Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Pi sà Thần
Lúc biết Hoàng Anh sẽ ở lại nhà họ Trần hai ba ngày, Lý Giai Hoàn sao ngồi yên nổi, cô nàng quẳng cái khăn mặt người hầu đưa, đẩy ghế chạy ra khỏi phòng ăn, cô ta muốn đi hỏi Trần Tông Nguyệt, chẳng lẽ mười mấy năm qua bên nhau với anh không quan trọng bằng một tờ giám định DNA vô nghĩa ư? Cô ta không tin chuyện gì Trần Tông Nguyệt cũng nghe ông nội sắp xếp, họ đã sớm có khoảng cách.
Rẽ sang bên chính là cầu thang, nhưng cô sững sờ đứng yên.
Trời chạng vạng đầy mây tạo thành một màu xám hỗn độn, gió mưa cáu gắt ngoài cửa kính càng làm nổi bật sự tĩnh lặng trong nhà, bỗng dưng tạo ảo giác lúc này cầu thang trống trải hơn bình thường.
Cô thấy tóc Hoàng Anh rũ trên bậc thang, như mạch nước ngầm màu đen đọng lại, cặp chân trắng nõn của cô quấn chặt lấy eo người đàn ông nọ; thấy Trần Tông Nguyệt kéo cô đứng dậy, cô lại đột nhiên kéo cổ áo Trần Tông Nguyệt, kiễng chân nhào lên hôn anh, hai người lại quấn lấy nhau lần nữa.
Lý Giai Hoàn lảo đảo men theo hành lang quay lại, nhìn thấy quan hệ bất chính bí mật làm cô sốc, và cả sự hoang mang lúng túng không biết chuyện sẽ phát triển đến mức nào, trong một giây cô như không biết mình đang ở đâu.
Trước bàn ăn được ánh đèn pha lê chiếu sáng, Lý Giai Hoàn ngồi ngây ra, bỗng dưng nhớ lại, khi cô ngồi trên tàu chở khách đến Ma Cao, cũng là lúc gần chạng vạng, gió biển tanh mặn làm mặt nước gợn sóng, mái tóc cô như làn khói liên tục tung bay trước mắt.
Lúc sắp đến bến tàu, phóng tầm mắt ra xa, tất cả đều là xe buýt đưa đón khách du lịch đến khách sạn.
Lý Giai Hoàn băng qua các du khách đang nghe nhân viên khách sạn giới thiệu bằng ánh mắt kiêu căng, cúi đầu chui vào một chiếc xe con xa hoa.
Khi đó hội còn đang hưng thịnh, không ít người ngang ngược có dã tâm, tiết mục sáng tranh tối đấu cực kỳ đặc sắc. Bây giờ đổi thành một nhóm người này, lòng người tan rã thì chuyển gạo cũng khó, ai cũng như rắn mất đầu làm việc vì lợi, chẳng qua đều đang giả vờ chơi trò gia đình.
Đi vào hội trường chính, không khó nhìn thấy nhân viên bên quan hệ công chúng xinh xắn đang chào mời khách giàu, bên cạnh có hai bảo vệ thủ sẵn.
Lý Giai Hoàn bước trên nền đá cẩm thạch vân, đi ngang qua đào nguyên sơn đúc vàng bị đặt trong lồng kính, ngà voi khắc bát tiên quá hải.
Chờ trước cửa phòng có tấm biển “Không phận sự miễn vào” một lúc, cô thấy Trần Tông Nguyệt bước ra khỏi phòng ——
Đây là vị quá giang long [1] trẻ nhất trong thập kỷ 70, sau khi trở thành chủ tịch tập đoàn Lệ Hoa ở Ma Cao, ‘vua ngành giải trí’ với số tài sản ước chừng hơn chục tỉ đồng thì thành thần tài tiền vào như nước.
[1] Quá giang long: Chỉ người có tiền có quyền từ nơi khác đến, rất có thế lực.
Nhưng theo sát sau Trần Tông Nguyệt, một người đàn ông đầy máu bị đỡ ra, dường như anh ta muốn giữ mình tỉnh táo nên banh to hai mắt, như một chiếc mặt nạ hổ.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Tiền Thừa, còn kịp buổi bắn pháo hoa hàng đêm, tối nay có Thiên Long [2] xuất hiện.
[2] Nếu mình không nhầm thì đây là một đội trống người Nam Phi ở chùa Nam Hoa, Trung Quốc. Nguyên gốc là 天龙.
Trong tiếng nhạc sôi động, ánh sáng hoà vào lửa đỏ, lửa rực tận trời.
Trần Tông Nguyệt đi về phía cô, lão Văn đuổi đến cạnh anh nói, “Trần tiên sinh, A Thừa này…” Ngừng một lát, giọng ông hạ xuống thấp hơn, “Là cháu ngoại trai của Hoàng Hạo Thiên.”
