Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thanh Vy
Gần tới 9 giờ, Phó Nam rốt cuộc cũng mệt, Chu Lẫm nhìn chằm chằm bạn học nhỏ một đường từ phòng vệ sinh tới trên giường.
“Chú Chu ngủ ngon.” Mí mắt đã đánh nhau, Phó Nam vừa ngáp vừa nói.
“Ừ.” Chu Lẫm ngồi bên mép giường, ánh mắt bình thản nhìn bạn học nhỏ, chờ Phó Nam ngủ say, anhtắt đèn đầu giường, bước nhẹ đi ra ngoài. Đóng cửa lại, Chu Lẫm nhìn về phía phòng ngủ chính đối diện khá im ắng, cô còn đang soạn bài?
Chu Lẫm quyết định đi tắm trước.
thật ra từ lúc anh đưa Phó Nam về phòng, Lâm Nguyệt đã xong rồi, chuẩn bị chờ Chu Lẫm trở lại phòng khách cô sẽ đi ra, không nghĩ tới tiếng bước chân ngoài cửa thế nhưng lại đi vào phòng vệ sinh. Lâm Nguyệt trở lại bàn lần nữa, cầm lên di động, mở ra wechat, mở cửa sổ trò chuyện với Chu Lẫm. Soạn bài xong bảo anh một tiếng, Chu Lẫm có chuyện gì sao? Hay là…
Lâm Nguyệt sờ môi, mặt chậm rãi nóng lên.
Lần đầu tiên hẹn hò, cô hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, tình huống của cô với Chu Lẫm cũng khá đặc biệt, còn chưa xác định quan hệ đã ở cùng nhau, hiện giờ trở thành bạn trai bạn gái, ở chung dưới một mái nhà độ thân mật nhanh chóng tăng vọt. Nam nữ bình thường quen nhau, từ nắm tay đến hôn nhau đến ở chung, chắc hẳn phải cách nhau một đoạn thời gian?
Lát nữa nói chuyện với Chu Lẫm, anh có thể lại muốn hôn cô không?
Ban đêm an tĩnh, Lâm Nguyệt càng nghĩ càng nóng, tiếng nước trong phòng vệ sinh vẫn truyền tới.
Bình tĩnh hai phút, Lâm Nguyệt đi ra phòng khách chờ. Tv tắt, cô cũng không muốn xem gì, dựa vào trên sô pha, đọc quyển sách cũ mang về từ Chu gia. Sách giới thiệu về sứ men xanh khá buồn tẻ, nhưng đây là ghi lại tổ tiên của Chu Lẫm, lại mang ý nghĩa khác.
Qua năm sáu trang, nghe được tiếng mở cửa phòng vệ sinh, Lâm Nguyệt không dám quay đầu lại, sợ nhìn thấy hình ảnh không thích hợp.
Chu Lẫm để vai trần đi ra, thoáng nhìn cô giáo nhỏ đang đưa lưng ngồi trên sô pha, động tác anh lau cổ vẫn bình thường, sau đó ma xui quỷ khiến nhớ lại đề nghị trong nhóm wechat của Đường đẹp trai và Triệu Cữu kêu anh dùng cơ bụng hấp dẫn cô.
Cơ bụng của anh có đẹp hay không?
Lau khăn lông qua cơ bụng, Chu Lẫm lắc đầu, về phòng ngủ trước mặc vào áo ngắn tay. cô quá thẹn thùng, anh không muốn hù dọa cô.
Lại đi ra lần nữa, trên người Chu Lẫm đã mặc áo đen ngắn tay, phía dưới vẫn là quần đùi, lộ ra hai bắp chân dài tráng kiện, tràn ngập sức mạnh. Tóc còn ướt, Chu Lẫm vừa lau lung tung vừa đi ra phòng khách, nhanh tới trước sô pha, quét mắt nhìn ban công, bước chân lại chuyển.
Trong tay Lâm Nguyệt cầm sách, đôi mắt trộm nhìn bên kia, thấy anh kéo rèm lại.
