Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có lẽ là đã sớm chuẩn bị tâm lí từ trước, Liên Diệc Xuân khi nhìn đến bé Porche thân yêu của mình “Tráng liệt” trở về, chỉ vô lực ôm đầu mình rên rỉ. Chấp nhận số phận mà cầm lấy chìa khóa con xe, trước khi đi quăng lại một câu: “Tôi đúng là xui tám đời, tại sao lại biết hai người chứ!” Đạp ga, bóng dáng bé Porche cùng tiếng kêu rên của Liên Diệc Xuân cứ thế mà biến mất.
Trương Thiệu Hoài vừa mới tắm rửa xong đi ra, chỉ thấy Chung Tư Lâm giận tới tái xanh, mặt đen sì, hai tay khoanh trước ngực, ngồi trên ghế salon trong phòng khách. Trương Thiệu Hoài chỉ cảm thấy da đầu tê dại, lúc đi ra hơi chần chừ một chút, hít sâu một hơi, sau đó cứ chấp nhận số phận mà đi về phía trước.
“Tư Lâm…” Trương Thiệu Hoài cẩn thận mở miệng.
Chung Tư Lâm quét đôi mắt ưng về phía Trương Thiệu Hoài, ra lệnh cực kì rành mạch, rõ ràng: “Cở quần áo ra! Qua đây! Nằm xuống!”
Nghe thấy Chung Tư Lâm nói, Trương Thiệu Hoài không khỏi kinh ngạc, cả người giật nảy lên. Chung Tư Lâm thấy Trương Thiệu Hoài hoàn toàn không có nhúc nhích, lại tàn nhẫn trừng mắt liếc một cái: “Nhanh lên một chút! Cởi!”
Chung Tư Lâm lúc này đang rất tức giận, Trương Thiệu Hoài cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, đem quần áo trên người mình bóc ra sạch sẽ, đi lại, nằm lên ghế salon.
Trương Thiệu Hoài đột ngột gập đầu rú lên thảm thiết: “Ái da!”
Thì ra trên tay Chung Tư Lâm đã quệt chút thuốc mỡ, không nhanh không chậm bôi loạn xạ trên mấy vết thương mới trên lưng Trương Thiệu Hoài, cẩn thận làm tan máu bầm.
“Hừ!” Chung Tư Lâm hừ mũi giễu cợt một tiếng: “Anh làm như là bản thân mình mạnh mẽ lắm vậy đó! Một người chống lại hai mấy ba chục người, anh lợi hại quá mà… Trương cảnh sát!” Tiếng cuối cùng, tay Chung Tư Lâm cố ý dùng sức, bóp thẳng lên lưng Trương Thiệu Hoài, thân người Trương Thiệu Hoài lập tức cong vòng.
Trương Thiệu Hoài ngồi xuống trở lại, dính sát bên người Chung Tư Lâm, thừa dịp Chung Tư Lâm còn chưa có mở miệng, vội vàng nói qua chuyện khác: “Đúng rồi, em sao biết anh đến chỗ Lãnh Tiên vậy?”
Chung Tư Lâm nghiêng đầu liếc mắt trừng Trương Thiệu Hoài một cái, lạnh lùng mà trả lời: “Em gắn máy nghe trộm trên người Kê Hồ Tử.” Thì ra, khi Chung Tư Lâm làm như giúp Kê Hồ Tử phủi bụi dính trên vai ái đã tiện tay nhét máy nghe trộm mini lên đó, Trương Thiệu Hoài nói chuyện “thân mật” với gã trong hẻm vắng, y tự nhiên nghe được không sót một chữ.
Chung Tư Lâm không có tiện tự thân chạy tới chỗ Lãnh Tiên kia hốt xác Trương Thiệu Hoài về, vốn chạy qua năn nỉ tiểu yêu đi hỗ trợ, vì vậy hai người chạy xe đến xưởng của Lãnh Tiên, lại nhìn thấy đánh nhau một trận to. Bởi vì sợ tiểu yêu cứu người không được, lại còn bị chết chùm, Chung Tư Lâm chỉ còn có thể tự mình ra trận, tả xông hữu đột kéo Trương Thiệu Hoài về.
