Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thức thần của Rin biến mất vào một chiều nọ.
Inuyasha đang đứng dưới suối rửa sạch máu dính trên người, con chim trắng bỗng nhiên bay lên, dốc hết sức đập cánh vài cái trước mặt cậu rồi tự bốc cháy, thoắt cái đã rơi rụng thành nắm tro trôi theo dòng nước.
Thời gian không đúng chút nào. Rin nói là hai tháng cơ mà. Cậu là bán yêu, mỗi tháng đều trải qua nỗi sợ một đêm ấy mất đi yêu lực, không có chuyện cậu sẽ nhớ sai thời gian, huống chi đêm trăng non đang đến gần, còn bao nhiêu ngày cậu biết rõ.
Nhìn ánh tà dương đỏ au như máu lấp loáng trên mặt nước, trái tim Inuyasha chợt đập dồn, cậu bỗng có dự cảm không lành.
Inuyasha không dám ngủ, suốt mấy ngày liền không ngừng chạy về. Cho đến khi cậu trở lại Musashi, thôn làng đã chìm vào biển lửa máu tanh.
Tấn công làng là một tên lính đánh thuê nhập bọn với lũ yêu quái, Inuyasha vươn móng vuốt xé nát kẻ gần nhất, thi thể bị cắt làm hai nửa lại vặn vẹo một cách kỳ cục. Inuyasha biết thứ này, tên lính đánh thuê hiển nhiên đã hiến cơ thể mình cho yêu quái, giống Naraku năm xưa vậy.
Biết đâu tên này cũng có một nguyện vọng thảm thương nào đó, nhưng người phụ nữ bị tên đó tấn công đã chết rồi, đứa bé trong lòng cô ta vẫn nỉ non không ngừng khóc.
Inuyasha thần sắc phức tạp, cậu không kịp thấy buồn cho người phụ nữ đã chết, vội túm cổ một đứa bé kích động vừa chạy vọt ra. Đứa bé này nhìn khá quen, có lẽ là một trong mấy đứa nhỏ hay đến nhà Rin nghe chuyện, thấy cậu cũng không quá sợ hãi.
“Đã xảy ra chuyện gì? Rin đâu?”
Đứa bé vừa dụi mắt vừa khóc nấc lên, “Ta…ta không biết, bỗng dưng trong làng có rất nhiều người xấu…hu hu…Có người nói vì ngươi đi rồi, không có ai bảo vệ dân làng…người xấu đến rồi…”
Inuyasha mất kiên nhẫn, nắm lấy hai vai nó mà lắc, “Rin và những người khác đâu?”
Đứa nhỏ trợn tròn mắt sững sờ trong phút chốc rồi mới hiểu được Inuyasha muốn hỏi cái gì, “Rin đại nhân đang giăng kết giới ở thần xã bên kia, bảo vệ những người không chạy trốn kịp, nhưng hình như sắp không chịu nổi rồi…”
Hèn gì thức thần biến mất, hóa ra là vì Rin gặp nguy hiểm.
Nói rồi đứa bé kia lại muốn khóc nấc lên, bạn nó từ một căn nhà lụp xụp gần đó chạy ra, lôi kéo nó hướng về phía rừng cây, lại bị Inuyasha túm gáy cả hai đứa lại. “Hai đứa bay điên rồi hả? Giờ vào rừng rồi đến tối không ra được thì sao? Trong đó vừa có dã thú vừa có yêu quái thì đối phó thế nào?”
Hai đứa bé nhìn nhau, rồi lại nhìn Inuyasha.
Inuyasha rút Thiết Toái Nha ra, cổ tay vừa chuyển, thanh kiếm cùn đã biến thành yêu đao to lớn. Mấy đứa nhỏ thấy thế xuýt xoa không ngớt. Cậu chắt lưỡi một tiếng, nói với chúng nó, “Theo sát ta, nếu có gặp được bạn bè thì bảo chúng nó tránh sau lưng ta.”