Tâm Lâm Nguyệt hung hăng nhảy loạn, chỉ là một động tác ám chỉ, trên mặt cô liền ửng đỏ đến mang tai. không cần nhìn gương cũng biết mình có bộ dạng gì, Lâm Nguyệt hoảng loạn buông sách xuống, cầm ly nước lên, tận lực tự nhiên đứng dậy đi rót nước, cho nên khi Chu Lẫm kéo xong rèm xoay người lại, chỉ nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của bạn gái.
Khát nước thì uống, Chu Lẫm không nghĩ nhiều, tới ngồi trên sô pha.
Lâm Nguyệt cố ý rót nước ấm, bê cái ly trở về, Chu Lẫm ngẩng đầu nhìn thấy mặt cô đỏ hồng thì ánh mắt chuyển tối.
“Nước còn nóng, cẩn thận đừng đổ.”
Lâm Nguyệt nhỏ giọng giải thích, chậm rãi đặt ly nước lên bàn, sô pha cho ba người, Chu Lẫm chiếm ở giữa, cô chỉ có thể ngồi gần anh, may mắn sô pha đủ lớn, hai người đều không béo, ở giữa còn cách một khoảng.
Ánh mắt anh sáng quắc chăm chú nhìn khiến cô khẩn trương, Lâm Nguyệt nhặt lên sách đặt trên đùi, tùy ý hỏi: “anh bảo em đi ra có việc gì sao?”
Chu Lẫm thẩm vấn qua nhiều người tình nghi, loại kỹ thuật diễn này của Lâm Nguyệt, anh không cần nhìn thêm, nghe thấy giọng nói đã có thể nhìn thấu. Cầm lên điều khiển TV, anh dựa trên sô pha, nhàn nhạt nói: “Cùng xem TV.”
Lâm Nguyệt sửng sốt.
Màn hình tinh thể lỏng sáng lên, Chu Lẫm cho nhỏ âm lượng, một tay thanh thản kê sau đầu, một tay chuyển kênh, qua toàn bộ các tiết mục giải trí và phim truyền hình, cuối cùng dừng lại ở kênh thể thao, đang phát thi đấu bóng chuyền nữ. Buông điều khiển, Chu Lẫm đổi thành hai tay ôm đầu, nhìn chăm chú.
Lâm Nguyệt tin lời anh nói, cho rằng đây là một trận thi đấu không thể bỏ qua, cô bất giác thả lỏng thậtsự chuyên tâm xem trận đấu. Nhìn một lúc, tay để trên đùi đột nhiên bị người bắt lấy, cả người Lâm Nguyệt căng thẳng, anh đã dịch lại gần, bả vai rắn chắc kề vào cánh tay cô, giọng nói hơi cười: “Em thích bóng chuyền à?”
Lâm Nguyệt cứng đờ nhìn chằm chằm màn hình, tư duy không theo kịp động tác của nhóm vận động viên, khẩn trương nói: “Cũng tạm, khi có thế vận hội sẽ xem.”
“Bình thường không xem à?”
Lâm Nguyệt ngơ ra, rốt cuộc nghiêng đầu nhìn anh.
Đôi mắt kia sạch sẽ trong suốt, ướt át, khiến anh nhớ thương cả tối. Mặc cho trận đấu vẫn tiếp tục, Chu Lẫm nắm lấy bả vai Lâm Nguyệt, như núi đè vào cô. Gương mặt cô mắc cỡ đỏ bừng, nhu thuận nhắm mắt lại, bị anh đè dựa vào lưng ghế sô pha. Yết hầu Chu Lẫm lên xuống, hôn đôi môi mềm mại của cô.
Bạn học nhỏ đã ngủ, phòng khách chỉ thuộc về bọn họ, không cần cố kỵ, dễ dàng mất khống chế.
