Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tấn Dương Vương có thân phận mẫn cảm, không nên dừng chân ở Thanh Châu quá lâu, nhưng hắn có ý định lôi kéo Tô Kính Hằng, nên lấy lý do Cố Thanh Dao bị bệnh nhẹ để ở lại thêm hai ngày. Hắn vì quỷ kế của mình mà đưa ra yêu cầu riêng với Tô Kính Hằng, muốn ở nhờ nhà Tô gia.
Tô Kính Hằng không biết trong hồ lô hắn chứa cái gì, nhưng ngại vì đối phương đã mở miệng, chuyện trong tiệc mừng thọ, Vương phi của Tấn Dương Vương sắc mặt đột nhiên thay đổi, nói thân thể không khoẻ nên xin rời đi trước, lại còn bị rất nhiều người thấy, nếu ông không đáp ứng thì thành quá đáng, liền sắp xếp cho vợ chồng Tấn Dương Vương ở trong một viện, căn dặn bọn người người hầu cẩn thận hậu hạ.
Ngụy phu nhân đối với việc này rất lo lắng.
"Tấn Dương Vương ngủ lại nhà của chúng ta, có phải sẽ khiến người khác cảm thấy chúng ta thân thiết với hắn, cấu kết với hắn hay không?" Thần tử cần phải bảo trì khoảng cách nhất định với huynh đệ của hoàng đế, đây là quy củ. Trái lại, huynh đệ của hoàng đế cũng phải chú ý không được kết giao với đại thần, miễn khiến cho hoàng đế nghi kỵ. Nhưng Tấn Dương Vương lại tùy tiện tới tham gia tiệc mừng thọ của lão thái thái nhà bọn họ, còn muốn ở lại nhà bọn họ. Bà quả thực không biết nói gì mới tốt.
Tô Kính Hằng vỗ tay nàng, an ủi nói: "Chính không sợ tà, chúng ta không cần lo về cái nhìn của người khác, chỉ cần Hoàng Thượng tin tưởng chúng ta trung thành với người là được." Ông dám để Tấn Dương Vương ở lại vì tình huống nhà bọn họ khá đặc biệt, mặt khác ông cũng muốn xem xem Tấn Dương Vương có ý đồ gì.
Nhắc tới Hoàng Thượng, mày của liễu Ngụy phu nhân nhăn lại, tâm tình vô cùng phức tạp.
Nhà có nữ nhân và song nhi mọi người đều muốn tìm được rể hiền, bà cũng không ngoại lệ, nhưng rể hiền tìm không thấy lại rớt xuống một chàng rể chân long thiên tử, đáng sợ đến mức bà và phu quân không biết làm sao bây giờ!
Lúc đó Thanh Trạch mượt mà đến quá mức, tính tình nghịch ngợm, bọn họ không cách nào tin nổi Hoàng Thượng sẽ thích, nhưng dù là mưa hay sấm cũng đều là quân ân, bọn họ không thể nào cự tuyệt. Xong, việc Hoàng Thượng dùng hành động của hắn cho thấy hắn cưng chiều nhi tử bọn họ thế nào, bọn họ bên ngoài thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng vẫn thấp thỏm lo âu, đến nỗi hai phu thê không ai dám nói với y người đính ước với y là người nào.
Thật sự là đắn đo vô cùng.
Hoàng Thượng lén xin cưới Thanh Trạch nhà bà, nhưng đại lễ một ngày không thành, hai phu thê bọn họ cũng không dám coi việc này là thật.
Quân tâm khó dò, nếu chỉ là Hoàng Thượng nhất thời nói đùa, cũng không muốn nhi tử nhà mình tiến cung, mà việc này lại bị truyền ra ngoài, thì bọn họ phải làm thế nào? Đến lúc đó còn ai dám cưới Thanh Trạch?
Bọn họ đều vì đứa con nhà mình chuẩn bị đường lui!
Nghĩ tới việc này, Ngụy phu nhân thở dài. Bà không cầu con mình có thể gả được cho đại phú đại quý, chỉ cầu con có thể gả được, nhà chồng đối xử tốt với con mình, không nghĩ tới...
Ai, tháng ngày phú quý sau này, cũng chẳng biết con bà có chịu nổi hay không.
"Được rồi, nghĩ nhiều vô ích." Tô Kính Hằng nghiêm mặt nói, "Mau đi nhìn một chút, đừng để cho bọn họ lơ là Vương gia."
