Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Pi sà Thần
Mấy ngày nay dưỡng thương, ban ngày Tiền Thừa gục đầu ngủ ngon, buổi tối đến đánh bạc điểm danh, lâu lắm không thấy ánh mặt trời, anh nheo mắt, đặt mình trong khu chợ Jarrdine’s Crescent ở vịnh Causeway, chen chúc giữa dòng người, lát sau thì thấy người phụ nữ ngồi dựa vào lan can hút thuốc.
Gót giày cao mảnh đâm trên đất, trời đã vào thu vẫn mặc quần siêu ngắn, khoác hờ một chiếc áo gió, dáng người cao gầy cân đối, khuôn mặt đào hoa, người Hong Kong đi nhanh như thế, cô cũng có khả năng quay lại.
Tiền Thừa móc một tấm ảnh trong túi ra, quán rượu nguy nga lộng lẫy, người phụ nữ kéo tay Trần tiên sinh, anh hơi nhấc tay lên, đi về phía cô, “Tiểu thư Phùng Thu Bình?”
Phùng Thu Bình lườm một cái, kẹp điếu thuốc giữa đôi môi đỏ, khói thuốc như phả vào mặt anh, “C-A-R-I-N-A, Carina!” Cô ta quay mặt sang bên kia thêm một câu, “… Thu mẹ nhà anh.”
Tiền Thừa không thèm quan tâm, “Anh Văn gọi tôi đến, cô có việc gì cứ bảo tôi.”
Điếu thuốc kẹp trong tay dựng thẳng lên, quan sát anh từ trên xuống dưới, “Người đại lục?”
Tiền Thừa không đáp.
Phùng Thu Bình dập thuốc lá, thẳng chân tỏ vẻ muốn đi, nói bằng tiếng phổ thông, “Học giỏi tiếng Quảng Đông nhanh nhanh đi.”
Cô ta đi vài bước không cảm thấy có người đuổi theo, quay lại thấy Tiền Thừa vẫn đứng im, hét lên, “Mau đến xách túi cho tôi đi!”
Tiền Thừa cầm cái túi giấy trên tay cô ta, còn định lấy cái túi hàng hiệu trên vai cô nàng, Phùng Thu Bình tỏ rõ vẻ ghét bỏ giành lại, “Cái này không khiến anh…”
Mấy tiếng sau, Tiền Thừa xách một đống túi giấy, đi xuống cầu thang máy trung tâm thương mại, còn chưa kịp bội phục sức dạo phố của phụ nữ thì thấy Phùng Thu Bình rẽ sang bên cạnh lại đi thang máy lên tầng.
Anh ở tầng dưới, cô ta lên tầng trên, hai người cách nhau một khoảng bằng sải tay, cô ta nói, “Tôi nhớ ra phải mua cái khăn lụa khi nãy, vừa hay hợp với một cái áo của tôi.”
Tiền Thừa trợn mắt há mồm.
Một ngày dạo hết các trung tâm mua sắm trong vịnh Causeway, anh thấy cánh tay mới khoẻ lên không lâu lại tái phát rồi.
Vì biết buổi chiều Trần Tông Nguyệt đến công ty ở Hong Kong mở họp, vậy nên Tiền Thừa đói đến mức ăn dở bát mỳ rong cũng bị cô ta dùng chiêu giục giã liên hoàn mệnh.
Vội thế thì đừng đi dạo phố, canh giữ trước công ty anh ấy luôn là được còn gì? Tiền Thừa nuốt câu này vào bụng cùng nước mỳ, nghe lệnh xách đống túi to túi nhỏ lên.
Đến công ty ở Cửu Long (một quận ở Hong Kong), Phùng Thu Bình đóng gương trang điểm, cả khuôn mặt trở nên bừng bừng sức sống, nhìn thấy người đàn ông ra khỏi văn phòng, mừng rỡ reo lên, “Trần tiên sinh!”
Tiền Thừa còn chưa đặt đồ xuống, cô nàng đã như cánh bướm, hương nước hoa còn quanh quẩn gần đây, người thì đã đến trước mặt Trần Tông Nguyệt.
Trần tiên sinh mặc đồ Tây, ăn mặc như quảng cáo trang phục nam ở Tsim Sha Tsui (một khu đô thị nổi tiếng ở Hong Kong, thu hút khách du lịch với các thương hiệu bình dân), anh vỗ vỗ đầu cô nàng, “Đêm nay anh bận lắm, bảo A Thừa đi chơi với em ấy.”
