Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Pi sà Thần
Nụ hôn mãnh liệt lần này dâng hiến trong một đêm nguyệt hắc phong cao, đốm lửa tung toé phấn khích ẩn giữa sự yên tĩnh.
Trần Tông Nguyệt giữ vai cô, như muốn nhào vào xương bướm [1]của cô, hơi đè xuống, bước về phía giường làm cô cứ thế ngã xuống, như quyển “Trăm năm cô đơn” đập trên đất, cô ngã lên giường, lợi dụng cơ thể nhỏ bé yếu ớt của cô, xốc váy ngủ cô, hôn lên làn da như mỡ đông.
[1] Xương bướm:
Hoàng Anh cắn chặt khớp ngón tay, anh cắn vào hạt lựu trên gò cát, đầu lưỡi vẽ vòng tròn, đại não cô thiếu ôxi, cánh tay nhỏ quấn băng gạc ôm đầu anh, nhiệt độ cơ thể tiếp tục tăng cao, lụa mỏng cũng có thể ủi nóng lên.
Nước bọt thoa khắp vùng bụng nhỏ bé của cô, chỗ rốn nước cạn, lại hôn lên môi cô.
Cô giở trò, có nhiều kinh nghiệm hôn môi hơn là khiêu khích nóng bỏng, da thịt trần trụi ngậm chặt với nhau, đầu lưỡi chuyển động, thứ rượu mạnh quá mức thiêu cháy cổ họng.
Quấn quýt hôn anh như cặp đôi mới cưới vừa chia xa, nhưng không cản được bàn tay chai sần vẽ một đường thẳng xuống từ xương sườn, hết lần này đến lần khác lưu luyến bên xương hông.
Quần lót cotton là vệ sĩ vườn địa đàng, không chịu nổi một đòn như thế.
Hoàng Anh bóp lấy bờ vai vững chãi của anh, sương mù che mờ đôi mắt, cô mấp máy môi không thở nổi, “Chẳng phải anh nói… chờ tay em khỏi…”
Trần Tông Nguyệt cười khẽ, “Ai bảo em quay lại? Dù gì cũng phải khích lệ em.” Ánh sáng lờ mờ như bông hoa héo rũ, thần thái anh mang sóng tình dịu dàng, đánh tan lớp phòng vệ, đầu hàng vô điều kiện.
Hoàng Anh vừa sợ hãi vừa ngượng ngùng, kéo chăn lên trùm đầu giả vờ không quan tâm, ngầm đồng ý anh làm bậy, cái này gọi là bịt tai trộm chuông.
Châm chước vì cô vừa mới tiếp nhận “tri thức thâm thuý”, anh muốn để cô nếm thử hương vị trước, bèn làm hai chân cô không khép lại được, càng không biết đặt ở đâu, gót chân cọ liên tục lên ga giường.
Lòng bàn tay anh cứ trùm mãi bên ngoài, đầu ngón tay đi vào một chút lại lùi ra, đào sâu vào hố bẫy ngọt ngào, thúc giục cô leo lên đỉnh lĩnh vực mà mình chưa biết tên, không ai nói cho cô biết cô phải làm gì.
Lăn qua lăn lại, Hoàng Anh rùng mình ưỡn người lên, thở hổn hển, ôm cổ tay anh, như nghẹt thở hoàn toàn trong tích tắc, leo lên đến thế giới cực khoái.
Hai cái chân giãy dụa khi nãy xụi lơ trên giường, loáng thoáng cảm nhận được một luồng khí tanh trào ra từ cơ thể, như một con cá bị mặt trăng câu được.
Màn khởi động trước quá dài, cô trẻ tuổi kiến thức còn nông, không chống lại được chiến lược vừa dịu dàng vừa kịch liệt, sau khi cảm giác nôn nao được phóng thích, cô ngủ say đến mức không mở mắt ra nổi, lúc này mới biết là công hiệu đến muộn của trà an thần.
Cuối cùng Hoàng Anh lại xấu hổ vì phải để anh tự “giải quyết”, tỉnh lại không thấy anh trên giường, trên tủ đầu giường có thêm một cái gạt tàn, một điếu xì gà đã dập.
Không khí trong lành buổi sớm tràn vào qua cửa sổ, chú chim nhỏ và con chó hoang ngoài phòng khó mà làm hoà, không chọn ra nổi ai ầm ĩ hơn, gió vương mùi sương sớm lùa vào hành lang, cả căn phòng đang âm u đáng sợ dần thức tỉnh.
Người làm trong nhà anh thích pha thêm sữa uyên ương. Hoàng Anh nâng ly cà phê, không có ai để lải nhải, chỉ hướng mắt xuống nhìn chằm chằm tờ báo trên bàn, đọc lướt như gió, vang lên tiếng soàn soạt chán ngắt, mãi đến khi A Hoan quay về nói, Trần tiên sinh ở trong bếp.
Nhà bếp sạch sẽ rộng rãi, trên đất có một giỏ hải sản, anh khoanh tay đứng trước cái giỏ, nói chuyện với hai người đàn ông khác, lấy chủ đề là cái giỏ đầy đồ này.