Mặt trời lặn dần qua ngọn cây. Xui rủi thay, hôm nay đối với Inuyasha mà nói là một ngày cực kỳ bất tiện. Cậu phải tranh thủ thời gian, nhất định phải giải quyết đám lính đánh thuê hợp thể với yêu quái này cho xong trước khi trời tối.
“Cút ngay!”
Inuyasha bảo vệ một bé gái sau lưng cậu, lấy cánh tay đỡ một nhát kiếm thay nó, lại vung tay xé kẻ địch thành từng mảnh.
Thiết Toái Nha cao thấp vun vút trong không khí, đống thịt của đám ô hợp kia rơi rụng lả tả mà vặn vẹo không ngừng. Không phải yêu quái gì quá lợi hại, nhưng số lượng lại rất nhiều, hơn nữa chiêu thức kỳ lạ quái đản. Inuyasha lấy một địch nhiều nên không khỏi thua thiệt.
Tuy đều là những vết bỏng vết cắt không chết được, nhưng nhìn qua cũng khá thê thảm. So với người anh yêu quái Sesshoumaru, dường như cậu vĩnh viễn vẫn không học được cách đánh thế nào cho đàng hoàng hơn chút.
Không chỉ là chênh lệch sức mạnh giữa yêu quái và bán yêu, càng là vì Inuyasha vĩnh viễn không thể mặc kệ kẻ yếu đang chịu thương tổn. Cậu tính tình nóng nảy vậy đó, thực ra lại là người tốt lại rất dễ mềm lòng. Mấy đứa nhỏ trong làng thường tiếp xúc với Rin ít nhiều cũng nhận ra được điểm này, nên khi nguy hiểm ập đến, chúng nó như một đám gà con thận trọng nấp sau lưng Inuyasha, để cậu che chở.
Đến chạng vạng, cậu tìm được Rin và đám người già trẻ nhỏ được bảo vệ trong kết giới ở thần xã. Đám yêu quái lính đánh thuê trong làng cũng bị cậu tiêu diệt gần hết, chỉ còn một đám trước chỗ này. Inuyasha đứng chắn trước Rin, để bà đưa những người khác chạy mau, còn lại giao cho cậu.
Rin cứ mãi quay đầu lại như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn dẫn dân làng rời đi.
Thiết Toái Nha trong tay Inuyasha đã không biến hóa được nữa. Cậu chắt lưỡi một tiếng, thu đao vào vỏ. Cậu dùng móng vuốt vẫn chưa biến mất đánh về phía kẻ địch – cậu không có lựa chọn, cho dù yêu lực mất hết, biến thành nhân loại bất lực, cậu vẫn phải bảo vệ những người còn yếu đuối hơn cậu nữa.
Tới gần nửa đêm rốt cuộc cậu mới hoàn toàn tiêu diệt hết kẻ địch trước mắt. Đối với cơ thể con người mà nói đây quả thực là một hồi ác chiến. Mái tóc đen tuyền của Inuyasha đã ướt đẫm mồ hôi và máu. Mất máu quá nhiều khiến cậu thấy hơi chếnh choáng. Cậu chống Thiết Toái Nha đứng thở hổn hển một hồi, buồng phổi bỏng rát khiến cậu không kìm được ho khan, lại ho ra một búng máu tươi.
Tình trạng của cậu rất tệ, nhưng ít nhất cậu còn sống, chỉ cần cầm cự được đến hừng đông, mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Với thể xác con người như cậu bây giờ hiển nhiên không nên đi lại bên ngoài. Cậu chống Thiết Toái Nha mà tập tễnh thất thểu đi vào làng, những người may mắn còn sống có lẽ đều tụ tập chỗ nhà Rin, không biết bọn họ có bình an không.
Inuyasha cho là mình đã diệt hết phần lớn kẻ địch, nhưng dọc đường thấy thêm rất nhiều thi thể yêu quái xa lạ khiến cậu kinh ngạc. Có lẽ do mùi máu của con người mà dẫn đến càng nhiều yêu quái chăng.