Ngụy phu nhân gật đầu, đi sắp xếp công việc.
Biết Tấn Dương Vương tuấn mỹ vô song muốn ở tạm nhà mình, Tô Nhụy Trân đứng ngồi không yên.
Vương phi của Tấn Dương Vương nàng đã gặp qua, quả thật là một đại mỹ nhân, nhưng Tấn Dương Vương trông như thế nào thì nàng không rõ.
Có lời đồn đãi Tấn Dương Vương phong thái hơn người, là quân tử dịu dàng thương hương tiếc ngọc thế gian hiếm có, rất nhiều nữ tử và song nhi ái mộ hắn...
Tô Nhụy Trân cắn môi, đôi mắt tuyệt đẹp đột nhiên trở nên lấp lánh. Do dự một lát, nàng đưa ra một quyết định.
Cho trù phòng nấu một nồi canh bồi bổ thân mình, để canh vào trong hộp rồi gọi nha hoàn theo cùng, đưa cho hai phu thê Tấn Dương Vương đang ở tạm Minh Nguyệt các.
"Tiểu nữ nghe nói trong người Vương phi có bệnh nhẹ, đã nấu riêng bát canh này mang đế thăm Vương phi, xin thông báo một tiếng." Tô Nhụy Trân nói với nha đầu canh phòng.
Nha đầu bảo nàng chờ, xoay người đi bẩm báo Cố Thanh Dao: "Vương phi nương nương, tam tiểu thư Tô gia cầu kiến."
Cố Thanh Dao đang nằm ở trên trường kỷ để thị nữ bóp chân, nhớ tới tam tiểu thư Tô gia chính là người luôn nhìn chằm chằm nàng trong yến hội, thanh âm nhàn nhạt: "Nàng tới làm gì?"
"Tô tam tiểu thư nói nghe rằng thân mình nương nương có bệnh nhẹ, đặc biệt chuẩn bị chén canh tới thăm người."
Sắc mặt Cố Thanh Dao không quá tốt. Vương gia nói muốn ở Thanh Châu thêm hai ngày, căn bản nàng không đồng ý. Cố Trọng Tiêu không chết khiến nàng khó chịu giống như có một cái gai ở trong lòng, nàng muốn diệt trừ y, nhưng tình huống trước mắt làm nàng không thể sắp xếp nhân thủ, nội tâm bức thiết muốn chạy đến đất phong chuẩn bị cho xong, rồi mới bàn bạc kỹ hơn. Nhưng chủ ý của Vương gia đã định, nàng không thể phản bác, chỉ có thể giả bệnh để ở lại.
Diễn trò phải diễn cho trót, bàn tay trắng trẻo của Cố Thanh Dao nhẹ vẫy: "Cho nàng vào đi."
Tô Nhụy Trân chờ thông truyền, đứng ở ngoài không nhịn được mà nhìn xung quanh, biểu tình khẩn trương. Nàng đã hỏi người hầu trông cửa, người hầu nói hôm nay vẫn chưa thấy Vương gia rời khỏi viện.
Chưa rời viện nghĩa là đang ở trong phủ!
Nàng sẽ nhìn thấy Vương gia ư?
Tô Nhụy Trân thấp thỏm trong lòng đi theo nha hoàn vào phòng, mỹ nhân lười biếng nằm nghiêng trên trường kỉ, tay đỡ cằm, lộ ra một đoạn cánh tay trắng như ngọc, trên cổ tay là vòng tay màu xanh lục càng tôn lên làn da đẹp đẽ của nàng.
Tô Nhụy Trân vội cúi đầu nói: "Thỉnh an nương nương."
Cố Thanh Dao ban ghế ngồi: "Tam tiểu thư có lòng."
Tô Nhụy Trân nói lời cảm tạ rồi ngồi xuống, nói vài câu về việc nhà với Cố Thanh Dao.
Nàng lanh lợi dẻo miệng, nói một ít phong tục thú vị của Thanh Châu cũng làm cho Cố Thanh Dao nhoẻn miệng cười, nàng vừa nói vừa nhìn chung quanh, Cố Thanh Dao lập tức hiểu ý đồ của nàng, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Đang muốn đuổi người đi, một nam tử tuấn mỹ mặt mày phong lưu, dáng người cao dài đi đến.
Tấn Dương Vương, Triệu Mục.
Ánh mắt Tô Nhụy Trân sáng lên, làm bộ thướt tha đứng dậy hành lễ: "Nhuỵ Trân tham kiến Vương gia."
