Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi uống hai cốc nước, cuối cùng thì Ngô Kỳ cũng giảm bớt cảm giác khô rát trong cổ họng. Anh quay lại phòng, nhưng đột nhiên lại cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Vì mưa sẽ tạt vào, nên không mở được cửa sổ và đành phải mở quạt số to nhất, nhưng cơ thể vẫn rất nóng.
Vì vậy, anh cởi áo ngủ ra, rồi tiện tay đặt nó lên ghế. Dù ngồi trước quạt nhưng thân nhiệt vẫn chẳng hề giảm. Anh nhìn xuống vết đỏ nhẹ trên ngực, là vết son còn sót lại do anh cố tình không lau đi khi tắm.
Đèn phòng như thể cũng phát ra nhiệt, Ngô Kỳ cáu kỉnh tắt đèn đi. Anh dọn chăn cùng những vật dụng khác trên giường ra xa, rồi nằm xuống chiếc chiếu lạnh. Dù đã cố gắng bình tĩnh trở lại, nhưng đầu óc không ngừng hiện lên vài hình ảnh như trong phim. Ngô Kỳ lại một lần nữa tức giận bật dậy, đến hơi thở cũng trở nên nặng nề. Và cứ như vậy, vật vã cả đêm.
Cuối cùng trời cũng đã sáng, ánh sáng xuyên qua rèm cửa chiếu sáng cả căn phòng. Vì mồ hôi ướt đẫm nên Ngô Kỳ đã dậy đi tắm. Anh mặc quần áo rồi ra ngoài, lấy khăn lau mái tóc đang ướt đẫm. Sau khi giặt và phơi quần áo, thì bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Vì Thẩm Tư Thanh muốn học nấu ăn nên Ngô Kỳ đã mua thêm một vài loại nguyên liệu khác. Anh đang dựa bên bàn bếp, đôi chân dài bắt chéo, nhìn vào đồng đồ ăn ở siêu thị trên mạng. Sau khi đặt xong thức ăn, anh vội vàng bắc bếp nấu cháo tiếp đến là dọn dẹp nhà cửa.
Khi chuông cửa vang lên, Ngô Kỳ biết đó là nhân viên giao hàng của siêu thị, bèn đặt bát trên tay xuống, ra ngoài mở cửa. Nhân viên giao hàng đưa đồ cho Ngô Kỳ với nụ cười rạng rỡ trên môi, Ngô Kỳ cũng tươi cười trong tâm trạng vô cùng vui vẻ, đồng thời nhắc nhở nhân viên giao hàng chú ý lái xe an toàn trong ngày mưa.
Sau khi đóng cửa lại, anh thu dọn đồ đạc, bê đống thức ăn vào bếp, bóc ra rửa sạch và đóng gói lại cẩn thận.
Mãi đến gần chín giờ thì Thẩm Tư Thanh mới tỉnh giấc. Cô ra khỏi phòng tắm sau khi vệ sinh cá nhân, lúc này mới nhìn thấy Ngô Kỳ đang ngồi đọc sách trên ghế sofa.
Dường như Ngô Kỳ cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Tư Thanh, anh quay đầu lại nhìn cô: “Trong bếp có cháo.”
Thẩm Tư Thanh nở nụ cười ngượng ngùng: “Anh dậy sớm quá nhỉ.”
Ngô Kỳ gấp sách lại, đứng lên lắc đầu: “Đâu có, bây giờ đang buồn ngủ rồi, lát ăn trưa xong lại muốn đi ngủ.”
Thẩm Tư Thanh bưng bát cháo ngồi vào bàn ăn nhấm nháp, chợt nhớ ra hôm nay Ngô Kỳ định dạy cô nấu ăn, nên nhanh chóng ăn hết, rửa bát xong liền phấn khởi đi tới gõ cửa phòng Ngô Kỳ.
Ngô Kỳ lập tức đáp lại: “Tới đây.” Sau đó anh hé cửa, ra ngoài liền lập tức đóng cửa lại.
Thẩm Tư Thanh nghi ngờ, liếc nhìn về phía cửa phòng Ngô Kỳ một cái nhưng lại nhanh chóng quay đi. Cô hỏi Ngô Kỳ: “Anh định dạy tôi nấu món gì thế?”
Ngô Kỳ trả lời: “Cà tím om.”