Nghĩ tới đây, Chung Tư Lâm không khỏi nổi điên lên, hung hăng chọt chọt vào khuôn mặt Trương Thiệu Hoài.
Trương Thiệu Hoài bắt được ngón tay Chung Tư Lâm đang chơi với lúm đồng tiền của mình, nghiêm túc hỏi: “Đúng rồi, tại sao không cho Kê Hồ Tử nói chuyện liên quan đến Lí Trường Linh với anh?”
Chung Tư Lâm mặt trắng nhách không còn hột máu liếc Trương Thiệu Hoài một cái, tức giận nói: “Trương Thiệu Hoài, anh phải biết rằng anh bây giờ đã bị đình chỉ công tác ở đội điều tra, chứ không còn là cảnh sát ở trong cái đội bên Tây Cửu Long nữa đâu! Nếu như anh bị người khác phát hiện, anh vẫn còn nhúng tay vào mấy chuyện liên quan đến vụ án liên quan tới anh, không cần chờ vụ án kết thúc, anh cũng không cần phải làm cảnh sát nữa.”
Chung Tư Lâm thở dài một hơi, nhìn vào mắt Trương Thiệu Hoài: “Thiệu Hoài, anh bây giờ đang tạm bị đình chỉ mà, căn bản không có bất cứ tài liệu nào, cảnh sát cũng không có khả năng hỗ trợ anh, những chuyện ngoài ý muốn như hôm nay đều có thể xảy ra, anh tại sao vẫn cứ muốn lao đầu vào lửa vậy?”
Nhìn đôi chân mày Chung Tư Lâm cau chặt, Trương Thiệu Hoài đưa tay nhẹ nhàng kéo giãn ra: “Tư Lâm, vụ án này không phải chỉ đơn giản là “Vụ án của anh”, mặc kệ như thế nào, anh đều phải cứu Lí Trường Linh ra trước.”
“Chính bởi vì dự án này không đơn giản, em mới không hi vọng anh nhảy vào làm hỏng nó!” Chung Tư Lâm vỗ vỗ vào trán mình nói: “Được rồi, anh không phải vẫn muốn chơi đùa thoải mái một chút sao? Anh tranh thủ trong khoảng thời gian này, đi du lịch đâu đó đi, thả lỏng bản thân một chút! Em sẽ giúp anh điều tra một ít tài liệu, anh đọc thử đi.”
Trương Thiệu Hoài vươn một tay, kéo lấy Chung Tư Lâm định đi lấy tài liệu ôm chặt vào trong lòng mình, đem đầu tựa lên vai Chung Tư Lâm, dỗ dành: “Anh đi du lịch một mình sao, không có ý nghĩa gì cả! Tư Lâm, anh rất ích kỉ, anh sẽ không có việc gì, tin tưởng anh… Được không?”
“Thiệu Hoài…”
Chung Tư Lâm có chút quay đầu nhìn anh: “Anh không tin em sao? Không tin em có thể đem vụ án của anh tìm ra manh mối, trả lại sự trong sạch cho anh sao?”
Trương Thiệu Hoài xoay người Chung Tư Lâm lại: “Tư Lâm, không phải anh không tin em.” Thở dài, Trương Thiệu Hoài nhìn thẳng vào trong mắt Chung Tư Lâm: “Anh nói với em, đối với vụ án anh đang theo đuổi sẽ không có vấn đề gì cả. Kẻ anh đang nhắm đến có vai trò rất quan trọng trong vụ án, mà Lí Trường Linh, chính là một người có quan hệ rất mật thiết với kẻ kia, cho nên anh nhất định phải tìm được anh ta.”