Phùng Thu Bình không vui cũng phải gật đầu.
Tiền Thừa đứng cách họ chưa đến hai mét, là người đứng xem cũng đủ thấy rõ ràng, dù Trần Tông Nguyệt cười với cô nàng, nhưng trong mắt không có chút tình cảm nào.
Buổi tối, trong một quán bar nào đó Lan Quế Phường.
Tiền Thừa đứng dựa vào quầy rượu uống bia, như những vệ sĩ khác, từng giây từng phút nhìn Phùng Thu Bình chăm chăm, còn cô nàng giơ một ly cocktail, lắc lư đầu tóc trong sàn nhảy disco với đủ loại người, uốn éo vòng hông.
Phùng Thu Bình hắt cocktail vào một người đàn ông táy máy chân tay với cô ta, cô ta chen ra khỏi đám người, say khướt, hỏi anh trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, “Anh muốn ăn Mac’s Donald không?”
Tiền Thừa không nghe rõ, “Hả?”
Cô nàng kéo tai anh, hét, “Mac’s Donald ấy!”
Đường giao thông im lặng rộng rãi đối diện với vịnh đen ngòm, tiếng gió thổi rất vang, toà nhà cao tầng duy nhất ở bờ bên kia sáng đèn rực rỡ.
Tiền Thừa ngồi xổm xé giấy bọc hamburger, vừa ăn vừa nhìn ra ngoài khơi.
Phùng Thu Bình cởi giày cao gót, vứt sang một bên, phe phẩy đầu nói, “Rất lâu rất lâu trước đây, tôi thất nghiệp hơn một tháng, không có tiền, không đóng nổi tiền thuê nhà, lúc ngồi ven đường ngắm cảnh, cũng rất muốn lao ra đường để xe đâm chết.”
“Cuối cùng có một ngày, tôi lao ra giữa đường, một người đàn ông bước xuống xe, rất có phong cách, tôi bèn nói với anh ta, tôi đói lắm, anh có thể mời tôi một bữa cơm không? Còn tưởng anh ta sẽ coi tôi là con điên, không ngờ anh ta hỏi, cô muốn ăn gì?”
Phùng Thu Bình lấy một miếng khoai tây rán ra nhìn chằm chằm, “Lúc đó tôi đói đến sắp ngất, chẳng nhận thức được gì bèn đáp Mac’s Donald.”
Cô cười khúc khích, “Anh ấy ngồi ăn Mac’s Donald với tôi thật.”
Tiền Thừa quay sang nhìn cô nàng, “Trần tiên sinh?”
Một tiếng ‘ừ’ khẽ của cô ta, tan đi trong gió biển.
Phùng Thu Bình cũng quay sang nhìn anh, trừ mấy vết thương trên mặt anh ta thì cũng trắng trẻo, làm một thằng giang hồ ngang ngược uy phong, còn có thể cua gái tơ.
Thế là, Phùng Thu Bình chống khuỷu tay lên vai anh, “Trai đẹp, có bạn gái chưa?”
Tiền Thừa còn chưa kịp nghĩ thì hình ảnh cô gái ngồi viết chữ trước bàn đọc sách đã hiện lên trong đầu, anh sẽ tìm đủ lý do lừa cô mở cánh cửa sổ có rèm, sau đó, anh sẽ ném một nắm hạt dưa sang.
Anh cứng ngắc lái sang chuyện khác, “Tiếng phổ thông của cô tốt quá.”
Phùng Thu Bình bực bội hất tóc bay ra trước mặt, cười với anh, “Tôi là người Từ Khê, Chiết Giang Từ Khê.”
Anh hơi hiểu ra, chậm rãi gật đầu.
Túi giấy Mac’s Donald bị vo thành một cục, Tiền Thừa hút mấy ngụm Coca cuối cùng, cô nàng đã muốn đứng lên, men rượu vẫn chưa hết, cơ thể không vững, anh nhanh tay lẹ mắt đỡ một cái, cô ta bèn đáp, “Cảm ơn.”
Cả ngày, lần đầu tiên nhận được câu cảm ơn của cô nàng.
Tiền Thừa nghiêng đầu nhìn cô nhặt giày cao gót, xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước.
