Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Pi sà Thần
Tin hôm nay Trần tiên sinh về Ma Cao tạm thời vẫn chưa rò rỉ, nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian, anh không ngại tham gia hội nghị thường kỳ lộ diện chút.
Đến giờ, việc Trần tiên sinh dẫn người phụ nữ thế nào theo cũng không gây quá nhiều chú ý, thứ người đàn ông có tiền có địa vị không thiếu nhất chính là phụ nữ.
Đang đi thang máy lên tầng, một người phụ nữ chân dài tóc vàng mặc quần tất đen nâng ly cocktail, đi xuống tầng dưới, phóng điện với anh, “Hi!”
Hoàng Anh đáp lại cô ta, “Hi.”
Trần Tông Nguyệt ngờ ngợ hỏi, “Em quen?”
Cô thờ ơ đáp, “Xinh lắm, chào hộ anh ấy mà.”
Trần Tông Nguyệt đưa tay định búng trán cô, cô bị anh giữ chặt, không trốn được, đành chặn tay anh lại, xin tha, “Không dám, không dám!”
Anh cũng xí xoá cho qua, nhưng cô lại nghiêm mặt nói, “Lớn lắm rồi, chín chắn tí đi.”
Lúc này, ngồi ở nơi yên tĩnh hơn hẳn những chỗ khác trong quán bar, dưới ánh đèn tạo nên bầu không khí mơ màng cũng có thể nhìn ra vẻ sầu não không vui của cô. Thế nên, Trần Tông Nguyệt hơi cúi người, nắm tay cô, nhẹ nhàng hỏi, “Tâm trạng không tốt?”
Hoàng Anh hơi ngẩn ra, mở to hai mắt lắc đầu, “Không… Không phải.”
Thì ra nói lắp vẫn nói dối được.
Trần Tông Nguyệt giơ cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ, kéo tay cô lên môi hôn nhẹ, “Em cứ thoải mái đi dạo, anh họp xong sẽ dẫn em đi ăn khuya.”
Mắt Hoàng Anh loé lên vẻ nôn nóng muốn thử, “Đánh bài được không?”
Chỉ chốc lát sau, một người phụ nữ xuất hiện trước mặt cô, khoảng 30 tuổi, mặt vừa phẳng vừa tròn, mắt dài nhỏ, mang vẻ đẹp cổ điển, mặc đồ âu nữ, chân váy bút chì, nụ cười còn tiêu chuẩn hơn cả Hoa hậu Hong Kong.
Chị Vịnh Hà là người tiếp đón khách Đại Lục, sõi tiếng phổ thông, dẫn cô đến quầy đổi thẻ đánh bài [1], “Hoàng tiểu thư muốn cược bao nhiêu?”
[1] Thẻ đánh bài: Chú thích ở chương 36.
Hoàng Anh bò nhoài trên quầy hàng, không e dè thò tay qua cửa rào màu vàng, móc một cái thẻ đánh bài ra, mặt trên dán một con số, “Năm mươi?”
Thu ngân vốn định ngăn hành động này của cô, lại bị chị Vịnh Hà ra dấu không nên cản cô, thế là mặc kệ. Vì có một câu dặn dò của Trần tiên sinh, tất cả làm theo niềm vui của nhân vật xinh đẹp này.
Vịnh Hà nói, “Không phải, thấp nhất là 50 nghìn, cao nhất thì… Cô muốn bao nhiêu cũng được.” Dù gì cô nàng cũng không cần đồ đặt cọc đảm bảo.
Hoàng Anh do dự một lát, hồi hồi hộp hộp giơ ba ngón tay lên, “… 30 vạn?”
Vịnh Hà nghe quen mấy con số lớn, cảm giác như đang chơi trò trẻ con, cũng chỉ cười cười, nói với quầy hàng, “30 thẻ, ghi vào chỗ Trần tiên sinh.”
Chỉ thấy thu ngân thành thạo máy móc đếm 30 vạn thẻ đánh bạc, xếp vào trong hộp màu đen, đưa ra.
Đột nhiên Hoàng Anh thấy hơi lo lắng, cô chưa bao giờ sờ vào nhiều tiền như thế, dù là đổi thành từng tấm thẻ đánh bạc nhỏ, “Chẳng may thua sạch thì làm sao đây?”
Chị Vịnh Hà ung dung cầm hộp lên, nói, “Yên tâm đi, mỗi ngày chúng tôi còn lỗ nhiều hơn thế nhiều.”