Nhìn ánh mắt kiên định của Trương Thiệu Hoài, Chung Tư Lâm biết, anh đã quyết định rồi, chỉ có thể sâu kín thở dài một hơi: “Ôi…” Chung Tư Lâm kề trán lên trán Trương Thiệu Hoài, thấp giọng nói: “Anh đừng ép em phải đem anh nhốt vào trại tạm giam chứ…”
Trương Thiệu Hoài cong môi cười nhẹ, nhẹ nhàng cắn lên bờ môi tinh tế của Chung Tư Lâm nói: “Anh sẽ không lòi đuôi để em bắt anh vào trại tạm giam đâu.”
Chung Tư Lâm nheo mắt, nhìn chằm chằm Trương Thiệu Hoài: “Hừ, tự đại!”
Chung Tư Lâm tiện tay đấm nhẹ một cái vào ngực Trương Thiệu Hoài, chỉ nghe Trương Thiệu Hoài kêu một tiếng đau đớn, chân mày Chung Tư Lâm cau chặt lại, đè lên người Trương Thiệu Hoài giật hai tay của anh ra, liền thấy trước ngực anh cũng bầm đen.
Chung Tư Lâm đưa tay cầm lấy hũ thuốc mỡ bên cạnh, cất giọng không còn chút kiên nhẫn nào: “Anh còn bị đánh chỗ nào nữa, còn chưa có bôi thuốc? Tự mình khai ra đi!” Đồng thời, tay Chung Tư Lâm, đã xoa bóp trước ngực Trương Thiệu Hoài.
Bỗng nhiên, Chung Tư Lâm đang tập trung giúp Trương Thiệu Hoài bôi thuốc lại đỏ bừng mặt mũi, mắt nheo lại, trong lời cảnh cáo mang theo tia nguy hiểm: “TRƯƠNG – THIỆU – HOÀI!” Tên hỗn đãn này hóa ra lại… Cương rồi!
Trương Thiệu Hoài nhìn Chung Tư Lâm chằm chằm, bày ra bộ dạng vô tội nói: “Em hết chà xát lại vuốt ve ngực của anh, anh cũng chỉ phản ứng bình thường thôi mà!”
Trương Thiệu Hoài vòng hai tay lại, gắt gao chế trụ eo của Chung Tư Lâm, có ý đồ đem nửa thân dưới của mình cọ cọ rồi lại cọ cọ vào Chung Tư Lâm đang ngồi trên người mình.
“Ọc!” Chung Tư Lâm thở dốc một hơi, hai người đồng thời đình chỉ động tác, cùng nhìn chằm chằm vào đối phương, lưu ý động tác tiếp theo của đối phương.
Thình lình, Chung Tư Lâm nhảy ra khỏi người Trương Thiệu Hoài, nhưng hành động của Trương Thiệu Hoại lại nhanh hơn, liền đem ai kia đè xuống, ngậm lấy đôi môi đang hé ra ngốc lăng của Chung Tư Lâm.
Những âm thanh nức nở oán giận không rõ ban đầu từ từ chuyển sang tiếng rên rỉ nhè nhẹ giữa tình nhân với nhau…
…
“Alfred à? Tôi là Sean.” Trương Thiệu Hoài mặc một bộ đồ thoải mái, đứng ở buồng điện thoại công cộng đặt gần trạm xe bus, gọi điện thoại.
“Có chuyện cần làm phiền anh giúp tôi, có tiện không?” Bởi vì sợ điện thoại nhà cùng điện thoại di động của mình đã bị theo dõi, Trương Thiệu Hoài chỉ có thể sử dụng điện thoại công cộng.
“Có thể nhờ anh đến phòng tư liệu của bên cứu hộ, xem giúp tôi ngày hai mươi bảy tháng ba ở bệnh viện Thanh Sơn có điều xe cấp cứu đi không?” Trương Thiệu Hoài ra sức ép giọng nói xuống nhỏ xíu: “Đúng vậy, toàn bộ luôn. Làm phiền anh rồi. Khoảng chừng năm giờ tôi sẽ qua lấy, có được không?”