Thẩm Tư Thanh nghe xong thì khẽ há miệng, dường như đã rất ngạc nhiên. Cô chỉ ăn món này khi ăn cơm bên ngoài, cảm thấy nó rất ngon, nhưng xem ra cũng rất khó làm.
Cô nghi ngờ hỏi Ngô Kỳ: “Món này có khó học không?”
Ngô Kỳ cười đáp: “Không, thực ra rất đơn giản.”
Thẩm Tư Thanh đứng trước cái thớt, nhìn quả cà tím và con dao, không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô quay lại nhìn Ngô Kỳ: “Có yêu cầu gì khi thái không?”
Ngô Kỳ vươn tay ra, Thẩm Tư Thanh đưa con dao cho anh. Cô muốn nhường chỗ cho anh, nhưng trong bếp chỉ có vị trí rửa bát là rộng rãi, còn nơi cắt thái đồ ăn lại chỉ đủ chỗ cho hai người miễn cưỡng đứng yên, hoàn toàn không có không gian để di chuyển.
Đúng lúc cô đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan thì Ngô Kỳ đã vây quanh cô và bắt đầu thái đồ ăn. Hơi thở của anh ở ngay bên tai cô, hơi thở ấy ướt át như sáp, mềm mại phả lên cổ cô. Khiến cơ thể Thẩm Tư Thanh đông cứng.
Ngô Kỳ vừa thái vừa dạy cô kỹ thuật khi thái, Thẩm Tư Thanh lắng nghe giọng nói bên tai, nhất thời quên luôn việc hít thở. Cứ thế cho đến khi Ngô Kỳ thái xong quả cà tím, thì anh mới nhận ra sự kỳ lạ của Thẩm Tư Thanh. Mặt cô đỏ bừng, đôi mắt mở to, vẻ mặt thất thần.
Đầu óc Ngô Kỳ lập tức trống rỗng, anh lo lắng đỡ Thẩm Tư Thanh, hỏi: “Cô sao thế? Khó chịu chỗ nào sao?”
Thẩm Tư Thanh không trả lời. Ngô Kỳ lập tức cầm điện thoại lên, khi Thẩm Tư Thanh thấy anh bấm ba con số 120 thì não bộ đã buộc phải hoạt động trở lại. Cô chộp lấy điện thoại, bước nhanh ra khỏi phòng bếp, rồi ôm ngực hít thở một hơi thật sâu.
Ngô Kỳ vội vàng rót cho cô một cốc nước, hỏi: “Muốn uống không?”
Thẩm Tư Thanh xua tay, ngoài việc sắc da đang đỏ lựng ra thì mọi thứ đã trở lại bình thường.
“Những thứ anh vừa dạy, tôi hiểu cả rồi, anh đến nhìn xem tôi thái có đúng hay không là được.”
Ngô Kỳ theo sau, lo lắng hỏi: “Thực sự không cần đến bệnh viện kiểm tra sao? Cô xuất hiện tình trạng như vậy lâu chưa? Nó có xảy ra thường xuyên không?”
Thẩm Tư Thanh nghiến răng, một lúc sau cô mới lên tiếng với âm lượng gần như bị tiếng mưa át mất: “Vừa rồi anh đứng gần tôi quá rồi.”
Ngô Kỳ hoàn toàn không tin những gì mình nghe được, anh muốn Thẩm Tư Thanh nói một lần nữa, nhưng vừa định lên tiếng lại thấy da Thẩm Tư Thanh càng đỏ thêm, hai má dường như hơi ửng hồng.
Anh quay người, nụ cười ẩn giấu chẳng thể kìm được nữa, đành phải bật ra. Anh phải cố gắng hết sức kìm lại mới không phát ra tiếng.
Thẩm Tư Thanh đang xấu hổ và vì quá tập trung vào việc thái rau nên không nhìn thấy động tác của Ngô Kỳ. Vì vậy, dưới sự hướng dẫn của Ngô Kỳ, Thẩm Tư Thanh đã hoàn thành việc thái rau một cách suôn sẻ.
Tiếp đến, Ngô Kỳ bắt đầu dạy cô cách nấu nướng. Quá trình diễn ra rất thuận lợi, các món ăn được nấu chín đều, màu sắc và hương vị đều đầy đủ.