Mong họ đừng chết…
Cậu thầm nghĩ, mặc kệ bản thân đã bết bát vô cùng, liều mạng đi nhanh vào thôn, máu nhỏ giọt xuống đất thành một đường dài. Thể xác cậu đã đau đến chết lặng, nhưng tinh thần lại quá khẩn trương, cũng vì thế mà Inuyasha xem nhẹ một cơn đau khác đang âm thầm lan ra từ tận xương tủy.
Từ xa đã có thể thấy nhà Rin giữa đống xác yêu quái chung quanh, may mà không hao tổn gì, cửa đóng chặt lại, có ánh nến màu quýt ấm áp hắt ra từ cửa sổ.
Inuyasha chợt thở phào nhẹ nhõm, cả người cậu giờ mới nhớ ra đau đớn vô lực đang hoành hành. Cậu chống Thiết Toái Nha nhích từng chút về phía cửa, định đưa tay gõ gõ để bọn họ cho cậu vào.
Một ít âm thanh bỗng truyền đến tai cậu.
Cậu nghe thấy tiếng đám nhỏ trong nhà nhao nhao ầm ĩ, nghe Rin mừng mừng tủi tủi khóc nói, “May mà có ngài đến, Sesshoumaru đại nhân.”
Sau đó cậu nghe có một giọng nam trầm thấp nhẹ nhàng đáp, “Không sao nữa rồi.”
Đó là giọng nói vô cùng quen thuộc, thường xuyên châm chọc nhạo báng cậu, vừa cao ngạo vừa lạnh lùng, rét buốt như tuyết rơi ngày đông.
Cậu chưa bao giờ nghe giọng nói ấy có thể nói được một câu an ủi dịu dàng đến vậy.
Cái tay định gõ cửa của Inuyasha bỗng dưng thấy nặng như có ngàn cân đè xuống, không nâng lên được. Cậu cắn môi không nói tiếng nào, tay nắm chặt Thiết Toái Nha, chống kiếm đỡ mình yên lặng đi mau.
Mặt đất dọc đường tích đầy máu của cậu, nếu có người phát hiện nhất định sẽ cười nhạo cậu yếu đuối ngu xuẩn, nhưng Inuyasha đã chẳng còn hơi sức đâu để ý nữa.
Có lẽ Rin sẽ tưởng đống máu này là từ đám yêu quái xui xẻo bị Sesshoumaru giết, Inuyasha nghĩ, còn anh trai cậu, dù biết rõ vết máu là của đứa em bán yêu vô dụng này, nhất định cũng chỉ khinh thường bàng quan.
Cậu chỉ muốn lặng yên rời khỏi nơi đây. Ánh nến vàng ấm áp bên trong không hợp với cậu, cậu không muốn người khác phát hiện ra mình như một con chó lang thang bị nhốt ngoài tấm cửa cũ kỹ đó.
Đáng lẽ cậu nên giác ngộ mới phải, hãy chỉ lo cho bản thân thôi, giống một yêu quái thực thụ, đừng vì người khác mà lao đầu vào hiểm nguy, càng không nên để dáng vẻ yếu đuối của mình lộ ra trước mặt bất kỳ ai khác.
Nhưng dù là vậy vẫn không giải thích được nỗi mất mát tủi thân tuôn trào như đê vỡ trong lòng là từ đâu mà đến.
Inuyasha hoàn toàn không biết mình muốn đi đâu, cậu cứ thế mù quáng đi tới, đôi chân máy móc cứ bước từng bước một về phía trước, cho đến khi bóng dáng cậu biến mất trong rừng sâu, cứ như không ý thức được mình chỉ là nhân loại đang trọng thương, cả người đầy máu, bủn rủn vô lực.
Cuối cùng, vì mất máu quá nhiều mà cậu không đi nổi nữa, cậu ngã ngồi dưới một gốc đại thụ. Trong mũi, trong họng đều là vị máu tanh nồng. Inuyasha cuốn phần tay áo rách rưới lên xoa lung tung trên mặt, mới lau mấy cái tay áo đã ướt, chất lỏng mằn mặn làm vết máu trên tay áo bóng loáng cả lên, còn không ngừng theo gò má trượt xuống, nhỏ giọt trên áo quần loang lổ vết máu của cậu.