Trương Thiệu Hoài lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Được, vậy năm giờ gặp. Cảm ơn.” Tiện tay tắt ống nghe, rút ra thẻ điện thoại, Trương Thiệu Hoài lấy kính mác trong túi áo ra đeo vào, liền đi đến ngả tư đường phía trước.”
Cúp điện thoại, Trần Tử Di mỉm cười mà nhìn Chung Tư Lâm ngồi trước mặt mình, cũng không có ý định giấu diếm y: “Sean gọi tới. Nói tôi giúp cậu ta điều tra xem ngày 27 tháng 3 vừa rồi bệnh viện Thanh Sơn có điều xe cấp cứu không.” Nửa người trên của Trần Tử Di hơi hướng về phía trước, nhìn Chung Tư Lâm: “Cậu có muốn tôi giúp cậu ta không?”
Chung Tư Lâm đặt cái tách xuống bàn, chống lại ánh mắt mang theo ý đùa cợt của Trần Tử Di: “Anh không phải đã đồng ý với anh ấy rồi sao? Cần gì phải hỏi tôi nữa chứ.”
Trần Tử Di hạ giọng: “Tôi có thể làm bộ như không có tài liệu,” hơi dừng lại một chút: “Hoặc cho cậu ta tài liệu giả.”
“Không cần.” Chung Tư Lâm lười biếng dựa lưng vào thành ghế: “Không cần phiền phức như vậy. Anh ấy nhờ anh giúp cái gì, anh có thể giúp thì cứ làm đi.”
Trần Tử Di ngả người lại ra sau thành ghế, chân mày có hơi chút nhíu lại, đánh giá vẻ mặt của Chung Tư Lâm: “Tôi tưởng rằng… Cậu không muốn để cậu ta nhảy vào phá hoại.”
“Tôi là không muốn anh ấy dính dáng vào.” Chung Tư Lâm khe khẽ thở dài, trong giọng nói mang theo điểm oán trách không cách nào giấu được: “Hết lần này tới lần khác có kẻ không hề biết hai chữ “Phiền toái” viết như thế nào cả!”
Trần Tử Di cười, mặc dù vẫn rất nho nhã, nhưng mà ý cười trong đáy mắt lại không giấu được đùa cợt: “Xem ra, cậu ta làm khó cậu rất nhiều ha…”
Khóe miệng Chung Tư Lâm câu lên nụ cười lãnh đạm: “Bất quá, nếu có người muốn lợi dụng Sean để kiềm chế tôi…” thẳng người lại, cầm tách trà lên: “Tôi cam đoan, kẻ đó đã sai lầm tuyệt đối.” Chung Tư Lâm nhìn chằm chằm vào mắt Trần Tử Di, hiện lên một tia thị huyết bén nhọn.
Trần Tử Di hơi nghiêng đầu xuống, trên mặt vẫn duy trì nụ cười không thay đổi, lắc đầu: “Sid, cẩn thận đừng đùa với lửa… Cái này không có chỗ nào tốt cho cậu cả.” Thở dài, ánh mắt Trần Tử Di trở nên nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Chung Tư Lâm, dùng lời thấm thía mà nói: “Tôi không hi vọng cậu hay là Sean hay bất kì ai gặp chuyện không may.”
Chung Tư Lâm hớp một ngụm trà, nhún nhún vai, nhẹ giọng cười nói: “Anh không hi vọng Sean gặp chuyện không may, vậy thì sở cảnh sát các anh cố mà trông chừng anh ấy. Về phần tôi, tôi sẽ có chuyện gì kia chứ?”
Trần Tử Di vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thật sâu vào Chung Tư Lâm: “Kì thật so với Sean, tôi ngược lại càng lo lắng cho cậu hơn.”
Chung Tư Lâm vẫn cười, vuốt vuốt trán mình: “Alfred… ” Nhìn Trần Tử Di: “Anh lo nghĩ nhiều quá rồi!”
“Ôi…” Trần Tử Di khe khẽ thở dài, hạ mắt xuống: “Có lẽ đúng là tôi đã nghĩ nhiều quá.”
