Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trời sáng, Sở Tu Nhiên trở dậy mặc lại y phục. Liên Thành đau thừa sống thiếu chết quấn trong chăn, lại nghe y cười thản nhiên nói một tiếng: “Bản vương đêm qua hơi quá rồi nhỉ?”
“Vương gia, chuyện thư viện?” Liên Thành cố hết sức lực còn sót lại để hỏi, nhưng lại không dám hỏi nhiều sợ sẽ chọc giận Sở Tu Nhiên.
Sở Tu Nhiên mặc y phục xong thì lại gần giường nựng yêu trên mũi hắn: “Đêm nay bản vương sẽ tổ chức tiệc thết đãi bọn họ. Ngươi không được vắng mặt, biết chưa?”
Liên Thành gật đầu mừng thầm. Sở Tu Nhiên đã nói vậy tức là sẽ không truy cứu nữa.
“Bản vương còn có việc, cho ngươi nửa ngày tịnh dưỡng.”
Sở Tu Nhiên quay đi. Liên Thành mệt mỏi thiếp đi, nhưng khi Sở Tu Nhiên ra bên ngoài, hắn nửa mơ nửa tỉnh nghe được giọng của Thanh Vĩ đang nói gì đó về tình hình ở Kinh Triệu Châu.
Liên Thành thật sự quá mệt mỏi cho nên hắn đã ngủ quên. Đến lúc yến tiệc diễn ra, Sở Tu Nhiên phải cho Thanh Vĩ đến gọi thì hắn mới lật đật thức dậy. Sau khi thay xong y phục, Thanh Vĩ bảo nha hoàn mang đến trâm cài tóc cho hắn. Hắn chọn đại một cây trong số đó, cũng không phiền nha hoàn động tay mà tự cài lên. Thanh Vĩ thấy vậy bảo nha hoàn lui đi.
Liên Thành nhớ tới trước kia ở trong phủ vương gia, Thanh Vĩ đối xử với hắn cũng không tệ. Y từng nói y không được học hành, mới tám tuổi đã theo tên lưu manh lăn lộn đầu đường xó chợ để kiếm ăn, cho nên đối với những người có học thức luôn rất ngưỡng mộ. Vì vậy, cho dù ai nấy đều xa lánh và khinh rẻ Liên Thành, Thanh Vĩ vẫn trước sau giữ lễ với y không có nửa điểm dè bỉu gì.
Trên đường đi theo Thanh Vĩ đến yến tiệc, nhân lúc không có ai quanh quẩn Liên Thành bèn hỏi y: “Ngươi vẫn khỏe chứ?”
Thanh Vĩ gật nhẹ: “Cũng tạm ổn. Nhưng mà trạng nguyên gia, lần này ngài về rồi thì đừng chọc giận vương gia. Từ sau khi ngài rời đi, vương gia vô cùng phẫn nộ, khiến rất nhiều người phải uổng mạng rồi. Ngài nên cẩn thận.”
“Đa tạ nhắc nhở.”
Thanh Vĩ chỉ đưa Liên Thành đến tiệc thì rời đi. Sở Tu Nhiên nhìn Liên Thành một cái không nói gì. Liêu Dung đứng hầu bên cạnh y bước ra trước chỉ chiếc bàn gần với chỗ y nhất cho Liên Thành ngồi.
Đám người ở thư viện trông thấy Liên Thành đến, tóc tai chải chuốt, y phục mượt mà, không còn dáng vẻ lam lũ chật vật như ngày nào thì ai cũng ngỡ ngàng. Liên Thành nhìn sơ qua họ, người thì né hắn, kẻ thì hiếu kỳ, trăm loại tư vị khó mà miêu tả hết trong một lời. Viện trưởng ngầm lắc đầu, Yến Đan bình thản như thường, Tiểu Thu lại há hốc, còn Lý Hoài giận dỗi gì đó nên để nét mặt hầm hầm.
Liên Thành không dám nhìn lâu, vừa ngồi xuống liền hạ mắt vào ly rượu, chẳng buồn ngẩng đầu lần nữa. Sở Tu Nhiên lúc này mới cầm ly rượu lên mở màn cho yến tiệc:
“Bản vương là người rất phân minh, có tội thì phải phạt, nhưng phạt xong thì không lưu tâm nữa. Nào! Bản vương mời các ngươi một ly, uống hết ly này liền xóa chuyện cũ.”
Sở Tu Nhiên nói xong uống trước. Lý Trọng và cả đám viện sinh đương nhiên không dám trái ý y cho nên đều nhất loạt uống theo. Liên Thành cũng nâng ly uống nhưng hắn thật sự cảm thấy buổi tiệc này rất vô nghĩa. Đám người trong thư viện bị Sở Tu Nhiên hành hạ đến chỉ còn nửa mạng, lại phải vác nửa cái mạng này cùng với sự kinh sợ trong lòng mà ngồi ở đây ráng nhìn theo sắc mặt y. Tiệc tang cũng chưa tới nỗi u ám và gượng gạo như hiện giờ.