Trên con đường lờ mà lờ mờ, Phùng Thu Bình lảo đảo như người mộng du, lớn tiếng hát, “Ngày tháng ngọt ngào bên anh qua nhanh trong gió, hét vang hoan hô anh yêu em, không uổng đời này…” [1]
[1] Lời bài hát “Khó có được người tình” ( 难得有情人 – tên khác: Tình như lá bay) do Quan Thục Di thể hiện. Là hit lớn nhất trong lịch sử của Cantopop từ khi phát hành tháng 11 năm 1989. Đặc biệt là trong dòng nhạc tiếng Quảng Đông đây là bài hát được nhiều người dân Hong Kong, Thẩm Quyến, Quảng Châu biết đến nhất, được ghép làm chủ đề nhạc phim nhiều nhất, được yêu cầu trong quán Karaoke và phòng trà nhiều nhất…. Ca từ trong sáng tình cảm và hàm súc nhất. Phối âm hòa khí lâu nhất. Nữ ca sĩ được chọn thay thế thể hiện xuất sắc nhất (Nó được sáng tác cho ca sĩ Trần Tuệ Nhàn nhưng có lẽ nếu không có sự tình cờ Quan Thục Di được chọn thể hiện nó thì chúng ta đã không có 1 hit bất hủ như vậy).
Đi không bao xa, cô dừng lại lau mặt, hình như là khóc.
Sau đó, Tiền Thừa không gặp cô ba tháng, hỏi ra mới biết, thì ra Trần Tông Nguyệt đưa cô cho một ông chú, tên là chú Bảo, đến cả đám ‘chị Phượng’ cũng biết chú Bảo già khụ, không có sở thích gì khác, chỉ thích chơi khổ dâm, phụ nữ bình thường không chịu được.
Nhưng ông ta vừa ý Phùng Thu Bình.
Khi Tiền Thừa hỏi được hướng đi của Phùng Thu Bình chưa đến mấy ngày đã nghe tin cô bị đưa vào viện, nhân cơ hội này may mắn chạy trốn. Trần tiên sinh nhanh chóng sai người tìm cô, sắp xếp một căn nhà ở quê.
Đến tận bây giờ, tuy mồm Tiền Thừa xoen xoét chém giết, nhưng anh chưa từng thực sự giết người, trong đống xác chết từng thấy cũng chưa có phụ nữ.
Hôm nay, lão Văn bảo anh đến đưa Phùng Thu Bình sang nhà chú Bảo.
Người phụ nữ mở cửa hốc hác, cổ quấn băng, mới vài tháng ngắn ngủi đã như biến thành người khác.
Tiền Thừa gian nan mở miệng, “Tôi đến đưa cô đi.” Anh muốn dẫn một người phụ nữ đã không còn nửa cái mạng thế này đi, đẩy vào địa ngục lần nữa.
Trong nhà vẫn coi như sạch sẽ, rèm cửa sổ khép chặt, đèn trắng nhờ đang sáng. Họ ngồi đối diện trên ghế sofa, cái gạt tàn trên khay trà đầy tàn thuốc.
Phùng Thu Bình ốm yếu nói, “A Minh, anh giúp tôi một chuyện được không?”
Anh cúi đầu chỉnh lại, “A Thừa…”
Cô tỉnh bơ đáp, “Lần này tôi phải đi Thái Lan một hai năm với chú Bảo, nghe nói thủ tục chuyển khoản bên đó rất phức tạp, tôi vẫn nói dối bố là làm việc ở trung tâm thương mại Hong Kong, đây là thẻ của tôi, mỗi tháng anh gửi cho ông 2000 đồng, để tôi viết số tài khoản cho anh.”
Phùng Thu Bình kéo một góc tờ báo xuống, nằm nhoài trên khay trà bắt đầu viết tài khoản, tóc rũ xuống trước mặt, đột nhiên vang lên tiếng nức nở nghẹn ngào của cô, “Tôi theo anh ấy 5 năm, không có công lao cũng đã rất cẩn trọng… quay đầu lại… là tôi ngu đến chết, tin anh ta biết yêu.”
Không cần hỏi, ‘anh ta’ này là Trần tiên sinh.