Trần Tử Di lại giương mắt lên nhìn lại Chung Tư Lâm: “Tôi hi vọng cậu thật sự hiểu rõ cậu đang làm cái gì.”
“Tôi luôn luôn rất rõ ràng mình đang làm cái gì.” Chung Tư Lâm buông cái tách trong tay xuống, đứng dậy, mỉm cười với Trần Tử Di: “Cảm ơn cuộc chiêu đãi của anh. Uống trà xong rồi, tôi cũng nên làm việc thôi.”
Trần Tử Di có hơi nhíu mày, hỏi: “Tôi còn tưởng cậu đặc biệt tới uống trà với tôi. Đến đây có công việc à?”
Chung Tư Lâm đem giấy mời của ICAC trong túi áo vest ra, nhìn về Trần Tử Di, nhẹ nói như đang bàn luận về thời tiết: “Đến đây mời sở trưởng của khu Tây Cửu Long – Chu Chính Văn đến ICAC uống cà phê.”
Chung Tư Lâm tùy tiện vẫy vẫy tay ra ý gặp lại sau, liền xoay người đi khỏi phòng làm việc của Trần Tử Di. Nhìn thấy Chung Tư Lâm đã rời đi, Trần Tử Di không khỏi thở ra một hơi thật dài, đưa tay xoa xoa lên trán mình, chân mày nhíu chặt. Phiền toái đúng là rất phiền toái mà, chuyến này đùa càng lúc càng lớn rồi…
…
Chưa đến năm giờ chiều, Trương Thiệu Hoài đã đến sở cảnh sát Tây Cửu Long. Mặc dù hắn trước mắt bởi vì bị điều tra có nhận hối lộ hay không mà bị đình chỉ công tác, nhưng đồng nghiệp trong sở cũng rất tin tưởng Trương Thiệu Hoài sẽ không làm những chuyện đó, nhìn thấy Trương Thiệu Hoài đã vài ngày không gặp, mọi người đều nhiệt tình chào hỏi hắn, Trương Thiệu Hoài cũng nhiệt tình nói chuyện mấy câu với đồng nghiệp, kể mấy chuyện ở nhà.
Khi Trương Thiệu Hoài cùng mấy đồng nghiệp trong sở cảnh sát Tây Cửu Long vừa đi vừa nói chuyện phiếm đến đại sảnh, Cưu Tử cùng Tiểu Mạnh trong đội điều tra ở hành lang bên kia nhìn thấy Trương Thiệu Hoài, hai người liền hưng phấn chạy qua bên này hỏi thăm.
Trương Thiệu Hoài quay sang chào những đồng nghiệp khác, kéo hai người kia qua một bên, gõ đầu mỗi người một cái: “Hai người bao nhiêu tuổi rồi hải? Lại còn kích động đến náo loạn như vậy. Nhất là cậu, Cưu Tử! Cậu là hội trưởng của Tiểu Mạnh nha.”
Cưu Tử xấu hổ gãi gãi đầu: “Lát nữa rồi giáo huấn được không!” Hắn vội vàng hỏi: “Đội trưởng! Anh trở lại phục chức sao?”
Trương Thiệu Hoài cười thoải mái: “Không có, tôi còn chưa có được phục chứ lại. Tôi chỉ quay lại thăm mọi người thôi.”
“Hả?” Hai người đều mang vẻ mặt kinh ngạc, cùng liếc nhìn nhau: “Vậy còn sở trưởng bị Chung Sir của ICAC mời tới ICAC là sao?” Hai người cùng nhìn về Trương Thiệu Hoài: “Chúng tôi còn tưởng là có liên quan đến vụ án của đội trưởng.”
Nghe thấy lời hai người nói, Trương Thiệu Hoài cau chặt chân mày, hỏi: “Các cậu nói sở trưởng, Chung Sir của ICAC… Xảy ra chuyện gì?”
