Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhưng cũng may Lục Giai Ý là một người có ý chí, thương cảm một lúc là thôi. Cậu không muốn để Thích Dương phát hiện ra nỗi lòng mình, làm như mình không thấy hắn tốt vậy.
Cậu nói với Thích Dương: “Cậu phải tiếp tục cố gắng đấy, lần sau chúng ta thi đấu xem ai xếp hạng cao hơn. Cậu phải cẩn thận, nói không chừng tớ sẽ vượt qua cậu.”
Thích Dương nhìn tay cậu nói: “Tay cậu hình như đỡ rồi?”
Lục Giai Ý hắng giọng, nhìn mu bàn tay nói: “Không sưng như trước nữa rồi.”
“Đợi cuối tuần tớ lại lấy cho cậu ít thân cà.”
“Không cần đâu, lần trước cậu lấy vẫn còn nhiều lắm. Một lần dùng chẳng bao nhiêu mà.”
“Cậu bình thường đừng đụng vào nước lạnh.” Thích Dương nói.
Vì không để cho Lục Giai Ý phải đụng vào nước lạnh, bây giờ Thích Dương không ăn cơm bên ngoài nữa mà cùng cậu và Từ lâm ăn ở căng tin. Ăn xong hắn đi rửa cà men, không để Lục Giai Ý làm.
Bỡ ngỡ nhất là Từ Lâm, y cảm thấy có chút không được tự nhiên. Y vẫn thích giống như trước chỉ có mình và Lục Giai Ý, muốn nói gì thì nói. Thích Dương ở đó liền không giống. Hắn nói năng cẩn trọng, lúc ăn cơm cũng không nói tiếng nào. Có một người lạnh lùng cao lãnh như vậy ở bên cạnh, Từ Lâm không dám nhiều lời.
Lục Giai Ý chẳng thấy gì, cậu thân thiết với cả hai người, không hề thấy ngượng ngùng xa lạ. Thích Dương lại càng không, hắn trời sinh không quan tâm người khác nghĩ gì.
Thích Dương vốn nghĩ mang Lục Giai Ý ra ngoài ăn nhưng cậu không chịu, nói là ăn ở trường tiết kiệm thời gian.
Kỳ thực chủ yếu vẫn là vì tiền. Ăn ở bên ngoài so với căng tin đắt hơn, hai người tuy quan hệ thân thiết nhưng Lục Giai Ý không muốn lợi dụng hắn. Với điều kiện gia đình mình thì nên ăn ở căng tin.
Thích Dương ăn quen đồ ăn ngoài trường, phải ăn cơm ở căng tin hắn có phần nuốt không trôi.
Cơm tập thể ở căng tin, ít dầu, muối cũng không thấy vị, nói chung là ăn thế nào cũng không thấy ngon. Hắn miễn cưỡng ăn cùng Lục Giai Ý vài lần liền ăn không được no, chỉ có thể đợi lúc huấn luyện đi quầy ăn vặt mua ăn thêm.
“Sao bây giờ mày không ra ngoài ăn nữa?” Giang Triều hỏi, “Ăn cơm tập thể không quen đúng không?”
“ừ”, Thích Dương nói, “Chẳng có vị gì cả.”
“Mày sao tự nhiên lại đến căng tin ăn vậy? Tao nói này, thức ăn của phòng dành cho giáo viên còn tạm được.”
Nhưng mà cơm ở nhà ăn nhỏ phải dựa vào tranh cướp. Đám Chu Dương Liễu vừa hết giờ một cái cầm bát đũa chạy như bay chính là vì để được ăn cơm ở đấy. Giang Triều cũng thế. Nhưng mà muốn Thích Dương giống như bọn họ tan học cầm cà men chạy, hiển nhiên là không thể nào.
Thích Dương cao như vậy, ngày ngày đều phải tập luyện vậy mà mỗi bữa cơm lại ăn ít hơn cả cậu. Lục Giai Ý rất lo lắng, nói: “Dạo này cậu ăn ít quá. Hay là cậu cứ ra ngoài ăn đi.”
Dù sao cũng không thiếu tiền.
“Vậy cậu có đi không?” Thích Dương hỏi.
“Tớ không, tớ vẫn có thể ăn cơm căng tin, quen rồi.”
Thích Dương im lặng. Một lúc sau Lục Giai Ý hỏi: “Tớ không đi cậu cũng không đi à?”
Thích Dương “ừ” một tiếng, “Muốn ăn cùng cậu.”
