Bảu nă, nay, Sở Tuân vẫn ở tại biên quan, vẫn anh dũng chiến đấu với quân địch. Bảy năm ngậm đắng nuối cay, chờ ngày hồi kinh, đòi lại hết thảy nợ cũ.
Còn nàng thì sao?
Đã bao lần nàng nhìn thấy cánh nhạn về nam, thấy cảnh hoa nở hoa tàn mà chẳng thể thấy được bóng dáng chàng thiếu niên năm ấy trở về.
Đến lúc gặp lại giờ hắn đã mang trên mình mối thù diệt môn năm xưa nào dám nghĩ đến việc tình trường nhi nữ. Nàng lại là công chúa đương triều con gái của kẻ thù không đội trời chung.
Cảnh tương phùng này vừa lúc lại là khởi đầu cho một cho sợi tơ tình bi thương thấm đẫm nước mắt giai nhân, luyến lưu dấu chân quân tử.
Đến cuối cùng khi sợi tơ tình ấy đã đoạn nhân gian chỉ biết trăng tròn vừa lúc hoa đã tàn.