“Lúc nãy Chung Sir của IACA mời sở trưởng đến ICAC một chuyến đó!” Cưu Tử trả lời câu hỏi của Trương Thiệu Hoài, nhìn thấy sắc mặt Trương Thiệu Hoài càng lúc càng khó coi, mới cẩn thận hỏi: “Đội trưởng… Sở trưởng bị mời tới ICAC… Chuyện này là sao?”
Trương Thiệu Hoài miễn cưỡng cười một cái với hai người: “Chắc là định hỏi sở trưởng mấy chuyện liên quan đến vụ án của tôi.” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Trương Thiệu Hoài lại cảm thấy có sự bất an mơ hồ, chân mày nhíu lại càng lúc càng chặt.
Tư Lâm… Em rốt cuộc đang làm trò gì vậy?
Sau khi có tài liệu Trần Tử Di giúp hắn ghi lại lịch trình hoạt động của xe cấp cứu bên bệnh viện Thanh Sơn, Trương Thiệu Hoài cẩn thận xem lại từng ghi chép, trải qua hai ngày khỏi thẳng tra ngầm, trong tay Trương Thiệu Hoài chỉ còn lại ba bốn chi chép khác nhau, tính toán trong lòng, hôm nay hẳn là sẽ truy ra được lúc nào.
…
Dụi dụi hai mắt có chút mệt mỏi, Trương Thiệu Hoài nhét tài liệu vào trong túi áo trước ngực, tháo dây an toàn, khi chuẩn bị xuống xe thì một chiếc xe cao cấp chạy vào trong cổng của trung tâm an dưỡng. Vệ sĩ ngồi trước xuống xe mở cửa, một người trong xe bước ra, chính là Phó Truyền Thánh với bộ âu phục màu xám trên người.
Nhìn viện trưởng cùng nhân viên đứng ngoài cổng nghênh đón, Phó Truyền thánh bước nhanh vào bên trong, hai mắt vốn đang ủ rũ của Trương Thiệu Hoài liền trợn to. Nhíu mi, mắt hơi nheo lại, Trương Thiệu Hoài tự hỏi. Phó Truyền Thánh tại sao lại đến đây? Nhìn thấy đoàn người đang bỏ đi từ từ, Trương Thiệu Hoài vội vàng xuống xe, đi vào trong sân của trung tâm.
Trương Thiệu Hoài làm bộ đến thăm viếng, chú tâm nhìn bố trí bên trong, mặc khác thì lợi dụng đem ánh mắt lưu ý đến phương hướng di chuyển của Phó Truyền Thánh.
Sau khi đã nhớ hết vị trí sắp xếp của viện an dưỡng, Trương Thiệu Hoài làm như không có việc gì đi theo đường mà Phó Truyền Thánh đã đi qua, đến một ngã rẽ, thì bị nhân viên ở đây ngăn cản lại: “Chào anh, anh muốn đi đâu? Bên trong này nếu không phải là nhân viên thì không được vào, anh không thể vào được.”
“Ô.” Trương Thiệu Hoài gãi gãi đầu, làm bộ như không nắm rõ phương hướng cho lắm: “Tôi muốn tìm đến tầng hai phòng bệnh số 4, không phải đi hướng này sao?”
Nhân viên bảo vệ cười một cái, đem Trương Thiệu Hoài trở thành người bị lạc đường, chỉ vào phía bên phải chậm rãi nói: “Đi thẳng đường này rồi quẹo trái, có thể đến được phòng bệnh số 4 ở tầng 2.”
“Cảm ơn anh nhiều.” Trương Thiệu Hoài một bên từ từ đi vào hướng bên phải, một bên chú ý đến tầm mắt của nhân viên kia dành cho mình. Đợi đến khi kẻ kia rời khỏi vị trí, Trương Thiệu Hoài liền lập tức xoay người lại, nhanh chóng đi vào cái nơi “không phải nhân viên thì không được vào” kia.