Hoàng Anh ngờ ngợ hỏi, “Nếu lỗ nhiều sao còn phải kinh doanh? Lấy đâu ra lãi đây?”
Với người phụ nữ Trần tiên sinh vừa ý, Vịnh Hà rất giàu lòng kiên trì giải thích, “Vì còn phải kéo lợi nhuận khách sạn nhờ sòng bạc, Trần tiên sinh cũng có chuyện làm ăn riêng mà, bất động sản, đầu cơ cổ phiếu, hoặc là thi đấu quyền anh, cụ thể tôi cũng không rõ lắm nữa.”
Hội nghị vẫn chưa kết thúc, đã có hai người trốn ra trước giờ. Một là nhân vật nổi tiếng Hong Kong khi xưa Trần tiên sinh, còn lại là người kế nhiệm sau khi Trần tiên sinh ‘ẩn cư’, thường đứng ra chủ trì đại cục nhất – Hà Thế Đình.
Hai người đi bộ qua sân vắng, Hà Thế Đình hai tay đút túi, hỏi, “Răng [2] không thấy chú Văn nhỉ, A Thừa đâu?”
[2] Nguyên văn là 点解 (điểm mổ), đây là tiếng Quảng Đông, nghĩa là “sao/tại sao”. Mình edit chuyển sang từ địa phương Huế là “răng” (sao) cho hợp ngữ cảnh.
Trần Tông Nguyệt đáp, “Tôi chỉ về một thời gian, đương nhiên họ ở lại Thượng Hải quản lý chuyện làm ăn.”
“Anh nhắc đến ‘chuyện làm ăn’, tôi lại nhớ đến Hưng Thái kế bên, mời được một ông thầy phong thuỷ, nói ba lăng nhăng, tìm một cô em ‘sạch sẽ’ lắc xúc xắc, lắc đủ một nghìn ván, tầng trên mở phòng miễn phí, không biết nó mở sòng bạc hay mở trường đua ngựa nữa!”
Hà Thế Đình khinh bỉ xì, “Toàn mánh lới, thu hút mấy ông khách dâm dê thì kiếm được bao nhiêu tiền…”
Bây giờ mã tử nào cũng đóng giả làm tri thức, khoanh tay bó gối mặc âu phục, đi đứng ngay ngắn, ngẩng đầu đi thẳng, rất ra dáng. Thì thầm vài câu với Hà Thế Đình, mã tử định đi xuống thì lại ăn một đá.
Hà Thế Đình hung dữ trợn mắt với gã ta, hất cằm về phía bên cạnh, “Trần tiên sinh đây này!”
Mã tử đứng thẳng dậy cúi đầu, “Trần tiên sinh!”
Trần Tông Nguyệt không để ý lắm đi về phía trước.
Hà Thế Đình cũng đuổi theo anh, nói chủ đề mới, “Đêm nay có một con bé, thắng được một khu nhà trọ ở Du Tiêm Vượng, giờ đang muốn chơi baccarat với vua đánh bài họ Điền.”
Họ đi xuống hành lang tầng hai, Trần Tông Nguyệt nghiêng người dựa vào lan can nhìn xuống.
Mười bốn chỗ chật kín, không ai đặt cho hoà và trùng [3], tuy nói đánh bài phải xem vận may, nhưng có ‘vua đánh bài’ Điền tiên sinh ra tay, không mấy ai cược cho người chơi, một đám người rảnh rỗi xúm vào xem.
[3] Baccarat bên Việt Nam chỉ có 3 cửa đặt (người chơi, nhà cái, hoà), còn bên Trung có 4 cửa (người chơi, nhà cái, hoà và trùng). Cửa trùng là khi người chơi và nhà cái có quân bài cùng số hoặc cùng đầu người, được chung 1:11. Các cửa khác và cách chơi chi tiết ở đây:http://bestsoccertips.com/luat-choi-baccarat-va-cach-choi-de-chien-thang-trong-bai-baccarat/
Người chơi là một cô gái trẻ, chống cằm theo thói quen, chiếc vòng dương chi bạch ngọc trượt xuống theo cánh tay nhỏ, không thể bì kịp đôi mắt long lanh của cô.
Rất thú vị, dù hoà nhập vào văn hoá nước ngoài, người Thượng Hải vẫn tao nhã như vậy, cô ở giữa, trái lại có một phong cách tây tây khác hẳn với đám người ở đây, đổi hoàn cảnh, khắp nơi đầy tiếng và người nước ngoài, cô sẽ trở thành một con hẻm sâu lát đá xanh, đèn lồng đỏ nửa đêm canh ba, hoàn toàn không hợp, ngược lại thu hút sự chú ý của người khác, có một phong cách riêng.