Nữ tử trước mặt mặc bộ váy dài bó eo như đoá hoa hồng nhật nở rộ, vòng eo mảnh khảnh tinh thế, bộ ngực đầy đặn làm say lòng người. Nữ tử ăn mặc thanh thoát, cúi đầu không thấy rõ khuôn mặt, chỉ thấy ánh sáng lấp lánh từ bông tai trân châu, cần cổ trắng nõn mềm yếu, hương thơm trên người thơm ngọt như hoa mật, người cũng như tên.
Trong mắt Tấn Dương Vương có ánh sáng xẹt qua, mắt đào hoa hơi nhếch, ôn hoà nói: "Không cần đa lễ."
Thấy thế, ánh mắt Cố Thanh Dao thoáng chốc lạnh xuống, bàn tay siết chặt.
Tô Nhụy Trân cẩn thận ngẩng đầu, lập tức đối diện với cặp mắt đen láy, trái tim rung động, khuôn mặt ửng hồng.
Đã biết rằng Tấn Dương Vương cực kì tuấn mỹ, người lại phong lưu đa tình, nhưng nam nhân đối diện, đầu đội kim quang, mi thanh mục tú, mắt đào hoa, trên môi vẫn luôn treo nụ cười khó tránh động tâm.
Thu hết phản ứng của Tô Nhụy Trân vào trong mắt, Tấn Dương Vương cười càng tươi, trông vô cùng dịu dàng. Cố Thanh Dao thầm hận trong lòng, lập tức nói mình không khoẻ cần nghỉ ngơi để Tô Nhụy Trân lui ra, kết quả Tấn Dương Vương lại lên tiếng muốn mời Tô Nhụy Trân cùng du ngoạn Thanh Châu!
" Phong cảnh Thanh Châu xinh đẹp, dân phong phong phú thú vị, bổn vương thật sự muốn dạo một vòng, đáng tiếc Tô đại nhân công vụ bận rộn không tiện xuất môn, không biết Tô tiểu thư có thể cùng bổn vương đi ngắm một chút hay không."
Nam nhân chăm chú nhìn nàng, nét mặt toàn là chờ mong. Nai con trong lòng Tô Nhuỵ Trân chạy loạn, không suy nghĩ chút nào đã đồng ý.
"Vương gia!" Tiễn Tô Nhụy Trân rời đi, Cố Thanh Dao khó thở mà gọi một tiếng.
"Nàng chớ bực." Ôm nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Cố Thanh Dao, Tấn Dương Vương cười phong lưu: "Ta đang muốn tìm biện pháp tiếp cận tiểu thiếu gia Tô gia, đây là cơ hội mà Tô tam tiểu thư tự mình đưa tới cửa." Hắn là người có gia thất, Tô Thanh Trạch lại có hôn ước rồi, muốn Tô Thanh Trạch cũng hắn dạo chơi Thanh Châu, đối phương chưa chắc đã đồng ý. Nếu chỉ mời riêng y thì gây chú ý quá, còn nếu mời cả hai tỷ đệ đi chơi, làm hết nghĩa chủ nhà thì lại khác.
Thi hương sắp sửa yết bảng, hắn cần phải gấp rút đến đất phong để tổ chức Lộc Minh yến chúc mừng sĩ tử, thời gian còn lại của hắn không nhiều.
Phải ra tay nhanh một chút.
Lại nói Tô Nhụy Trân sau khi rời khỏi Minh Nguyệt Các vui vẻ chạy tới nói với lão thái thái, rằng mình sẽ đi du ngoạn với Tấn Dương Vương, lão thái thái nghe vậy thì vô cùng phấn khởi. Đất phong của Tấn Dương Vương ở ngay bên cạnh, nếu Tô Nhụy Trân gả cho Tấn Dương Vương, hai nhà đi lại cũng thuận tiện.
Trong lòng Tô Nhụy Trân cũng nghĩ như vậy. Nàng vẫn luôn không muốn kém hơn Tô Thanh Trạch, tâm tâm niệm niệm muốn gả cho một nhà quyền quý trong kinh, khiến cho mọi người phải ngưỡng mộ nàng, nhưng gốc rễ của Tô gia ở Thanh Hà, không hiểu biết tình huống nơi kinh thành. Không ai bắc cầu, nàng khó mà tìm kiếm.