Hoàng Hạo Thiên, một kẻ gan to bằng trời, người đàn ông có thể dùng chính con gái ruột mình để “thay xà đổi cột”.
Vốn Trần Tông Nguyệt định hi sinh Tiền Thừa lúc đối chất với mặt các chú các bác, nhưng tin này làm anh đổi ý nói với lão Văn, “Nó đi theo ông trước, dạy nó làm việc.”
Sau đó Trần Tông Nguyệt mới đi đến trước mặt cô, nụ cười nhã nhặn không khác bình thường là bao, ẩn chút nghiêm khắc soi xét.
Thực ra, Lý Giai Hoàn sợ anh nhiều hơn là kính trọng, sao Trần Tông Nguyệt lại không cảm nhận được, nhưng dù gì cũng là người nhìn mình lớn lên, cô tưởng rằng giữa họ ít nhiều cũng có chút lòng tin.
Vì vậy, tuy Lý Giai Hoàn lo lắng trước hành động ra sức lấy lòng Trần Tông Nguyệt của Hoàng Anh, cũng nghi ngờ có phải cô ta đã biết thân phận thật rồi không, nhưng vẫn còn ôm một tia hy vọng. Trần Tông Nguyệt không có lý gì lại giúp Hoàng Anh mà từ bỏ người có quan hệ thân thiết hơn là cô.
Có một khả năng, cô không dám nghĩ đến —— giả như Hoàng Anh là người bên gối của anh.
Chiều nay, trong phòng ăn toả mùi sơn hào hải vị ngào ngạt có rất nhiều người, Hoàng Anh yên lặng ngồi cạnh Tiền Thừa.
Trẻ con khi có được thứ mình muốn, ắt sẽ ngoan ngoãn nghe lời một lúc.
Vỉ hấp bánh bao chúc thọ [3] được đặt lên bàn, nhưng giữa đường Hoàng Anh lại đổi tay lấy cái bánh bao cỡ đại bên cạnh. Cô không biết nó gọi là gì, nhân bên trong có thịt gà, còn cả xá xíu, trứng chim cút, ăn nó đúng là một quyết định không sáng suốt, ăn một cái đã lửng dạ rồi.
[3] Bánh bao chúc thọ (thọ bao – 寿包):
Có người đem rượu hỗn hợp đủ màu sắc lên, mùi vị kì lạ khiến người ta muốn nếm thử lần nữa, ai ai cũng dính men say, phòng ăn rộng lớn biến thành phỏng khiêu vũ, bóng người di chuyển trong tiếng nhạc dịu dàng uyển chuyển, rượu ngon muôn màu muôn vẻ và khói thuốc mơ màng.
Hoàng Anh đẩy ly rượu đi, kéo bé gái lần trước bị Lý Giai Hoàn làm khó đi khiêu vũ.
Hai người hoà vào giữa nam nam nữ nữ, Hoàng Anh đệm nhạc cho tiếng sáo saxophone bằng điệu cười véo von của mình, giả vờ quý ông xoay tròn cô bé kia, tiện tay lấy hoa giả trang trí ở góc xuống, cài trên tai mình và cô bé.
Đổi đổi chỗ ngồi một lúc, không biết sao Lý Giai Hoàn lại thành ngồi cạnh Tiền Thừa.
Ánh sáng chuyển động khắp phòng, dưới bầu không khí mơ mơ màng màng, họ vẫn không có bất cứ sự giao lưu nào, đôi chân nhỏ của cô đặt xuống đất, gót giày gõ cộp cộp bỏ đi.
Tiền Thừa không hiểu gì trong vài giây.
Cuối cùng Hoàng Anh cũng tha cho bé gái, nhặt bừa một quả cà chua bi trong đĩa, ngậm trong miệng, rồi thản nhiên như không ngồi xuống cạnh Trần Tông Nguyệt, kéo tay anh đang cầm ly mạ bạc mờ đến trước mặt mình, cúi đầu nhả quả cà chua bi vào trong rượu của anh.
Ban đầu Trần Tông Nguyệt hơi nhướng mi, rồi lại cười, nếp hằn từ cánh mũi xuống khoé môi sâu hơn một chút, sau đó nhấp môi nếm thử một ngụm.
Hoàng Anh vô ý thức cắn môi dưới, muốn hôn anh, cố nhịn.
Tối đó, khách về hết, biệt thự tĩnh lặng không tiếng động.
Trần Tông Nguyệt loáng thoáng nghe thấy tiếng có người nhảy nhảy nhót nhót ngoài hành lang, tiếng động dừng trước cửa phòng anh, anh xuống giường mở cửa.
