Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong nội các của Cảnh Minh cung An Khánh đế đang cùng Thuần Hi bàn chuyện thì Vương công công bẩm báo có Mộ Dung tướng quân và Mục phó tướng xin yết kiến.
An Khánh đế quan sát hai người rồi nhẹ gật đầu, quả nhiên là con nhà tướng cho dù ở đâu thì cái khí chất này cũng có thể khiến người khác chú ý.
An Khánh đế giao lại binh phù cho Mộ Dung Hoa mới đề cập đến việc Thuần Hi công chúa sẽ cùng bọn họ xuất chinh, hy vọng tướng quân có thể bảo vệ nàng.
Mộ Dung Hoa nhìn tiểu công chúa xinh đẹp yếu đuối nhưng lại vô cùng kiên định nãy giờ vẫn một mực im lặng, hắn không tình nguyện nhưng đây là thánh chỉ nên phải miễn cưỡng chấp hành, Mộ Dung không hiểu chiến trường nguy hiểm như vậy sao An Khánh đế lại để muội muội của mình đi theo chịu khổ làm gì.
Nhưng rồi rất nhanh hắn đã biết được nguyên do khi nghe Thuần Hi trình bày về kế hoạch của nàng, không phải chỉ riêng hoàng đế và Vĩnh Kì mà ngay chính hắn cũng rất bất ngờ trước Thuần Hi.
Nàng để tấm địa đồ trên bàn, lên tiếng:
"Bắc Triều mã lực rất mạnh nếu chúng ta giao chiến trực diện khả năng thắng sẽ rất thấp, muội nghĩ chúng ta có thể dùng thủy binh bí mật bao vây chỗ này."Nàng chỉ tay lên một vị trí trên địa đồ lại nói:"Chúng ta chia quân thành 2 đường, bộ binh xuất phát từ đây như bình thường, có thể để một đội quân tinh nhuệ theo hướng này nhanh chóng tiếp viện cho các phủ đang bị tấn công.
Thủy binh xuất phát từ đây bao vây chúng từ đằng sau, việc này quả thật nguy hiểm trùng trùng vậy nên việc chọn binh rất quan trọng.
Mộ Dung tướng quân việc này giao lại cho tướng quân."
Mộ Dung suy tính trong lòng rồi kiên định nói:
"Mạc tướng sẽ dốc toàn lực tiêu diệt triệt để Bắc Triều."
"Hà hà hà...tốt lắm, có câu nói này của khanh là trẫm yên tâm rồi."
Mộ Dung Hoa trở về quân doanh lập tức cho triệu tập các phó tướng để bàn bạc kế hoạch tác chiến.
Theo lệnh Mục Vĩnh Kì sẽ dẫn đội quân tinh nhuệ khởi hành theo đường tắt nhanh chóng đi tiếp viện, thủy binh sẽ do Vương Lâm và Thẩm Tri Minh chịu trách nhiệm chỉ huy.
Số bộ binh còn lại Mộ Dung Hoa sẽ trực tiếp dẫn dắt, Thuần Hi sẽ ngồi xe ngựa khởi hành cùng bộ binh của hắn.
Thời tiết khắc nghiệt nên quá trình di chuyển của quân cũng tương đối khó khăn, trong khi đó quân Bắc Triều lại được đà thừa thắng xông lên, tình hình càng ngày càng căng thẳng.
Hơn 50 ngày kể từ khi Mộ Dung Hoa xuất chinh Tiểu Thất vẫn luôn u buồn, trong lòng vẫn không khỏi lo lắng và bất an.
Tiểu Thất ngồi trong tư phòng lấy kí thư của mình bắt đầu viết, y vẫn luôn viết về những chuyện mà mình để tâm như muốn qua từng chữ trong kí thư nói cho Mộ Dung Hoa biết từng chuyện mà y trải qua.
Đang ngồi thẫn thờ nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ Tiểu Thất nghe thấy tiếng Chu Mẫn gõ cửa gọi mình:
"Thiếu phu nhân, phu nhân nói muốn gặp người."
Tiểu Thất đứng lên mở cửa hỏi Chu Mẫn:
"Nương vẫn còn chưa ngủ sao? Chu tỷ tỷ có biết nương muốn gặp ta làm gì không?"
"Tiểu nữ cũng không rõ, hẳn là có liên quan đến công tử nên phu nhân mới muốn gặp người lúc này."
"Ta sẽ tới ngay, tỷ về nghỉ ngơi đi."
Sực nhớ tới chuyện gì đó Tiểu Thất vội gọi Chu Mẫn lại, tay lấy ra từ trong hà bao một ít ngân lượng đưa cho cô:
"À đúng rồi Chu tỷ tỷ, sắp tới Tết nguyên đán rồi tỷ cầm ngân lượng may cho mình một ít y phục mới đi."