Để kích thích thị giác, sòng bạc có một nhóm ‘nữ quỷ’ cơ thể lồi lõm hầu hạ, Hà Thế Đình ngoắc ngoắc tay gọi một cô nàng đến, để cô ta dâng xì gà cho Trần tiên sinh, lại bị anh vô tình cản lại.
“Cho tôi cho tôi…” Hà Thế Đình lấy điếu xì gà trong tay cô nàng.
Ánh mắt Trần Tông Nguyệt vẫn dính chặt ở dưới tầng, “Lúc tôi đi Điền Bảo Vinh còn là ‘thực bính tử’ [4], chưa đến hai năm đã lắc mình thành vua đánh bài mới?”
[4] Thực bính tử ( 食饼仔): cách nói của người làm ăn Quảng Đông, chỉ những người có hành vi đầu cơ trong các cuộc bán đấu giá đất đai. Những người này âm thầm móc nối với những nhà đầu tư khác, ép giá xuống. Ví dụ như một mảnh đất có giá khởi điểm là 5 triệu, dự định phải nâng giá lên 10 triệu mới bán, nhưng người đầu tư tham gia đấu giá chỉ đặt đến 7 triệu thì ngừng, cuối cùng đành bán cho người cuối cùng ra giá 7 triệu. “Tiết kiệm” được 3 triệu là một miếng bánh to (bính tử – 饼仔), người mua được giá rẻ, còn những người đầu tư khác cũng được chia phần trăm nên gọi là “thực bính tử” (ăn bánh).
“Mấy năm gần đây rất ít người bán đất, người đầu tư lại nhiều như thế, một miếng bánh sao đủ chia? Nhưng nó cũng dám… buôn lậu đấy!” Hà Thế Đình rít một hơi thuốc, nói, “Bây giờ, đang mở một công ty điện ảnh ở Hong Kong, chuyên quay phim cấp 3 (phim 18+).”
Tiền có thể sai quỷ khiến ma, sau khi Điền Bảo Vinh phát đạt, số may cũng thịnh, còn định đầu tư vào Lệ Hoa, đúng là gần đây cái danh ‘vua đánh bài’ rất nổi.
Chia bài một lần đã phải gạt tám lá, không thể trùng được nữa.
Điền Bảo Vinh ngậm xì gà, bốc một quân trước, lật một cái, 8 tép.
Hoàng Anh nghiêng người về phía mặt bàn, bốc một quân, lật lên, 4 bích.
Trên tầng, Hà Thế Đình cười đáp, “Cô gái này đủ đẹp, không biết đánh mấy ván xong có đẹp được đến phút cuối không?” Anh ta búng ta, nói với vệ sĩ gần nhất, “Đặt 50 vạn cho tôi, bàn số 7, nhà cái.”
Vệ sĩ gật đầu chạy đi ngay thì lại nghe thấy, “Một triệu…”
Trần tiên sinh lên tiếng, cuối cùng cũng dời mắt khỏi sòng bạc, nói với vệ sĩ, “Người chơi.”
Hà Thế Đình ngộ ra điều gì đó thong thả gật gù, chỉ chỉ người phụ nữ tầng dưới, lại chỉ vào Trần tiên sinh, “Có hứng thú à?”
Trần Tông Nguyệt cười cười, thừa nhận, “Có.”
Hoàng Anh chán muốn chết xoay lá bài trong tay, mãi mới đợi được đến lúc hết thời gian đặt cược, một vệ sĩ đến cầm theo cái hòm đen, không mở hòm đã đặt lên chồng thẻ, nói trước, “Hà tiên sinh, 50 vạn, nhà cái.”
Vừa dứt lời, mọi người theo phản xạ tìm bóng dáng vị Hà tiên sinh này.
Hà Thế Đình lập tức nói vọng xuống tầng, “Tôi giúp vui cho mọi người, chơi thật vui vẻ!”
Trong mắt Hoàng Anh chỉ có người đàn ông bên cạnh anh ta, nhìn nhau từ xa, dường như có thể thấy nụ cười của anh, táng gia bại sản cũng không quan trọng.
Ngay sau đó, lại có một vệ sĩ nữa cầm hòm đến, nói rất lẫm liệt thu hút sự chú ý của cô, “Trần tiên sinh, 1 triệu, người chơi.”
Có người nhận ra anh, Trần tiên sinh, Trần tiên sinh, ba chữ không cần tốn hơi thừa lời, đã đủ hiểu ra.