“Liên trạng nguyên, ngươi không có gì để nói với mọi người sao?” Sở Tu Nhiên nhìn sang chỗ hắn. Hắn thất kinh đặt ly rượu xuống, định mở miệng lại không biết phải nói gì nên ngậm chặt.
Sở Tu Nhiên lại hướng đám người trong thư viện nói: “Liên trạng nguyên là nhân tài của quốc gia trăm năm hiếm gặp. Từ sau khi y rời khỏi kinh thành, hoàng thượng vẫn hay nhắc đến mà đau lòng không nguôi, còn tưởng là y đã gặp phải bất trắc gì. Vẫn may người tốt tự có thiên tướng bảo hộ. Thư viện Cận Minh đã giúp đỡ Liên trạng nguyên bấy lâu, ắt sẽ được hoàng thượng ban thưởng trọng hậu.”
Lý Trọng đứng lên chắp tay lại cung kính đáp: “Vương gia quá lời rồi.”
“Viện trưởng không cần khách sáo, cứ tự nhiên ngồi. Đêm nay xem như là tiệc mừng vì Liên trạng nguyên, tất cả lễ tiết thường ngày đều có thể bỏ qua.” Sở Tu Nhiên đột nhiên quay sang Liên Thành: “Liên trạng nguyên, ngươi nói xem có phải không?”
Liên Thành cười gượng: “Đều theo ý vương gia.”
Sở Tu Nhiên không bắt ép hắn ngồi cạnh y, lại luôn miệng gọi Liên trạng nguyên này nọ, có lẽ không muốn để mọi người biết về mối quan hệ của họ. Liên Thành thầm nghĩ như vậy càng tốt. Mối nhục này cũng không nên đại cáo toàn thiên hạ. Chỉ là, Sở Tu Nhiên làm vậy chắc chắn không phải vì nghĩ thay cho lợi ích của hắn. Hắn tự hỏi rốt cuộc trong hồ lô của y đang giấu loại thuốc gì?
Ngày trước tuổi trẻ vô tri, tự nghĩ một thân hiên ngang chính khí thì dù có rơi vào hoàn cảnh nào cũng không sợ. Do đó, hắn cứ luôn thà chết không phục, nhất quyết chống đối Sở Tu Nhiên đến cùng. Nhưng giờ hắn hiểu thông rồi. Sống bên cạnh Sở Tu Nhiên không khác gì leo lên lưng cọp. Hắn càng kháng cự thì y càng cảm thấy hứng thú giày vò hắn hơn. Nếu đã không thể tự mình thoát khỏi tay y, vậy chỉ có thể chờ đến lúc y chán chường sẽ rũ bỏ hắn, mà muốn y mau chán chường thì hắn phải ngoan ngoan, ngoan ngoãn tới mức y không bắt ra được lỗi sai nào. Sở Tu Nhiên tuyệt không phải người chí tình chí nghĩa gì. Chuyện y có mới nới cũ xảy ra thường xuyên còn hơn là mặt trời mọc.
Sở Tu Nhiên uống hết ly rượu do Liêu Dung rót thêm rồi hỏi: “Không biết ở thư viện, ngày thường Liên trạng nguyên thân thiết với ai nhất?”
Do đã có bài học về chuyện của Thủy Tân, đám viện sinh không ai dám nhiều lời nữa. Mặc dù không có ai nói cho họ biết Thủy Tân giờ ra sao, nhưng họ đều tin rằng y khó mà sống nổi.
Lý Trọng lên tiếng: “Bẩm vương gia, trạng nguyên gia ngày thường luôn rất ít nói.”
Liên Thành giật khóe mắt. Sở Tu Nhiên không tin lời hắn. Y đang muốn tìm hiểu xem hắn có phản bội mình hay không?
“Vậy sao? Thế thì có lẽ chưa gặp được bạn tri kỷ như Đoan vương rồi nhỉ? À, sẵn nhắc đến Mật Nhân…” Sở Tu Nhiên cười đầy hàm ý với Liên Thành. “Bản vương đã sớm báo tin mừng tìm được ngươi với Mật Nhân.”
Liên Thành hoảng loạn nói ngay: “Vương gia, Đoan vương sức khỏe không tốt, không cần phiền đến ngài ấy.”
“Bản vương lại không nghĩ như vậy. Mật Nhân vừa nghe tin của ngươi liền nói sẽ đến Bộc Châu này. Nếu như hắn đi thuyền suốt ngày đêm không nghỉ, vậy thì không lâu nữa là đến được đây. Lúc đó bạn cũ hai người sẽ có rất nhiều dịp để hàn huyên tâm sự.”