Vừa tiến vào hành lang, Trương Thiệu Hoài liền chú ý đến phòng làm việc bên cạnh, ý định trong đầu vừa hiện lên, liền lẻn vào trong phòng làm việc đó. Khi trở ra, Trương Thiệu Hoài đã thay đồng phục của nhân viên trong viện, mang theo một lượng lớn khăn trải giường, khăn lông đẩy trên xe, cái mũ trên đầu kéo xuống thật thấp, cơ hồ đem hơn nửa khuôn mặt che lại.
Trương Thiệu Hoài một bên cẩn thận đẩy xe, một bên chú ý động tĩnh xung quanh, chậm rãi xâm nhập vào trong.
Sau khi qua hết hành lang, đúng là vào một khu bệnh khác, chỉ là mỗi phòng ở đây đều có cửa sắt khóa lại, gần đó thì có một cửa sổ lắp kính, có thể quan sát tình hình bên trong phòng.
Trương Thiệu Hoài tùy tiện ghé người vào một cửa sổ nhìn vào thăm dò, mới phát hiện ra trong phòng ngoài bốn vách tường bọc đệm dày cui thì chỉ còn có một cái giường, ngoài ra không có bất kì cái gì khác.Trong một gian phòng chỉ có một bệnh nhân, mặc quần áo màu trắng, ngoài ra hai tay còn bị thắt lưng buộc lại.
Trương Thiệu Hoài đã hiểu rõ đây là đâu rồi, đây phòng bệnh dành cho những bệnh nhân tâm thần có khuynh hướng làm ra những chuyện nguy hiểm.
Khóe mắc liếc thấy Phó Truyền Thánh và vệ sĩ của lão đứng bên ngoài một phòng bệnh khép hờ, Trương Thiệu Hoài vội vàng tìm một chổ an toàn để ẩn núp, vểnh tai lên. Mơ hồ có thể nghe được giọng nói vẳng ra từ trong phòng bệnh đó…
“Tao hỏi mày một lần nữa, mày đem đồ vật đó giấu ở đâu?” Giọng nói lãnh khốc sắc bén.
“Phòng làm việc… Phòng làm việc… Phòng làm việc…” tiếng thì thào hàm hồ không rõ nghĩa.
“Phòng làm việc của ai? Phòng làm việc ở đâu?” Ngay sau đó là “Bốp! Bốp! Bốp!” là tiếng người bị đánh… Trương Thiệu Hoài vô thức cau chặt chân mày.
“Phòng làm việc… Phòng làm việc… Phòng làm việc…” Người kia chỉ không ngừng gào lên đáp án cũ.
“Mày…”
“Đủ rồi!” Giọng nói tràn ngập uy nghiêm, Phó Truyền Thánh ngăn cản kẻ kia lại định động thủ lần nữa hỏi: “Cái tao muốn là kết quả, không phải là quá trình! Không cần đóng kịch trước mặt tao.”
Long chủ nhiệm trong trung tâm an dưỡng vội vàng ăn nói khúm núm với Phó Truyền Thánh nịnh nọt: “Ngài Phó, lập tức sẽ có kết quả cho ngài. Ngài chờ một chút, lập tức sẽ…”
“Không cần nữa!” Phó Truyền Thánh cắt ngang lời Long chủ nhiệm: “Thời gian của tao rất quí giá, tao không muốn lãnh phí ở đây!” Nheo mắt nhìn Long chủ nhiệm phía trước: “Cuối tuần này tao sẽ ghé qua một chuyến, hi vọng sẽ có câu trả lời khiến cho tao hài lòng.”
Long chủ nhiệm xoa xoa hai tay của mình lại với nhau, cười nói với Phó Truyền Thánh: “Nhất định nhất định, tôi nhất định sẽ tìm ra câu trả lời có thể làm cho ngài Phó đây hài lòng.”
Phó Truyền Thánh hừ một tiếng, liền xoay người bỏ đi. Long chủ nhiệm cùng kẻ bức cung vội vàng đóng cửa phòng bệnh lại, cung kính theo đuôi đội ngũ của Phó Truyền Thánh đi ra ngoài.