Cô đi đến cạnh Trần Tông Nguyệt, bị mấy sinh vật nhanh nhẹn trong giỏ thu hút, vỏ tròn kìm dài, vẻ ngoài béo tốt. Hoàng Anh nghiêng đầu ngạc nhiên hỏi, “Cua lông Thượng Hải [2]? Mùa này vẫn có?”
[2] Cua lông Thượng Hải, hay còn gọi là cua Trung Quốc, nhỏ hơn nhiều so với các loại cua thông thường và vì thế ăn cũng khó hơn. Nó được xem là món ngon chỉ người sành ăn mới thưởng thức được và là món đặc sản không thể bỏ qua khi đến Thượng Hải. Mỗi năm mùa cua chỉ kéo dài vài tháng vào giữa thu, thường là tháng 9 và tháng 10 khi trứng cua dồi dào nhất. Cua ngon phải lấy từ hồ Yangcheng có nguồn nước tinh khiết bậc nhất trong thành phố – với số lượng hạn chế và có giá lên tới 105 đô la (hơn 2 triệu đồng) cho mỗi kg. Thịt cua ngọt thanh chứ không hề tanh, trứng lại nhiều và béo ngậy.
Người ta nói chín cái mười đực, tháng chín ăn cua cái càng vàng dày thịt, tháng mười ăn cua đực thơm ngon mỡ màng.
Trần Tông Nguyệt nghiêng người về phía cô, nói, “Cua hoang, từ Triều Tiên, chất lượng hàng năm không cao, nghe nói năm nay lại tốt đến bất ngờ, mua về thử một lần.”
Lão Văn bên cạnh cười, “Bán mà không khen nó, ngài mua chắc?”
Khuôn mặt sáng sủa của Trần Tông Nguyệt lộ vẻ tỉnh ngộ, “Cũng phải. Không hấp được thì làm cua xào, không được thật thì tính sau.”
Nói xong anh ôm Hoàng Anh ra khỏi bếp, thấy dì giúp việc, anh bèn vẫy tay lại, nói, “Ga giường phòng tôi cần thay.”
Hoàng Anh không tự nhiên được như anh, cọ cọ mũi.
Sau đó, Trần Tông Nguyệt nói với cô, “Trưa nay A Thừa sẽ đến ăn cơm, anh cũng muốn nói với nó mấy chuyện liên quan đến em.”
Anh bóp bóp mặt cô, “Em cứ làm những gì mình thích là được, đừng nghĩ nhiều.”
Từ sau khi xảy ra chuyện ông chủ Đỗ, Tiền Thừa đã chuyển về nhà ở, hôm nay đến nhà họ Trần thì thấy Hoàng Anh, vẫn không hay biết lí do sao cô xuất hiện ở đây, mãi đến khi ngồi vào bàn ăn.
Mỗi đầu bàn đặt một ly nước pha lê khắc hoa văn, ở giữa là một đĩa cua hấp.
Bên cạnh Hoàng Anh ngồi đối diện là chủ nhân duy nhất của căn nhà này.
Trần Tông Nguyệt nắm tay cô, thành thạo dùng búa đập cua [3] gõ nhẹ lên lớp vỏ chín thành màu quýt, dùng kim lấy thịt cua [4] gạt sang, lộ ra thịt cua, hoàn toàn tách ra khỏi lớp vỏ.
[3], [4] Full bộ đồ dùng để ăn cua. Ở Thượng Hải có truyền thống ăn cua khá tao nhã và phức tạp tỉ mẩn:v Thậm chí ăn xong họ còn có thể xếp vỏ cua thành con cua nguyên vẹn như ban đầu ‘-‘
Lý Giai Hoàn không nếm mấy miếng đã ném khăn ăn bỏ đi. Tiền Thừa giữ im lặng, lão Văn nhắc anh như không có chuyện gì, bảo để nguội thì mất ngon.
Buổi chiều, người hầu nhà họ Trần đang tu sửa vườn hoa, Hoàng Anh cũng ở đó.
Lúc này, phía sau có người gọi cô, “Hoàng Anh!”
Quay đầu lại, Tiền Thừa bước đến với vẻ nghiêm trọng, chẳng nói chẳng rằng túm cổ tay cô, kéo thẳng vào nhà.
“Anh bỏ ra…” Hoàng Anh hất mạnh tay anh ra, tự mình lảo đảo, “Thả em ra!”
“Mày!” Tiền Thừa nóng tính, túm người rồi mới nghĩ lí do, phút chốc không biết lựa lời sao cho phải, “Trần tiên sinh… Anh ấy không phải người tốt như mày tưởng đâu!”
Đúng là chuyện lạ có thật, Tiền Thừa mà cũng nói xấu Trần tiên sinh.
“Anh ấy có phải người tốt hay không, anh dựa vào đâu mà nói chắc thế.”