Cậu chẳng biết mình bắt đầu khóc từ bao giờ. Cảm giác mất mát mãnh liệt lẫn mỏi mệt khiến cậu không ngừng khóc được, theo bản năng cắn môi để đừng phát ra chút âm thanh nào. Nếu không phải nước mắt làm tầm mắt cậu nhòa đi, có lẽ cậu còn chẳng biết mình đang khóc.
Cậu thật sự chịu không được, trái tim như bị bóp nghẹt đau đớn vô cùng – đâu chỉ vì dân làng được cậu cứu không thèm để ý đến bán yêu vì bảo vệ họ mà thương tích đầy mình, cũng đâu chỉ vì cánh cửa gỗ nhà Rin đóng chặt.
Mà vì một câu nói quá đỗi dịu dàng.
Tựa như sợi rơm cuối cùng đè chết lạc đà, nhẹ nhàng đáp xuống trái tim cậu, dễ dàng đập vỡ vẻ ngoài kiên cường mà cậu cố gắng xây dựng nhiều năm, khiến nỗi thất vọng và tủi thân gom góp bấy lâu tuôn trào mãnh liệt, chỉ trong giây lát đã nhấn chìm cậu.
Inuyasha cố sức nhếch môi, để lộ một cười còn khó coi hơn khóc, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuôi.
Có lẽ trở nên mạnh mẽ chỉ là ảo giác của cậu. Cậu chưa bao giờ lớn, vĩnh viễn là đứa nhỏ cô đơn ngốc nghếch năm nào. Khi còn bé bán yêu từng ôm quả cầu bẩn bám đầy bụi đất, dù đại yêu quái trẻ tuổi năm ấy lộ vẻ mặt khó chịu tới đâu, cậu vẫn dịu ngoan đứng đó nở nụ cười ngây thơ, chỉ vì muốn lấy lòng anh trai mình mà thôi.
Sau này cậu dần học được cách bảo vệ mình, đại yêu quái châm biếm cậu, cậu cũng biết mỉa mai đáp lời, hoặc là vung đao đánh nhau đến ngươi chết ta sống. Đã biết bao lần cậu oán giận nói với các bạn rằng Sesshoumaru tính tình quá tệ, cứ thích lên cơn đến làm phiền cậu, nhưng đến tận bây giờ cậu cũng chưa từng nghĩ kỹ xem nguyên nhân thực sự là gì.
Biết đâu anh trai cậu đối xử với cậu ác liệt như vậy, không phải vì tính tình hắn tệ, thậm chí không phải vì hắn ghét con người, mà đơn giản chỉ vì hắn ghét cậu thì sao?
Cậu chưa bao giờ muốn nghĩ như thế, vì thực sự đau lắm. Cậu bày tỏ ý tốt của mình rất rõ ràng, chỉ cần Sesshoumaru đối với cậu ôn hòa một chút thôi, cậu sẽ lập tức thu lại nanh vuốt, thay anh trai bảo vệ tùy tùng, sẽ làm bộ lơ đễnh mà kiếm tình hình bóng của anh, ánh mắt cậu chẳng biết từ khi nào lặng lẽ lộ ra nhu mộ yêu mến.
Nhưng mọi thứ đã qua mất rồi. Ý tốt của cậu, tính tình không được tự nhiên của cậu, trong mắt Sesshoumaru chỉ là ngu xuẩn đến buồn cười. Tự tôn mà cậu cố gắng duy trì cũng chẳng có nghĩa lý gì. Thậm chí người anh yêu quái của cậu nguyện ý hạ mình bảo vệ con người, lại vẫn đối xử với cậu như một món đồ không hơn.
Cậu như đứa ngốc cứ phí công phí sức mà cố gắng lâu như vậy.
Rốt cuộc Inuyasha không kìm chế nữa, cậu co hai chân lên cuộn mình lại, nước mắt cứ thế thành dòng chảy xuôi, hệt như đứa nhỏ mình đầy thương tích bị lạc đường, bật khóc nức nở.
Cuối cùng cậu hiểu ra, cậu để ý anh trai hơn cậu tưởng nhiều lắm.