Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không biết từ bao giờ, Tần Tranh càng ngày càng thích nghe Việt Triêu Tịch gọi tên cô.
Đặc biệt là mấy lúc bọn họ thân mật khắng khít.
Nhưng vào giờ khắc này, cô có chút hoảng hốt, gần như cho rằng bản thân đang trong mơ.
Trước khi về đây cô không biết bên Việt Triêu Tịch khi nào mới hết phong tỏa, nhưng dù sao cô cũng phải trở về Giang Thành.
Cho nên, cô muốn tạm thời ở trên đảo để bình tâm suy nghĩ. Nhưng không ngờ, Việt Triêu Tịch lại tới nơi này.
Rừng trúc thanh tĩnh vắng lặng, từng tia nắng ấm áp xuyên qua những tán lá, chiếu xuống gương mặt của Việt Triêu Tịch.
Ánh sáng và bóng tối phác họa đường cong sườn mặt anh, ngũ quan tinh tế theo sự chuyển động của gương mặt càng trở nên sinh động, khiến cho cô cảm nhận một cách chân thật đây không phải là giấc mơ.
Cô hít sâu một hơi, sau đó đặt nhang muỗi xuống đất.
“Sao anh lại tới chỗ này?”
Ánh mắt Việt Triêu Tịch dõi theo từng cử động của cô, đã lâu không gặp, nỗi nhớ như nước lũ tràn về, anh không muốn bỏ lỡ bất cứ thay đổi nào của cô.
Cô gầy hơn so với lần gặp mặt trước, tóc đã cắt ngắn hơn một chút, đuôi tóc vẫn hơi xoăn, điều này khiến anh có thể xác định được tóc cô là xoăn tự nhiên.
Tần Tranh đặt rượu Dương Mai lên bàn, khẽ cắn môi, nghiêng đầu nhìn anh.
“Không phải em nói đợi tôi về, có chuyện muốn nói với tôi sao?”
Cho nên, anh từ Giang Thành tìm tới đây ư?
Lúc này, Tần Tranh mới chắc chắn anh đúng là tới đây tìm cô.
“Tôi…”
Cô xoay đầu đi, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của cậu mợ trong phòng bếp, khẽ thở dài một hơi: “Đợi lúc nào về rồi nói sau.”
Về? Về Thanh Đồng hay Giang Thành?
Sắc mặt Việt Triêu Tịch vẫn điềm tĩnh, anh duỗi tay muốn kéo cô ngồi xuống, Tần Tranh lại nhanh chóng tránh đi, bầu không khí lúc này có chút gượng gạo.
Anh mím môi: “Ăn với tôi bữa cơm trước, được không?”
Tần Tranh nhìn lướt qua một bàn đầy đồ ăn: “Một mình anh mà gọi nhiều như vậy, quá lãng phí rồi.”
Việt Triêu Tịch khẽ cười: “Hai người ráng ăn thêm một chút là hết ấy mà, ăn không hết thì tôi nhờ gói mang về cũng được vậy?”
Tần Tranh ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn ngồi xuống.
“Tín hiệu điện thoại của tôi không được tốt lắm…” Cô muốn nói nhưng lại thôi.
“Ừm.” Việt Triêu Tịch dùng đũa gắp cho cô một miếng cá: “Bây giờ tôi biết rồi.”
Thiên Đảo nổi tiếng nhất là món cá, hấp là cách tốt nhất để phản ánh độ tươi của cá. Cá sau khi được mổ bụng làm sạch, chỉ cần rắc một lớp muối tinh và rải gừng cắt nhỏ lên là được.
Nước tương không rưới trực tiếp lên trên cá mà bỏ riêng vào một chén nhỏ bên cạnh. Như vậy, nếu thích ăn thanh đạm thì có thể nếm được hương vị thuần túy của cá.
Nước tương là do chính tay cậu cô làm, công thức được ông ngoại của Tần Tranh để lại, ngoại trừ nước tương, còn bỏ thêm nước mắm, đường phèn, cùng với các loại rau khác kết hợp lại.
Ngoài cá hấp và canh cá, Việt Triêu Tịch hầu như đều gọi rau nhồi.
Thịt băm đươc nhét vào đủ loại rau củ, ngoài đậu hủ nhồi thịt, ớt cay nhồi thịt, đặc biệt là ốc nhồi thịt, tỏi nhồi thịt, dưa leo nhồi thịt.