Trần Tông Nguyệt đối tốt với cô, trong mắt cô, anh ấy chính là người tốt, tốt đến mức không tìm ra được người thứ hai tốt đến thế.
Bất chấp hết, Tiền Thừa lôi cô lên trên tầng, “Tóm lại, mày đi xin lỗi Trần tiên sinh với anh, sau đó đừng gặp anh ấy nữa, tại anh mày không phát hiện sớm hơn, ngàn sai vạn sai là lỗi của anh, anh xin lỗi mày…”
Hoàng Anh bám chặt vào cầu thang, “Em không đi!”
Tiền Thừa cho rằng tình huống bây giờ chỉ hơi phức tạp hơn chuyện anh em cãi nhau một tí, “Lạy mày chia tay anh ấy tìm người tử tế đi, đừng làm người khác lo cho mày.”
Không ngờ, cô lại đáp, “Ai lo cho em? Anh hay là bác gái?”
Tiền Thừa sững người buông tay ra.
Hoàng Anh buồn buồn sợ sợ, nói thẳng lời tự đáy lòng, “Tất cả những gì bác gái làm, đều chỉ mong lương tâm không day dứt, bác chưa bao giờ thực sự lo cho em, Tiền Thừa, anh cũng thế.”
“Đặng Quyên ra tù ba lần, ba lần, có lần nào em không bị mẹ đánh gần chết, mọi người còn giả vờ như chưa có gì xảy ra, lần một lần hai đưa em đến cạnh bà, chỉ vì bà là mẹ em?”
“Em biết, em không có tư cách trách móc, vậy nên từ trước đến nay em vẫn chấp nhận, muốn hai người sống cho yên lòng.”
Lời Tiền Thừa muốn nói đến tận cổ, nhưng hễ há mồm ra thì lại như bị câm. Từ nhỏ Hoàng Anh đã thiếu cảm giác an toàn, đến cả anh cũng nhận ra điều này, có lẽ đúng như cô nói, họ biết rõ nhưng chọn cách bỏ qua.
“Nhưng Trần Tông Nguyệt thì khác…” Hoàng Anh lắc đầu nói, “Xin anh đừng lo cho em, dù tương lai anh ấy muốn em lấy cái chết báo đáp, em cũng cam tâm tình nguyện.”
“Mày tưởng anh ta không làm thế à?”
Quả thực Tiền Thừa muốn nghiến gãy cả răng, “Mày có hiểu anh ta không, những người phụ nữ kề cận anh ta đều có kết cục thế nào, mày từng thấy chưa!”
Anh từng thấy ——
Đi đêm ở Trung Hoàn mới hết bão, Tiền Thừa còn treo cánh tay trước ngực, chuẩn bị lập đàn nhận chức.
Đêm nay có ba người nhận chức, hồng côn [5], bạch chỉ phiến [6], Tiền Thừa chỉ là cửu để thảo hài [7], đi cuối.
[5] Hồng côn: chú thích ở chương 1
[6] Bạch chỉ phiến: quân sư của mỗi hội, có nhiệm vụ đối ngoại, “điều binh khiển tướng, bày mưu nghĩ kế”.
[7] Cửu để thảo hài: chức vụ thấp nhất trong “quan chức” xã hội đen, chỉ trên “tứ cửu tử”, có nhiệm vụ bôn ba liên lạc, chỉ là chức vụ dự phòng không quan trọng.
Các vị đầu não ngồi trong sảnh, không biết ai có mặt mũi lớn thế, mời được cả Trần Tông Nguyệt đến dự, nụ cười trên mặt anh hờ hững, có uy thế hơn tất cả mọi người, hơn cả số đông các nguyên lão trẻ tuổi trong hội.
Đi vào một cánh cửa nhỏ vào một căn phòng gió thổi không lọt thì chính là đã ‘nhập thành’, ánh nến vàng lờ mờ, đàn tế ba tầng đồ cúng, từ bài vị các đời tổ tiên đến Dương Giác Ai và Tả Bá Đào.
Tiền Thừa quỳ xuống, giơ cao nén hương qua đỉnh đầu.
“Có tình có nghĩa, cộng kết kim lan, vô tình vô nghĩa, tam đao lục nhãn [8].”
[8] Tam đao lục nhãn, cách nói khác của “tam đao lục động”, một quy luật của bang hội xã hội đen. Nếu làm sai muốn xin thứ tội thì phải dùng lưỡi dao sắc đâm xuyên qua người mình thành ba lỗ thủng, gọi là “ba đao sáu động” (xuyên thẳng qua thì 3 trước 3 sau là 6). Đây là một hình phạt chỉ đứng sau tự vẫn.
Chủ đàn vung tay chém vào con gà trống, máu gà chảy vào một bát rượu trắng, mỗi người một ngụm, uống máu ăn thề.
Buổi tối mở tiệc, đầu đường đến cuối đường, cực kỳ hoành tráng.
Lão Văn gọi anh ra, ôm vai anh, bí bí mật mật dặn, “Giao cho chú mày nhiệm vụ đầu tiên, giải quyết một người phụ nữ.”