Tấn Dương Vương là Vương gia cao quý, quyền cao chức trọng, anh tuấn tiêu sái...
Đây là một cơ hội không thể bỏ qua, bỏ qua lần này sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa, nàng nhất định phải nắm chắc!
Khi Tô Nhụy Trân còn đang chăm chút trang điểm, chuẩn bị hội họp với Tấn Dương Vương lại phát hiện Tô Thanh Trạch cũng có mặt, nhất thời sắc mặt tái nhợt.
"Sao đệ lại ở đây?!"
"Tấn Dương Vương nói với cha ta muốn tìm hiểu cảnh quan Thanh Châu, để tỷ và đệ tiếp khách." Tô Thanh Trạch cũng bất đắc dĩ lắm. Căn bản y không muốn đi, nhưng không đi thì khác gì đánh vào mặt người ta, y còn có thể làm gì nữa?
Sắc mặt Tô Nhụy Trân đỏ bừng vì tức giận, không nhịn nổi nói: "Đệ là một song nhi có hôn ước, sao có thể tuỳ tiện đáp ứng? Sao đệ không tìm một cái cớ mà từ chối?"
Đệ từ chối, để tỷ thân là một nữ tử khuê các du ngoạn cùng với Vương gia phong lưu thành tính ư? Nếu để người khác bắt gặp thì người ta sẽ nói Tô gia chúng ta như thế nào? Tô Thanh Trạch không nói thành lời.
Ngay lúc này, một giọng nam dịu dàng êm tai truyền đến: "Tô tiểu thư."
Tô Nhụy Trân quay đầu nhìn lại, Tấn Dương Vương Triệu Mục mặc bạch y, đầu đội ngọc quan, càng hiện vẻ phóng khoáng, chậm rãi đi tới, vì thế mắt hạnh thay đổi, nhẹ nhàng khẽ gọi: "Vương gia!"
Tấn Dương Vương gật đầu với Tô Nhụy Trân, tiện đà mỉm cười nhìn Tô Thanh Trạch: "Tô tiểu công tử." Ngũ quan thiếu niên tinh xảo, làn da trắng nõn phấn nộn, không giống song nhi nhu nhược khác, trên người tràn đầy tinh thần của thiếu niên.
Tựa như dưới ánh dương trong làn gió mát, nụ hoa chưa nở đã mang vẻ đẹp như nước, say đắm lòng người mà không tỏ. Ý cười trong mắt Tấn Dương Vương không khỏi đậm hơn.
"Bái kiến Tấn Dương Vương." Tô Thanh Trạch đáp lấy lệ.
Tấn Dương Vương dịu dàng nói: "Hôm nay làm phiền hai vị."
Tô Nhụy Trân thẹn thùng cười: "Vương gia khách khí, đây là vinh hạnh của tiểu nữ."
Tô Thanh Trạch không nói chuyện. Vốn dĩ hôm nay y có hẹn với Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong, lần trước Thẩm Nghiên Bắc gặp được người nước ngoài tên William, người nọ có rất nhiều đồ vật kỳ lạ cổ quái, y cũng muốn đi nhìn một chút, ai biết kế hoạch lại đổ bể.
Tấn Dương Vương là một người cực kỳ hài hước, biết ăn nói lại săn sóc, cả một đường, Tô Nhụy Trân cười duyên không ngừng. Tô Thanh Trạch thấy nàng vui vẻ như vậy, trong lòng biết nàng có ý với Tấn Dương Vương, bèn im lặng không nói, toàn bộ hành trình nhìn hai người đùa giỡn.
"Tiểu công tử mệt rồi sao?" Thấy Tô Thanh Trạch không nói chuyện, Tấn Dương Vương dừng bước, ánh mắt dịu dàng nhìn y, "Không bằng tìm một gian tửu lâu ngồi xuống uống ly trà?"
"Hả?" Tô Thanh Trạch giật mình, lắc đầu, "Ta không có việc gì, các ngươi cứ thoải mái đi!"
Tô Nhụy Trân lườm y một cái, hờn dỗi nói: "Ta mệt mỏi." Quay đầu nhìn quanh, vừa lúc ba người ở gần Đồng Phúc tửu lâu, bèn bảo đến Đồng Phúc uống trà.