Phùng Thu Bình đưa tờ giấy đó cho anh, “Phiền anh nhé…” Anh cầm lấy, cô bèn đứng dậy nói, “Anh ngồi trước, tôi thay quần áo.”
Cô vào phòng, Tiền Thừa ngồi chờ ở ngoài, đợi khoảng năm phút vẫn không thấy ra, hơi lâu quá.
“Phùng… Carina?” Anh gõ gõ cửa, không ai đáp.
Tiền Thừa vặn cửa, mở cửa phòng ra, ma quỷ trước mắt.
Cơ thể cô lơ lửng giữa không trung, bên bệ cửa sổ hình như là cái khăn lụa hôm đó cố tình quay lại mua. Trên đất một vũng bẩn thỉu, ngón chân cô vẫn nhỏ từng giọt nước tiểu.
Anh thấy mình hoa mắt chóng mặt, muốn nôn, bịt miệng lại cố bình tĩnh.
Tiền Thừa ôm cô xuống, nằm trên sàn, áp tay vào cái gáy lạnh lẽo của cô, rồi ngực. Người sống sờ sờ, bỗng biến thành một cục thịt chết.
Anh tìm điện thoại trong nhà, bấm số, tưởng đầu dây bên kia là lão Văn, “Anh… Anh Văn… Carina chết rồi…”
Nghe tiếng thở dài của người đàn ông đầu dây bên kia, anh liền biết không phải lão Văn.
Giọng nói trầm thấp vô tình của Trần Tông Nguyệt vang lên, “Call cái xe hòm đen.”
Sau đó cúp máy.
Tiền Thừa nắm ống nghe, từ từ đặt lên máy bàn, không dám quay lại nhìn cô, ngẩn ra đứng im một lúc lâu.
Đã muộn, ngồi phà đến Ma Cao, Tiền Thừa quay lại sòng bạc khách sạn, chỉ thấy Trần Tông Nguyệt vẫy vẫy tay với anh.
Anh vào phòng, Trần Tông Nguyệt lập tức ấn vào vai anh, tay cầm ly whisky, chỉ vào hai người phụ nữ đứng đó, hỏi anh, “Ai giống hơn?”
Tiền Thừa nhìn về phía họ, bên phải gầy quá, rất giống Phùng Thu Bình vừa chết.
“… Bên trái.” Anh muốn nhớ lại người phụ nữ mặt mũi đầy đặn ngày nào, đứng ở giao lộ trong Jarrdine’s Crescent hơn.
Cục đá trong ly whisky va vào nhau, Trần Tông Nguyệt bỏ lại một câu cho anh, “Đưa đến chỗ chú Bảo.”
Trên phố Nathan [2] đêm muộn, ánh đèn ô nhiễm nghiêm trọng, cuốn sạch hơi thở đường phố.
[2] Phố Nathan: Con đường lớn nhất Hồng Kông nằm trên bán đảo Cửu Long. Nơi đây bán rất nhiều mặt hàng nhưng chủ yếu vẫn là những mặt hàng truyền thống của Trung Hoa như những bức tượng Phật Di Lặc, những mặt hàng thủ công mỹ nghệ.
Tiền Thừa rút một điếu thuốc, đi ngang qua một quầy bán đồ cúng vàng mã, lại quay lại.
Trong đầu anh thoáng hiện lên, hình ảnh người phụ nữ cúi đầu dập thuốc, cô nói, học giỏi tiếng Quảng Đông nhanh nhanh đi.
Không phải anh không biết nói tiếng Quảng Đông, nhưng có lúc không muốn nói. Lúc này, anh quay vào trong quán hét, “Bà ơi! Vàng mã bao nhiêu đây?”
Tiền Thừa vào cha chaan teng mượn một thùng sơn, ngồi xổm trong một con hẻm giữa hai toà nhà, nhóm lửa đốt vàng mã.
Khói lửa xộc vào mặt làm sặc khí quản, anh vừa ho khan vừa đốt tiếp.
Đốt hết vàng mã, anh dựa vào tường hút thuốc, ngẩng đầu nhìn khói bay lên tít bầu trời đêm, rất nhiều ưu tư nghẹn trong ngực, cũng nghĩ thông rất nhiều chuyện.
Bên cạnh đó có một chuyện không liên quan gì đến anh, chính là đầm rồng hang hổ, cũng không điên rồ bằng chuyện yêu đương với Trần Tông Nguyệt.