Chu Lẫm hôn tuy mới vào nghề nhưng anh có lửa nóng nhiệt tình bị đè nén ba mươi năm qua, đàn ông như vậy là cực phẩm trong cực phẩm, phụ nữ thích như vậy nhất, nhìn khuôn mặt cấm dục kia, thân thể lại cường tráng, cũng biết buổi tối có thể đốt ra ngọn lửa hừng hực cháy mạnh tới mức nào. Cảnh sát Chu trong quá trình phá án tiếp xúc với nhiều loại phụ nữ, vẫn thích nhất là cô gái nhỏ trong nhà mình.
cô giáo trẻ không có kinh nghiệm gì bị anh hôn tan chảy thành vũng nước, tay mềm mại chống xuống, đôi môi bị anh tàn sát bừa bãi, cổ cũng thành mục tiêu bị anh xâm lược, bị lòng bàn tay thô ráp do cầm súng và luyện tập qua lại mơn trớn, mang tới một trận run rẩy.
Cả người Lâm Nguyệt đều vùi trong ngọn lửa của anh, Chu Lẫm chiếm lấy miệng cô, sờ cổ cô, nhưng càng ngày càng không đủ, trên người cô có chỗ còn tốt đẹp hơn mãnh liệt hấp dẫn anh. Ngón tay sờ tới trước cổ áo cô, Chu Lẫm hô hấp dồn dập, cách gần như vậy, anh chỉ cần đưa vào bên trong một chút, liền…
Nhưng Chu Lẫm dằn vặt.
cô quá ngoan, không hề phòng bị với anh, giống như anh làm gì cô cũng không phản đối. Đổi thành người đàn ông khác chắc chắn sẽ mừng rỡ như điên, Chu Lẫm cũng cao hứng, ai lại không thích bạn gáinghe lời như vậy? Nhưng mà giữa nam nữ, ngoại trừ buông thả còn có trách nhiệm, đây không phải chỉ là một đêm phong lưu, cô là người con gái anh muốn cùng kết hôn sinh con, anh đã ba mươi, cô còn quá nhỏ, còn chưa đủ hiểu về nghề cảnh sát hình sự.
Ôm chặt eo cô, Chu Lẫm hung hăng gặm nhẹ cổ cô, chỉ có thể nhìn không thể ăn, thật con mẹ nó hành hạ người.
Lâm Nguyệt hít vào.
“Em vừa ý anh điểm gì?” Chu Lẫm giảm nhẹ lực.
không đau chỉ ngứa nhẹ, Lâm Nguyệt dùng tay ngăn cổ, không chịu nổi anh hôn như vậy. Chu Lẫm không ép, một tay ôm cô vào trong ngực, chống cằm lên đỉnh đầu cô, lặp lại vấn đề vừa hỏi.
Ngực anh phập phồng mạnh mẽ bởi vì lửa nóng của nụ hôn tạo ra, Lâm Nguyệt thở hổn hển, chậm mộthồi mới có tinh lực suy nghĩ lời anh nói. Vừa ý anh điểm gì? Vừa ý anh xuất hiện đúng thời điểm cô cần trợ giúp nhất, ở tại tiểu khu cũ này, bóng dáng anh xách hành lý của cô đi lên lầu, còn có tiếng bước chân anh cõng cô lên lầu trầm ổn, đều khiến cô mê muội, luôn xuất hiện trong đầu cô.
Nhưng Lâm Nguyệt không nói nên lời.
Chu Lẫm cúi đầu, đẩy ra tóc dài tán loạn của cô, Lâm Nguyệt trốn vào ngực anh, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt mịn màng ửng đỏ.
Ngoan ngoãn như vậy, còn chọc người hơn cả khi bạn học nhỏ ỷ lại vào anh.
Lòng Chu Lẫm lập tức ê ẩm, anh muốn cho cô điều tốt nhất, nhưng…
trên bàn trà đột nhiên truyền đến tiếng nhạc chói tai.
Ở một giây kia, Lâm Nguyệt cảm giác được cơ bắp toàn thân anh căng cứng lại, như phản xạ có điều kiện. cô ngẩng đầu, Chu Lẫm đã cầm di động lên, nghe ở trên đỉnh đầu cô, thanh âm bên kia ồn ào, trận đấu bóng chuyền vẫn đang thi đấu, Lâm Nguyệt mơ hồ nghe thấy “người chết…”
Tình cảm ái muội mãnh liệt tan biến, Lâm Nguyệt khẩn trương ngồi thẳng lại.