Lục Giai Ý ngạc nhiên, nghĩ có lẽ là lần này thi cao hơn cậu, Thích Dương sợ cậu không thoải mái trong lòng cho nên phá lệ muốn thân cận cậu, cảm thấy hắn gần đây càng ngày càng gần gũi cậu hơn. Đột nhiên cùng cậu ăn cơm, giúp cậu rửa cà men, còn cứ nửa vô tình nửa cố ý nhìn lén cậu.
Trong lãnh đạm mang theo chút dè dặt cẩn thận dõi theo cậu.
Nhưng không còn cách nào, cậu thực sự không thể ăn cơm cùng Thích Dương. Một hai lần còn được, nếu ngày ngày cũng ăn bên ngoài thì tiền đâu ra. Không phải không ăn nổi mà là không tương xứng với điều kiện gia đình cậu. Còn nếu phải cọ cơm hắn thì cậu càng không thể chấp nhận.
Cậu chỉ có thể nói với hắn là: “Cậu vẫn nên ra ngoài ăn đi. Ăn ngon một chút mới có sức tập luyện, còn phải chú ý học hành nữa. Tớ còn chờ cậu dẫn tớ theo đấy.”
Thích Dương lại kiên trì hai ngày, cuối cùng không chịu nổi. Hắn là kiểu cái gì cũng có thể chịu đựng, chỉ có hai thứ không thể đó là vấn đề vệ sinh và ăn uống.
Căng tin hỗn loạn, cơm không ngon, người nhiều, mùi cũng chẳng dễ ngửi. Hắn ăn càng ngày càng ít. Ăn không ngon dẫn đến tính tình cũng kém đi.
Hắn quyết định dùng thủ đoạn cưỡng ép, bắt Lục Giai Ý phải ra ngoài ăn.
“Tớ thấy cậu cũng không quá thích thức ăn ở căng tin.” Hắn nói với Lục Giai Ý.
Lục Giai Ý xác định không thích ăn. Lúc vừa bắt đầu cậu còn ăn ít hơn cả Thích Dương, nhưng qua mấy tháng thì cũng quen rồi.
“Tớ lúc trước thường xuyên dẫn đám Giang Triều ra ngoài ăn,” Thích Dương nói, “Cậu sao lại phân rõ ràng với tớ như vậy.”
“…” Lục Giai Ý không biết nói sao: “Tớ chỉ là…”
“Chỉ là không thân với tớ.” Thích Dương nói.
Lục Giai Ý cười, “Nếu cậu cảm thấy chúng ta không thân quen, tớ cũng không có cách nào.”
Thích Dương: “…”
“Tớ lại không thiếu chút tiền ấy. Tớ chẳng có gì cả ngoại trừ tiền.” Hắn nói với Lục Giai Ý.
Lục Giai Ý không nói gì, dù thế nào cũng không đồng ý.
Không ngờ Thích Dương thế mà lại giận.
Trời ạ trời ạ! Cậu mới phát hiện lúc Thích Dương nổi giận hắn sẽ không nói gì cả, nếu cậu chủ động nói chuyện với hắn, hắn chỉ “ờ”, “ừ” một chữ hai chữ mà phun ra, giống hệt như lúc hai người vừa quen biết nhau.
Ngay cả Giang Triều cũng phát hiện ra, hỏi Lục Giai Ý: “Hai người cãi nhau à?”
Lục Giai Ý nói: “Không có mà.”
“Không có cái gì. Tớ thấy Thích Dương mấy ngày nay tính tình cực kỳ kém. Hôm nay chơi bóng, Chu Phóng trêu một câu, hai người suýt chút nữa đánh nhau luôn.”
Vẻ mặt Thích Dương quả thực rất thối*, sách cũng không đọc, lên lớp chỉ nghịch điện thoại.
(mặt lầm lì, cáu kỉnh khi tức giận)
Kỳ thực đều là tiểu biệt nữu. Lục Giai Ý cảm thấy chỉ là vấn đề nhỏ nhặt, nhưng không học lại thành nghiêm trọng. Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ là chuyện ăn cơm không nghe theo Thích Dương. Mà bởi vì chuyện cứ như vậy, Lục Giai Ý liền giận cái tính tình này của hắn. Thích Dương không để ý cậu, cậu dứt khoát cũng không quan tâm đến hắn. Buổi tối hết tiết tự học cũng không ngồi xe Thích Dương, tự mình đi về.
Thích Dương tuy không để ý đến cậu nhưng mỗi ngày sớm tối vẫn đi học cùng cậu như trước. Hôm nay dắt xe ra đột nhiên thấy Lục Giai Ý không chờ mình còn ngẩn ra. Hắn đạp xe tới bên người Lục Giai Ý hỏi: “Không ngồi à?”