Tiệc tan, Sở Tu Nhiên bảo Liên Thành ở lại trò chuyện với đám người trong thư viện, y cùng Liêu Dung bỏ đi trước. Liên Thành một mình đứng lại giữa sân, đối diện với những người mà chỉ dạo trước còn cười nói vui vẻ, giờ lại thành xa lạ vô cùng. Lý Trọng không biết phải nói sao với hắn, chỉ đành buông một câu ngắn: “Về nghỉ sớm đi.” Rồi rời khỏi.
Lý Hoài liếc hắn rồi chạy theo Lý Trọng. Tiểu Thu muốn nói gì đó lại thôi, cùng đám viện sinh tự động giải tán. Yến Can giải thích: “Lý Hoài giận ngươi che giấu thân phận, cho rằng ngươi chỉ lợi dụng mọi người nên mới có thái độ đó. Những kẻ còn lại thì sợ vương gia cho nên cũng không muốn dính dáng gì tới ngươi.”
“Ta hiểu mà.” Liên Thành vốn chẳng mong đợi gì. Hắn chỉ thấy lạ là vì sao Yến Can lại không giống những người kia.
Yến Can đọc hiểu ánh nhìn chằm chằm của hắn: “Ta đã biết ngươi là trạng nguyên từ sớm rồi. Một trạng nguyên nếu phải từ bỏ vinh hoa phú quý ở kinh thành, mai danh ẩn tích tại nơi hẻo lánh này thì chắc chắn có nỗi khổ khó nói. Vì vậy ta mới không hỏi tới.”
Yến Can nói xong thì cũng đi khỏi. Liên Thành nhìn theo bóng lưng của y, tự dưng thấy ấm lòng đôi chút. Cái gọi là tri kỷ cũng chính là trong khoảnh khắc ngàn người không hiểu mình, chỉ một người hiểu mới hốt nhiên nhận ra.
Sở Tu Nhiên và Liêu Dung đứng từ nơi rất xa nhìn về phía Liên Thành và Yến Can. Sở Tu Nhiên chợt vuốt nhẹ sóng mũi nói với Liêu Dung: “Người đó trông rất quen.”
Liêu Dung nói: “Vương gia, y đã lớn rồi nên khó trách người không nhận ra. Đó chính là con trai duy nhất của Yến ngự sử tên Yến Can. Năm ấy Yến ngự sử vì đi theo bè cánh vạch tội người trước triều đường, bị hoàng thượng lưu đày, Yến Can cũng bị sung quân. Yến ngự sử sau đó bệnh chết trên đường đi.”
“Vậy vì sao y có thể ở đây?”
“Hằng vương thấy y đáng thương nên gần đây đã thả y khỏi quân đội. Dù sao cũng chỉ là một thư sinh yếu đuối, tự mình còn chẳng lo nổi thân, vào quân đội chỉ liên lụy thêm người khác.” Liêu Dung khinh thường nhận xét.
“Đệ đệ ngốc của ta đúng là giàu lòng thương người thật. Nếu là do y thả thì mặc kệ đi. Xem như nể mặt y một chút.”
Sở Tu Nhiên quay lưng, Liêu Dung liền nói thêm: “Vương gia, ngày mai đúng lúc có lễ hội thanh sam, người có muốn ra ngoài xem không?”
“Lễ hội thanh sam?”
“Nghe nói ở đây có tập tục vào lễ hội này, các cô gái sẽ may một chiếc áo xanh thêu tên mình gửi cho các chàng trai mà họ yêu thích.”
Sở Tu Nhiên vừa nghe đã không vui nói: “Người khác yêu đương hoan ái thì có gì đáng để xem?”
Liêu Dung vội chữa lại: “Vương gia, là ta sai rồi.”
Sở Tu Nhiên hừ lạnh bỏ đi. Thanh Vĩ lúc này mới chậm rãi bước tới. Liêu Dung quay đầu thấy y, hụt hẫng hỏi: “Lễ hội đó nhàm chán vậy sao?”
“Còn phải xem là đi chung với ai. Ngươi không phải người trong lòng của vương gia, hiển nhiên là vương gia không muốn đi cùng ngươi, có xem gì cũng vô vị thôi. Ta chẳng phải nhiều lần khuyên ngươi nên bỏ cuộc rồi sao.”
Liêu Dung nhướn mày, bất mãn: “Đừng nói là ngươi đang ghen? Ngươi đừng quên quan hệ của chúng ta chỉ là vui chơi thôi. Ta yêu ai ngươi không có quyền quản.”
Thanh Vĩ lạnh lùng xoay lưng: “Ta trước giờ không muốn quản, chỉ tốt bụng nhắc nhở ngươi với tư cách một người bạn thôi. Ngươi nếu không tiếp nhận, sau này ta sẽ không nói nữa.”
“Tốt nhất là vậy.”