Nhã gian ở tửu lâu vốn đã chật khách, nhưng chưởng quầy thấy người tới là Tô Thanh Trạch bèn đưa y tới một nhã gian riêng. Đây là một nhã gian Thẩm Nghiên Bắc cố ý giữ lại, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Tô Nhụy Trân hiền dịu tươi cười giới thiệu về những món đặc sắc ở Đồng Phúc tửu lâu cho Tấn Dương Vương, Tô Thanh Trạch chỉ muốn cười hai tiếng với nàng.
Lúc trước là ai xem thường Thẩm Nghiên Bắc tặng dưa chua?
Tuy rằng không quá hứng thú với việc đi dạo, nhưng với việc ăn, Tô Thanh Trạch vô cùng nhiệt tình.
Khác với dáng vẻ ăn uống thong thả ung dung ưu nhã của hai người, Tô Thanh Trạch cầm trong tay chiếc đũa, giống một chú sóc con, ăn tới mức hai má phúng phính.
Nhìn khuôn mặt bánh bao của thiếu niên, Tấn Dương Vương bỗng nhiên đưa tay qua, đầu ngón tay thon dài lau đi nước tương trên mặt y.
"Ăn từ từ, vẫn còn."
Tô Thanh Trạch sửng sốt, đối diện với nét thâm thuý trên khuôn mặt Tấn Dương Vương, chiếc đũa trong tay cứng đờ...
Tấn Dương Vương có ý gì thế hả?
Tô Thanh Trạch vốn tưởng rằng mình nghĩ nhiều, nhưng sau khi ăn xong đi du ngoạn tiếp, mỗi lần người này nhìn y đều mang theo vẻ thâm tình, động tác giọng điệu đều mang theo tia mập mờ. Chuông cảnh báo trong nội tâm Tô Thanh Trạch liên tục vang lên, thời thời khắc khắc chú ý duy trì khoảng cách. Đến ngày thứ hai, trực tiếp cáo bệnh không đi, để ca ca của Tô Nhụy Trân, Tô Cẩm Du cùng đi.
Tấn Dương Vương này thật là đáng sợ quá đi!
Giả bộ sinh bệnh, y ở trong phòng viết thư cho A Hành, nói việc này cho đối phương.
"Lúc đầu ta còn tưởng hắn coi trọng Tam tỷ của ta mới gọi ta cùng đi, ai biết người này thế mà lại có ý đối với ta..." Tô Thanh Trạch khinh thường trong lòng, viết xong thư, lập tức gửi đi.
Cùng thời gian, ám vệ Thập Nhất cũng gửi tin về.
Tấn Dương Vương dường như đã nhận ra Tô Thanh Trạch đang trốn hắn, rất hứng thú mà cười.
Vật nhỏ này thú vị quá, đáng tiếc thời gian của hắn không còn nhiều, không thể từ từ chơi đùa với y...
Ban đêm, Tô Kính Hằng mở tiệc tiễn Tấn Dương Vương. Trong bữa tiệc Cố Thanh Dao ngà ngà say, để thị nữ đỡ trở về nghỉ ngơi, còn lại mấy người tiếp tục chè chén.
Tô Nhụy Trân ngồi yên một chỗ sốt ruột nhíu mày. Sáng sớm ngày mai Tấn Dương Vương phải đi rồi, nhưng nàng ba lần bốn lượt ám chỉ trong tối ngoài sáng, Tấn Dương Vương vẫn không đáp lại nàng!
Làm sao bây giờ?
Nhìn khuôn mặt Tấn Dương Vương tuấn dật bất phàm, Tô Nhụy Trân cắn răng, đứng dậy cầm một ly rượu đi về phía Tấn Dương Vương.
"Tiểu nữ tử kính Vương gia một ly, chúc ngài thuận buồm xuôi gió."
"Đa tạ." Tấn Dương Vương nhìn nàng, mỉm cười uống một hơi cạn sạch.
Lòng Tô Nhụy Trân kinh hoảng, đỏ mặt rũ mắt tiếp tục ngồi xuống dùng bữa.
Sau một chén trà, Tấn Dương Vương bỗng nhiên choáng vàng, hình như có vẻ say rượu, Tô Kính Hằng bèn để người hầu đưa Tấn Dương Vương trở về.
Tô Nhụy Trân rốt cuộc không ngồi nổi nữa, tìm cớ rời khỏi.
Trên đường về Minh Nguyệt Các, Tấn Dương Vương được gã sai vặt đỡ âm thầm cười, trong đôi mắt đào hoa hoàn toàn bị dục vọng xâm chiếm.
"Đúng là trời cũng giúp ta."