Lục Giai Ý lắc đầu, nói: “Tớ đi bộ rèn luyện thân thể.”
Thích Dương không nói một lời bước lên xe. Có lẽ đã đi ba bốn mươi phút rồi, chân đạp một cái liền phóng đi, rất nhanh biến mất trong tầm mắt của Lục Giai Ý. Cậu móc tiền ra, đi đến quán nhỏ bên cạnh mua khoai lang nướng.
Cậu thực sự vô cùng thích ăn khoai lang nướng.
Khoai nóng rẫy, có chút bỏng miệng, cậu đi cả đường vẫn chưa ăn xong. Đi đến bên ngoài Quế Hoa Lí liền thấy một bóng lưng ngồi trên xe đạp rất đỗi quen thuộc. Hắn một tay đút trong túi quần, ngồi ở yên sau hút thuốc.
“Cậu muốn ăn không?” Cậu hỏi Thích Dương.
Thích Dương ngậm thuốc nhìn cậu, nói: “Chưa từng thấy cậu cố chấp như vậy.”
Lục Giai Ý mỉm cười: “Hai chúng ta ai mới cố chấp hả?”
Thích Dương lạnh mặt hút thuốc, không nói gì.
Bên ngoài tương đối lạnh, gió bắc thổi vù vù. Lục Giai Ý rụt cổ, nói: “Lại không phải là không ăn chung thì chúng ta không thân nhau nữa. Cậu là bạn tốt nhất của tớ mà. Lúc trước không phải là cậu vẫn luôn ăn bên ngoài sao.”
“Lúc trước là lúc trước.”
“Vậy bây giờ có gì khác sao?”
Thích Dương im lặng, Lục Giai Ý nói: “Thực ra cậu lần này thi tốt như vậy, tớ vui mừng thay cậu. Tớ là có chút không tự nhiên bởi vì cảm thấy xấu hổ nhưng cậu là bạn tốt nhất của tớ, tớ hy vọng cậu càng ngày càng tốt lên. Coi như chúng ta sau này không thân nữa tớ cũng hy vọng cậu có thể tiếp tục chăm chỉ học hành. Học hành quan trọng biết bao chứ. Cậu đừng giận dỗi, không phải cậu muốn làm thầy giáo sao? Thầy thể dục cũng phải có kiến thức mà.”
Thích Dương hút một ngụm thuốc cuối cùng, đem tàn thuốc vứt ra đất, dùng giày đè nát. Hắn nhấc chân lên xe, nói: “Tớ chỉ muốn đối tốt với cậu, không có ý gì khác.”
Lục Giai Ý sững người, Thích Dương đã phóng xe đi xa rồi.
Trong lòng Thích Dương nghẹn một cỗ khí nhưng lại không có chỗ phát tiết. Lúc ái ý kích động liền muốn đem tất cả những gì tốt nhất cho đối phương, được ăn những món ngon, được thấy những cảnh đẹp. Tất cả những gì mình có đều muốn đưa hết cho cậu.
Lúc Lục Giai Ý về đến nhà Lâm Tú Anh đang nấu canh cá. Trời lạnh, uống chút canh nóng, thịt cá bổ não. Lâm Tú Anh cực kỳ tin vào điều này, thỉnh thoảng lại nấu cho cậu ăn. Lần này Lục Giai Ý thi kém như vậy, bà càng bồi bổ cho cậu nhiều hơn.
Đường Tam Nhi nói với bà càng là tình huống này bà càng không được gấp, không được tức giận, bình thường giám sát chặt một chút, để cho Lục Giai Ý đọc nhiều sách hơn thì càng hữu dụng. Thằng bé này thành tích đột nhiên kém đi đều là có nguyên nhân, phải đúng bệnh hốt thuốc.
Bà quan sát lâu như vậy cảm thấy Lục Giai Ý thực sự rất cố gắng, về phần tại sao thi kém bà cũng không đoán được. Lục Giai Ý dạo này học hành đều học đến tận 12 giờ đêm, phải để bà giục mấy lần cậu mới đi ngủ.
Vất vả của con trai bà nhìn thấy hết, điều duy nhất một người mẹ có thể làm cũng chỉ là bồi bổ cậu nhiều một chút, làm mấy món cậu thích ăn mà thôi.
Sau khi nấu xong canh cá bà bưng sang cho Lục Giai Ý. Vừa bưng vào liền nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa. Lâm Tú Anh tháo tạp dề xuống, nói: “Ai đến muộn thế nhỉ.”