Giữa tiếng xôn xao bàn tán của mọi người, vệ sĩ đã mở hòm đổ thẻ lên bàn.
Điền Bảo Vinh rất làm dáng, giơ giơ ly rượu ra hiệu với họ, bốc một lá bài, hé một góc lên liếc con số, bèn bật cười, không chờ bên người chơi, ném lên bàn với vẻ đắc thắng, J bích cơ.
Hoàng Anh vươn tay bốc một lá, xung quanh vỗ tay hét, “Lật! Lật! Lật —— ”
Lúc này, có người đàn ông vừa nói vống lên, “Này, có nhầm không đấy, mười mấy thằng đàn ông đi bắt nạt một cô gái?”
Lại có người đàn ông mang khẩu âm Đại Lục, “Mày ra mặt cái gì, mày cũng có đặt cho người chơi đâu.”
Nhiều hơn cả là tiếng thiếu kiên nhẫn, “Lâu quá rồi đấy, nhanh lật đi!”
Hoàng Anh thấy mình hết hi vọng thắng, nghe đủ mồm mép của người ta, lười biếng lén liếc một cái, lật lên luôn ——
5 rô!
Có lẽ là do chia bài chuyên nghiệp, hoặc va chạm xã hội nhiều nên vẻ mặt không gợn sóng, “Nhà cái 8 điểm, người chơi 9 điểm, người chơi thắng.”
Mọi người ồ lên, còn ngỡ như series《 Thần bài 》khởi quay phần 4 [5], đến Hoàng Anh cũng ngạc nhiên đến mức che miệng, sau đó nắm một nắm thẻ đánh bạc trên bàn, tung lên trời, cười vỗ tay với quản lý bên cạnh.
[5] Thần bài (God of Gamblers): là một bộ phim điện ảnh hài – hành động sản xuất năm 1989 của đạo diễn Vương Tinh, với diễn xuất chính của Châu Nhuận Phát và Lưu Đức Hoa. Tại Hương Cảng, phim đạt doanh thu 37 triệu HK$, mở đầu cho loạt sản phẩm điện ảnh ăn khách nói về các tay cờ gian bạc lận. Phim có 3 phần cho đến năm 1997 (bối cảnh của truyện), ý tác giả ở đây là Hoàng Anh thắng đúng là chuyện lạ có thật, chỉ có trong phim, may mắn như thần bài.
Hà Thế Đình cũng cười, chưa từng thấy… không biết nên hình dung cô nàng này thế nào, định quay sang hỏi người đàn ông vừa thắng anh ta 50 vạn, thì lại không thấy bóng người.
Mọi người đang vừa trầm trồ vừa bỏ đi, mấy vệ sĩ thu dọn thẻ đánh bạc.
Hoàng Anh vừa đứng dậy khỏi chỗ, có người đàn ông đứng xem khi nãy vọt ra, “Tiểu thư đánh ván nữa nhé, tôi với cô cùng…”
Đáng tiếc, chưa dứt câu đã bị hai người đàn ông nom như vệ sĩ riêng lôi xềnh xệch ra sau.
Cô buồn bực quay lại, đối diện với khuôn mặt trung niên đầy mỡ của Điền Bảo Vinh, ông ta cười nói, “Thắng đẹp lắm tiểu thư, liệu tôi có may mắn được thỉnh giáo tên cô không?” Ông ta ra dấu một cái, để nữ trợ lý bên cạnh đi vượt lên, đưa danh thiếp ra, “Thực ra, tôi có một công ty điện ảnh, không biết cô có hứng thú không…”
* Spoil chương 38: Bà xã~ =v=
Không ngờ, Hoàng Anh đi thẳng tới bên cạnh Trần tiên sinh, khoác tay anh, ngửa đầu, đặt nhẹ cằm lên vai anh, vô cùng thân mật.
Điền Bảo Vinh lập tức đổi những lời sắp nói thành, “Hai người quen nhau?”
Trần Tông Nguyệt cúi xuống cười với cô, rồi nói với ông ta, “Bà xã của tôi.”
Hoàng Anh sững sỡ không thua gì Hà Thế Đình và Vịnh Hà, có bọn họ làm nền, ngược lại Điền Bảo Vinh cũng không có vẻ kinh ngạc đến mức đó, “Sao không nghe nói Trần tiên sinh đã kết hôn?”
Trần Tông Nguyệt đáp, “Chưa định ngày tháng, đến lúc đó mời rượu, mong Điền sinh vui lòng đến dự.”