Chu Lẫm buông di động, mắt đen phức tạp nhìn cô: “Có án mạng, anh phải đi ngay.”
Đây là cảnh sát hình sự, một phút trước còn ôm phụ nữ tâm viên ý mã, trong cục gọi tới một cuộc, phút sau đã phải mặc quần đi giày dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến hiện trường.
Lần đầu tiên Lâm Nguyệt đối mặt với tình huống đột phát như vậy, cô là sinh viên trường sư phạm, sau khi tốt nghiệp thì dạy ở trường tiểu học, cuộc sống của cô luôn yên ổn như vậy, đột nhiên nghe nói có án mạng, giống như bị người lôi xuống đối diện với một mặt nguy hiểm của xã hội này, cô theo bản năng thấy sợ hãi.
không phải lo lắng cho mình, mà là lo lắng Chu Lẫm xảy ra chuyện.
“anh cẩn thận một chút.” Quá nhiều ý nghĩ, cuối cùng chỉ nói ra một câu này.
Chu Lẫm gật đầu, đỡ cô lên: “đi ngủ sớm một chút, mấy ngày tới có thể anh không về, giải quyết xong sẽ tìm em, hai người ăn cơm đi ngủ không cần chờ anh đâu.”
Lâm Nguyệt đã hiểu.
Chu Lẫm không có thời gian, dặn dò đơn giản xong lập tức về phòng thay quần áo. Nhìn cả người anhđều mặc đồ đen, trong đầu Lâm Nguyệt rối bời, đi theo tiễn anh ra cửa. Sắc mặt cô tái nhợt, ánh mắt lo âu nhìn anh, ánh mắt như vậy khiến cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự đã sớm thành thói quen bất cứ lúc nào cũng có thể bị gọi đi phá án, lần đầu tiên sinh ra dao động.
Lần đầu tiên anh không muốn rời khỏi nhà.
Nhưng dao động này chỉ xuất hiện một hai giây, ngay sau đó, đôi mắt Chu Lẫm khôi phục bình tĩnh, đứng ngoài cửa, bình thản nhắc nhở: “anh là cảnh sát hình sự, sau này tình huống này sẽ rất thường xuyên.”
Lâm Nguyệt hiểu, nhưng việc phá án cô không thể hiểu, không giúp được gì, chỉ có thể dặn dò anh lần nữa: “Cẩn thận một chút.”
Chu Lẫm nhìn sâu vào mắt cô, thay cô đóng cửa lại, sau đó không quay đầu lại mà rời đi.
Lâm Nguyệt đứng trong cánh cửa, nghe tiếng bước chân quen thuộc, tốc độ xuống lầu đặc biệt nhanh, trong nháy mắt đã biến mất. cô đột nhiên hốt hoảng, chạy đến bên ban công, đúng lúc nhìn thấy SUV rời khỏi vị trí đỗ xe, như một ánh sáng trong bóng đêm, chạy nhanh khỏi tiểu khu.
Gió đêm mát lạnh, Lâm Nguyệt đứng trên ban công, đột nhiên có chút lạnh.
cô đóng lại cửa sổ, kéo lại rèm, nhìn chằm chằm sô pha một lát, tâm tình phức tạp về phòng ngủ.
Đêm nay Lâm Nguyệt mất ngủ, cô nhịn không được suy đoán Chu Lẫm gặp vụ án gì, nhịn không được tưởng tượng anh đang bận làm gì.
Lăn qua lộn lại, tất cả đều là anh.
Thành phố Giang, trong ngõ nhỏ ở một khu hẻo lánh, Chu Lẫm cùng cả đội họp lại, Đường Hiên, Lý súng sắt, Triệu Cữu, Lưu mắt kính đều ở đây, còn có đồng nghiệp ở đội khác. Mọi người ở trong nhóm wechat luôn trêu chọc nhau, giờ khắc này, bọn họ chỉ là cảnh sát hình sự, một ánh mắt giao nhau, liền phân công mỗi người một việc, chuyên nghiệp giàu kinh nghiệm, đâu vào đấy.