ chân phải lên, “Tôi có thể đi được, chỉ là trầy da mà thôi,” cô an ủi cậu học sinh trước mặt trong tay đang cầm cuốn sách giáo trình toán cao cấp, chắc vẫn còn là sinh viên năm nhất. “Không sao, bạn tôi sẽ đưa tôi đến bệnh viện nên cậu cứ đi đi.”
Cô ngước mắt lên nhìn về phía Trần Cương Sách: “Xe của anh đỗ ở đâu?”
Trần Cương Sách nói: “Xe đậu ở ngoài trường học.”
Lưu lượng người đến trường vào cuối tháng 3 tương đương với những ngày đầu khai giảng.
Ngày xuân trăm hoa đua nhau khoe sắc, rất nhiều du khách đến đây để thưởng ngoạn hoa và ngắm vườn tược. Cũng trùng với kỳ thi thạc sĩ hàng năm và sinh viên từ khắp nơi đổ về đây tham dự, điều kiện không đáp ứng được hết. Hôm thứ Hai, nhà trường đã phải ra thông báo để tạo điều kiện cho việc quản lý, không cho các phương tiện bên ngoài đi vào trường.
“Vậy chúng ta đến bệnh viện trong trường?” Nguyễn Sương rầu rĩ: “Bệnh viện trường cũng ở ngoài trường, đi bộ ít nhất cũng phải nửa tiếng.”
Người gây hoạ gãi gãi đầu nói: “Hay là hai người đi xe của tôi đến bệnh viện trong khuôn viên trường?”
Đó là một chiếc xe đạp địa hình. Nếu dùng để chở người thì nơi duy nhất để ngồi thêm một người là ở thanh ngang phía trước xe. Một nam một nữ, tư thế ngồi như thế quá ái muội. Nghĩ đến đây, cô đang định nói không cần qua cũng được. Nhưng vừa ngước mắt lên, mới ý thức được mình vẫn đang trong vòng tay anh. Chưa kể tư thế ngồi ái muội này, khoảng cách giữa họ lúc này cũng không còn gì là trong sạch nữa.
“Đàn anh, đàn chị, lát nữa hai người để xe em lại đây là được, buổi tối tan học em sẽ qua lấy.”
“Ổ khóa hình chữ U ở đây. Đàn anh, nếu dùng xong thì khóa lại giúp em nhé. Mật khẩu là 0928.”
“Em thật sự xin lỗi vì đã va vào chị.”
Cuối cùng, các sinh viên vội vã đi ăn bữa cơm chiều và tham gia lớp học buổi tối, vội vàng rời đi. Trần Cương Sách nhận chiếc xe từ tay cậu sinh viên đó.
Anh ngồi trên xe, đôi chân rất dài, một chân chạm đất, một tay đặt trên ghi đông, hơi ngước mắt nhìn Nguyễn Sương. Cây hoa anh đào trồng hai bên đường che khuất bầu trời và ánh trăng, ánh sáng vàng mờ ảo chiếu lên người cô. Khung cảnh nặng nề, cô gầy gò mong manh như một bông hoa anh đào rơi.
Đột nhiên, anh nhướng mày, dịu dàng như ngọc nhưng cũng đầy phong lưu: “Đàn chị, lên xe đi.”
Trước đó, sắc mặt anh vẫn nghiêm khắc, cả người toát ra một loại cảm giác lạnh lẽo có độ bão hòa thấp, tạo cho người ta cảm giác xa cách mãnh liệt. Bây giờ giữa lông mày và mắt anh đã có nụ cười, nhìn cũng không khác gì so với mấy lần trước cô gặp.
Lần gần nhất gặp anh trông như thế nào nhỉ?
Anh hòa nhập với đám đông một cách dễ dàng, trở thành trung tâm của sự chú ý. Nhìn người khác giới bằng đôi mắt dịu dàng, như thể đang tán tỉnh. Thật khó để diễn tả bằng từ ngữ, nhưng có thể tóm tắt trong một câu – không phải người tốt đẹp gì.
Vẻ điềm tĩnh trong ngực Nguyễn Sương biến thành một nụ cười: “Đàn chị nào? Hai chúng ta, rõ ràng anh lớn tuổi hơn tôi.”
Ngay cả Bàng Tiện cũng gọi một tiếng anh, Nguyễn Sương còn nhỏ hơn Bàng Tiện nửa tuổi.
Trần Cương Sách hình như đang chờ cô nói lời này, tranh thủ cơ hội nói: “Lên xe đi, đàn em, đàn anh sẽ đạp xe đưa em đến bệnh viện.”
“Đàn anh?” Nguyễn Sương đến bên cạnh xe vặn lại: “Chúng ta không học cùng trường.”
“Có lẽ cấp ba cùng trường đấy. Tôi học trường cấp ba của em.”
“Anh học trường cấp ba nào?”
“Trường cấp ba số 1.”
Là ngôi trường tốt nhất khu vực. Có rất nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Nguyễn Sương nói: “Tôi học trường cấp ba số 2.”
Cách thức xếp hạng các trường cấp ba ở địa phương rất đơn giản. Tốt nhất là trường cấp ba số 1, tốt thứ hai là trường cấp ba số 2, v.v.
“Thật đáng tiếc.” Trần Cương Sách tỏ ra tiếc nuối.
“Có gì đáng tiếc chứ?”
“Thật tiếc vì trước kia chưa từng gặp em.”
Nguyễn Sương sửng sốt một chút, chuyển sự chú ý về phía Trần Cương Sách.
Anh nhìn thẳng về phía trước với vẻ mặt lạnh lùng, đạp xe một cách nghiêm túc và tập trung, cánh tay vòng qua hai bên hông chắn cho cô khỏi không khí lạnh. Bất kể là cử chỉ hay thái độ của anh đều có tính quy củ và xa cách nhưng lời anh nói ra lại ngược lại.
Nhận thấy cô đang nhìn chằm chằm vào mình, Trần Cương Sách nhướng mày rũ mi nhìn cô một cái.
“Không đáng tiếc sao?” Giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng, thì thầm tựa như người yêu.
Mi mắt Nguyễn Sương run run, giọng nói có chút trầm xuống: “Không đáng tiếc, hiện tại chúng ta đã gặp mặt rồi.”
Khi họ đối diện với nhau, trong mắt hai người như dâng trào tình cảm mãnh liệt dành cho đối phương.