Mở cửa ra, là Thích Dương, lưng đeo cặp đứng ở bên ngoài. Trong bóng tối hắn cao lớn đẹp trai, mặt mày sáng sủa.
“Dì ạ.”
“Thích Dương à, đi vào đi.”
Thích Dương khoác cặp sách đi vào, Lâm Tú Anh nói: “Cháu đến thật đúng lúc, cô vừa nấu canh cá cho Giai Giai, vẫn còn rất nhiều, cô múc cho cháu một bát.”
“Cảm ơn dì ạ.”
Thích Dương nói xong liền đi vào phòng Lục Giai Ý. Cậu đang uống canh, thấy hắn đến lập tức đứng dậy: “Cậu sao lại đến đây?”
Hắn không nói gì, chỉ đem cặp sách để xuống. Một lát sau Lâm Tú Anh đi vào đem canh cá đưa cho Thích Dương, cười nói: “Nhân lúc còn nóng mau uống đi.”
Nói xong bà liền đi ra, thuận tiện đóng cửa lại.
Thích Dương đem canh cá để xuống, kéo cặp sách đổ ra đất, một đống nhân dân tệ rào rạt đổ tràn ra.
Lục Giai Ý sợ đến choáng váng, bé giờ cậu chưa từng thấy qua nhiều tiền như thế đâu!
Lại còn toàn là tờ một trăm tệ*!
(100 tệ bằng 330.000vnđ)
“Bị hạn chế nên chỉ có thể rút ra từng này thôi.” Thích Dương nói.
Lục Giai Ý: “…”
“Tớ chính là muốn cho cậu biết, tớ không thiếu tiền.”
“Tớ biết cậu không thiếu tiền.”
“Có phải cậu cảm thấy tớ như vậy rất không có gia giáo?”
“…không phải.”
Lục Giai Ý chỉ cảm thấy khó hiểu, còn rất ngạc nhiên.
“Tớ không thiếu tiền, tớ thiếu chính là một người ăn cơm chung.”
Lục Giai Ý đem tiền nhét lại vào trong cặp sách, nói: “Không phải cậu có thể ăn cùng đám Giang Triều giống như lúc trước sao?”
“Tớ muốn ăn cùng cậu.” Thích Dương nói: “Khi tớ ăn những món ngon sẽ muốn cậu cũng được ăn. Không muốn cậu ăn cơm căng tin… Cậu không cần hiểu vì sao tớ lại như vậy, con người tớ chính là có tật xấu thế đấy.”
Hắn thực lòng cảm thấy cơm căng tin rất khó nuốt. Mà bởi thực lòng cảm thấy khó nuốt nên mới không muốn Lục Giai Ý ăn nữa, cho dù cậu không kén ăn như hắn.
Chính là bá đạo, không nói lý, ỷ có tiền mà thích làm gì thì làm.
“Cậu đừng cảm thấy cậu ăn với tớ thì tớ chịu thiệt,” Thích Dương lại nói, “Tớ từ nhỏ đã không thiếu tiền ăn, thiếu chính là người bồi tớ ăn cơm thôi. Tớ cũng không thích cậu cùng tớ phân biệt rạch ròi như vậy.”
Hắn thích thứ của hắn giống như của Lục Giai Ý, thứ của Lục Giai Ý cũng giống như của hắn. Hắn khát vọng là một loại quan hệ không phân ta ngươi.
Tình yêu của thiếu niên quá khó kiểm soát mà cứ dâng trào sục sôi, vừa ấu trĩ lại dễ mất khống chế. Lục Giai Ý cũng phát hiện hắn đang kích động, không giống lúc bình thường lãnh đạm, sắc mặt ửng đỏ.
“Cậu như phát rồ vậy.” Lục Giai Ý có chút co quắp mà bật cười.
“Tớ còn có thể càng rồ hơn cơ, nhưng sợ dọa đến cậu.” Thích Dương nói.
Hắn muốn cùng Lục Giai Ý ăn qua tất cả những món ngon hắn từng ăn, muốn Lục Giai Ý đến nhà hắn ngủ, nhà hắn ấm áp hơn. Hắn càng hy vọng có thể giúp Lục Giai Ý, không muốn cậu lại buồn bã vì chuyện thi cử nữa. Hắn muốn che đi bàn tay của cậu bởi vì nhìn thấy vết nứt nẻ đó hắn sẽ đau lòng.
Hắn muốn ôm lấy cậu thật chặt, tưởng tượng một chút, đều là chuyện rất ngọt ngào.