Chu Mẫn nắm chặt ngân lượng trong tay nở nụ cười giả tạo:
"Đa tạ thiếu phu nhân."
"Được rồi không còn chuyện gì nữa tỷ trở về đi."
Chu Mẫn rời đi nụ cười trên môi biến thành một cỗ tức giận không cam lòng, cô về phòng liền ném số ngân lượng trong tay vào góc phòng căm phẫn gằn từng chữ:
"Ta cần chút bố thí này của ngươi chắc, nếu ngươi không xuất hiện thì vị trí tướng quân phu nhân này đã là của ta rồi, ngươi là thứ gì mà dám chen chân vào Mộ Dung gia chứ.
Không biết tự lượng sức mình, thật ngu ngốc, thật....đáng chết."
Tiểu Thất khoác thêm áo choàng rồi tới uyển phòng của Trần Tố Tố.
"Nương, người muốn gặp con sao?"
"Tiểu Thất, thời gian này vất vả cho con rồi, nương thấy hay là chúng ta tìm thêm một nha hoàn đi, cũng không thể để con thời tiết lạnh như này phải tự mình nấu nướng, tự mình giặt y phục được.
Con xem tay con đã không còn như lúc trước nữa, nương....."
Tiểu Thất khẽ cười:
"Con không sao, Mộ Dung không thích có người lạ trong nhà nên con cũng không thích, còn có Chu tỷ tỷ giúp con mà nương đừng lo.
Con cũng là nam nhi một chút cực khổ này có xá gì."
"Con...hay con lo về chuyện tiền bạc trong nhà, con đừng lo nương có tiền, số nữ trang này là của hồi môn của nương con đem bán đi." Bà lấy số nữ trang mà mình cất giữ lâu nay đưa hết cho Tiểu Thất.
Tiểu Thất nghẹn ngào nhìn số nữ trang ít ỏi được bọc cẩn thận trong vài ba lớp vải rồi lại nhìn người phụ nữ hiền lành đôn hậu trước mặt không nói nên lời.
Y tới đây hơn nửa năm thời gian tuy không dài nhưng lại nhận được quá nhiều tình yêu thương, từ phu quân, từ nương và của những bằng hữu vừa gặp mặt không lâu.
Không thấy Tiểu Thất nói gì Trần Tố Tố lo lắng hỏi:
"Con sao thế."
"Nương giữ lại số nữ trang này đi, con có tiền, Mộ Dung để lại rất nhiều tiền, nhiều đến mức tiêu cả đời cũng không hết, hơn nữa con đi xem bệnh bốc thuốc người ta cũng trả tiền cho con mà, nương không cần lo nghĩ về chuyện này."
Trần Tố Tố hoài nghi:
"Thật không, con không lừa nương đấy chứ."
"Thật mà.
Nương, con định lên trấn mua lương thực chuẩn bị cho Tết nguyên đán với một ít dược liệu người có cần gì không con mua luôn."
Trần Tố Tố thở dài suy tư:
"Chuẩn bị tết rồi, thời gian trôi cũng thật nhanh.
Không biết A Hoa bây giờ tình hình thế nào, nó đi cũng được gần 2 tháng rồi."
Không gian đột nhiên yên tĩnh đến ngột ngạt, Tiểu Thất cáo từ mẫu thân rồi trở về tư phòng, y không ngủ được nên ngồi trên bệ cửa sổ nhìn xa xăm rồi lấy sáo trúc từ đai lưng ra thổi.
Tiếng sáo du dương mang theo nỗi buồn man mác, nỗi nhớ nhung và thương nhớ đến người kia vang lên văng vẳng trong màn đêm đầy tuyết rơi.
Những ngày cuối cùng của tháng chạp từ trong ra ngoài Mộ Dung tư gia đều được treo đèn lồng đỏ.
Nghe Trần Tố Tố nói những năm trước đều là A Hoa viết câu đối dán tường, năm nay Tiểu Thất sẽ thay hắn viết, năm trước A Hoa mua lễ vật tặng cho Mục sư phụ, năm nay Tiểu Thất thay hắn mua.
Tất cả những việc Mộ Dung Hoa không thể làm Tiểu Thất sẽ làm thay hắn.
Đêm giao thừa trên bàn ăn bày đầy bánh, mứt còn có chè trôi nước, ba chén chè lại chỉ có 2 người ngồi ăn.
Tiểu Thất thất thần nhìn chén chè bên cạnh lại nhìn ra ngoài cửa, y không có tâm trạng ăn uống bèn đứng dậy đi ra ngoài nhìn lên trời.
Hôm nay không có tuyết, trên bầu trời cũng xuất hiện lưa thưa vài ngôi sao nhỏ, trống canh vừa điểm Tiểu Thất mắt vẫn nhìn lên cao khẽ thì thầm:" Năm mới bình an, Mộ Dung.".