“Anh thích ăn đồ nhồi thịt à? Gọi nhiều thế?” Tần Tranh có chút buồn cười, nhưng cô cũng chỉ hơi cong khóe môi.
“Lần trước em làm không đủ ăn.”
Đôi đũa trong tay Tần Tranh hơi khựng lại, cô nhớ ngày đó ở biệt thự hồ Kính cô đã làm món canh mướp hương nấu nấm.
Cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn anh đang gắp ốc nhồi thịt, nghiêm túc đánh giá.
“Món này bên trong có lá bạc hà, đưa cho tôi đi.”
Cô nhớ Việt Triêu Tịch không thích mùi bạc hà, trước đây có người mời anh kẹo cao su vị bạc hà nhưng anh đều từ chối.
Ốc nhồi thịt cần phải dùng tăm mới có thể lấy ra, cô lại quay vào nhà bếp để lấy tăm, thuận tiện nói với cậu cô một tiếng là gặp được bạn tới đây du lịch.
Cô định thanh toán giúp Việt Triêu Tịch, nhưng cậu cô lại nói người ta đã thanh toán từ trước rồi.
Tần Tranh trở lại đình hóng gió, nhìn thấy Việt Triêu Tịch đang uống rượu Dương Mai.
Giọt rượu sáng bóng làm đầu ngón tay anh càng thêm trắng lạnh, ánh trăng dần dần lên cao, đốt ngón tay thon dài của anh hệt như được bao phủ bởi một lớp ngọc bích.
Cô đi đến, tự rót cho mình một ly. Rượu Dương Mai là rượu tự ủ, bên trong hình như có cho thêm đường phèn, quá mức ngọt, nhưng cô lại thích nó.
Bữa cơm này kết thúc, Tần Tranh đã uống hết mấy ly rượu Dương Mai, trên mặt cũng nổi lên vệt ửng hồng.
“Em định khi nào về?” Việt Triêu Tịch thấp giọng hỏi cô.
Tần Tranh liếc nhìn anh: “Chắc hai ngày nữa, còn anh?”
“Giống em.”
Cô cảm thấy trái tim mình đập lỡ một nhịp, nhất thời không nói nên lời.
Việt Triêu Tịch lại thử kéo tay cô, lần này cô không tránh đi, mặc cho anh nắm trong lòng bàn tay, nghiêm túc nghiên cứu đường chỉ tay của cô.
Đầu ngón tay thon dài vuốt dọc theo những đường chỉ tay trên tay cô, thoạt nhìn rất chăm chú.
Lúc anh cúi đầu, hô hấp nóng bỏng ẩm ướt thậm chí còn phả vào lòng bàn tay của cô.
Tần Tranh hơi ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, lồng ngực cô rung động, vừa chua xót vừa trướng đau.
“Tần Tranh, đường tình duyên của em vừa sâu vừa dài, không có ngã rẽ.”
“Rồi sao nữa?”
“Em sẽ có mối nhân duyên tốt.”
Tần Tranh muốn hỏi một câu, là anh sao?
Nhưng cuối cùng cô cũng không nói ra, chỉ nhẹ nhàng mím môi.
Việt Triêu Tịch cảm nhận được cảm xúc của cô thay đổi, anh ngẩng đầu lên, khẽ vuốt ve gương mặt cô, ngón tay vừa chạm vào đã cảm nhận được sự nóng bỏng,
Anh cũng biết rượu Dương Mai có tác dụng chậm, cũng đoán được cô lại uống quá chén.
Hốc mắt cô đột nhiên đỏ lên: “Việt Triêu Tịch, xin lỗi.”
Xin lỗi, em không muốn tiếp tục một mối quan hệ mập mờ không rõ với anh nữa.
Việt Triêu Tịch như rơi vào hố băng, dường như anh lại trở về đêm mưa hôm đó, lúc ấy cô cũng nói xin lỗi, là cô hiểu lầm.
Khoảnh khắc đó trái tim anh như bị dao cắt, dĩ nhiên không thể nào quên được.
Tần Tranh cắn môi: “Tôi…”
Tay anh giữ lấy gáy cô, có hơi dùng lực, mạnh mẽ đặt nụ hôn lên đôi môi cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");