Hoàng Anh ngẩn ra một lúc mới rụt tay định gõ cửa về, cô mặc cái váy ngủ màu trắng có thắt lưng, trên ngực thêu hoa thục quỳ đỏ tía, nhét thứ dấm dúi sau lưng vào tay anh rồi vọt vào bên trong.
Trần Tông Nguyệt hạ mắt, thì ra là một bông hoa hồng trong bình hoa đặt cạnh cửa sổ phòng cô.
Cô trèo lên cái giường có tính đàn hồi cao, vén một bên màn lên, tỏ vẻ ngây thơ vô tội hỏi, “Em ngủ trên giường anh được không?”
Nằm cũng nằm rồi. Đương nhiên anh chỉ có thể trả lời, “Được.”
Trần Tông Nguyệt đặt hoa hồng lên tủ đầu giường, quay ra vén chăn lên, cô tự giác chui vào trong tay anh.
Hoàng Anh thích nhìn chằm chằm vào mắt anh thế này, đưa tay ra men theo đường nét cơ thể anh từ cằm đến yết hầu, lại phát hiện ra vẻ ham muốn trong đôi mắt sáng của anh.
Vì buồn nên Trần Tông Nguyệt giữ tay cô lại, nắm trong tay mình, “Không ngủ được?”
Cô ‘ừ’ một cái rồi phủ nhận, “Không phải, em muốn thức thêm, nếu không vừa nhắm mắt thì trời đã sáng rồi.”
Mưa không còn rơi nữa, bóng đêm quang đãng len vào qua tấm màn che cửa sổ sát đất, hơi lạnh làm căn phòng càng thêm trống trải.
“Em thích nhà anh, bật điều hoà cả ngày, bên ngoài cũng yên tĩnh.”
Hơi thở của Trần Tông Nguyệt phả vào mặt cô, làm cô say mê đến mức có thể moi tim moi phổi ra, đầu óc rỗng tuếch.
Hoàng Anh nói không đầu không đuôi, “Hồi bé em sợ tối lắm, nhưng không ai dỗ em ngủ, em lại không muốn làm phiền bác gái, sau này tối tối nghe vợ chồng nhà đối diện cãi nhau, thấy gần bọn họ thì tốt hơn, đến khi lớn thì không chịu được, ồn lắm.”
Khi lòng bàn tay Trần Tông Nguyệt lướt qua hàng lông mày mờ nhạt của cô, cô nhắm mắt lại, lát sau lại mở mắt nói, “Anh biết cái máy làm bỏng ngô tay [4] không? Kiểu “bùm” một cái, tiếng to như nổ bom ấy, tràn ra rất nhiều rất nhiều bỏng ngô.”
[4] Máy làm bỏng ngô tay:
“Hồi đó em không có tiền tiêu vặt, cứ đứng im không nhúc nhích trước mặt chú bán bỏng, chú ấy hết cách bèn cho em một nắm.”
Càng khao khát lâu, càng hạnh phúc khi chiếm được.
Hoàng Anh ôm chặt anh, cọ mũi từ đầu vai này sang đầu vai kia của anh, lại thấy một vết sẹo dài trên vai anh.
Cô chúi vào trong chăn, hôn lên vết sẹo kia, hôn dọc theo gáy anh, hôn một lúc, môi đã kề sát vào mặt anh.
Tức thì nửa mặt bị tay Trần Tông Nguyệt chặn lại, “Tối thì đừng hôn.”
Hoàng Anh bất mãn nhăn nhó, “Tại sao!”
“Vì…” Yết hầu Trần Tông Nguyệt lên xuống, tiếng được tiếng mất, “Em nên ngủ đi, sáng mai phải đi thi còn gì?”
Hoàng Anh tiếp tục nhăn nhó đến gần anh, lòng gian không chết vuốt ve làn da căng chặt nóng bỏng của anh, lần mò xuống dưới.
Trần Tông Nguyệt không cản cô, mắt sáng quắc, “Em chắc chắn mai sẽ rời giường đúng giờ, không đến muộn?”
“… Không chắc.” Cô lí nhí đáp.
“Vậy bỏ tay ra.”
Cô không dám chạm vào chỗ nóng rực ấy, nhưng có thể cảm nhận được mình đã đánh thức con thú ngủ say trong anh.
Hoàng Anh như một loài lai giữa chú sơn dương sợ hãi và con hồ ly nhỏ ranh mãnh, cô chớp chớp mắt, “Vậy anh không khó chịu à?”
Đang nói dở, Trần Tông Nguyệt đã kéo tay cô ấn xuống dưới, cô sợ đến mức hét lên rút tay về, lăn nhanh ra phía bên kia giường.
“Không, không không, ngủ, đi đi ngủ!”
Hoàng Anh nhắm tịt hai mắt, nghe thấy rõ tiếng hít sâu bất đắc dĩ của anh, lại không kiên nhẫn chậc một tiếng.