Nghe được tiếng động đi về phía mình ngày càng gần, Trương Thiệu Hoài vội ngồi sụp người xuống, đến khi nghe thấy tiếng đẩy cửa, rồi tiếng đóng cửa lại, sau đó xác định không còn tiếng động nào khác, Trương Thiệu Hoài mới cẩn thận quan sát tình huống bên ngoài. Đợi đến khi chắc chắn không còn ai, Trương Thiệu Hoài liền nhanh chóng đi tới bên ngoài phòng bệnh mà Phó Truyện Thánh đến lúc nãy.
Lợi dụng cửa sổ bên ngoài nhìn vào trong, Trương Thiệu Hoài nhìn thấy một bệnh nhân xoay lưng về phía mình, toàn thân run rẩy lùi vào trong một góc, trong lúc Trương Thiệu Hoài còn đang đoán bệnh nhân kia là ai, người kia lại hơi chút nghiêng người, ngẩn đầu nhìn vào vách tường cười khúc khích.
Hai mắt Trương Thiệu Hoài đột nhiên trợn trừng, mặc dù bệnh nhân kia có vẻ rất gầy, ánh mắt mê mang, vẻ mặt hoảng hốt… Nhưng Trương Thiệu Hoài đã nhận ra, đây chính là Lí Trường Linh!
Trương Thiệu Hoài tiện tay mở chốt cửa sắt, vọt vào trong phòng bệnh, nắm chặt lấy bộ đồ bị cột tay của Lí Trường Linh. Bị Trương Thiệu Hoài nắm chặt hai tay, toàn thân Lí Trường Linh run rẩy kịch liệt, thân thể không ngừng giãy dụa lui vào trong góc, khẩn cầu hàm hồ: “Đừng đánh tôi… đừng đánh tôi… Phòng làm việc… Ở phòng làm việc… Ở trong phòng làm việc… Đừng đánh tôi… Đừng đánh tôi…”
Nhìn Lí Trường Linh đã không còn ý thức rõ ràng, Trương Thiệu Hoài cảm thấy vô cùng áy náy cùng khổ sở. Nếu không phải vì thu thập chứng cứ phạm tội của Phó Truyền Thánh, Lí Trường Linh cần gì phải dấn thân vào nguy hiểm, nằm vùng trong tập toàn Kinh Thành, lại càng không phải bởi vì thân phận bại lộ mà bị bắt; từ khi mất tích đến bây giờ, cậu ta nhất định đã phải chịu không ít hành hạ cùng tra tấn, mới có thể làm cho cả người cậu ta trở nên ngu si ngây ngốc… Trương Thiệu Hoài không khỏi thở dài sâu kính, điều làm làm cho hắn càng thêm quyết tâm, nhất định phải lôi Phó Truyền Thánh ra trước công lí.
Trương Thiệu Hoài dùng sức xoay thân hình Lí Trường Linh lại, đối diện với mình: “Lí Trường Linh, tôi là Trương Thiệu Hoài, Trương Sir này, cậu còn nhận ra tôi không?”
Thân hình Lí Trường Linh run lên, có chút ngẩng đầu liếc nhìn Trương Thiệu Hoài một cái, lại cúi đầu rất nhanh, không ngừng lắc đầu: “Tôi nhận không ra… Tôi nhận không ra cái gì mà Trương Sir hết… Cũng không biết Trương Thiệu Hoài… Tôi không biết… Tôi cái gì cũng không biết…
“Lí Văn Lăng!” Trương Thiệu Hoài sốt ruột, sợ Lí Trường Linh đã thật sự bị điên, không khỏi gọi tên thật của Lí Trường Linh: “Mã số cảnh sát 74256863, Lí Văn Lăng! Tôi là đội trưởng đội cảnh sát điều tra khu Tây Cửu Long, Trương Thiệu Hoài, cậu ngẩng đầu lên nhìn tôi một chút!”
Nghe được tên thật của mình, động tác lắc đầu của Lí Trường Linh dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Trương Thiệu Hoài, đôi mắt mờ mịt ban đầu chậm rãi tập trung lại. Nhìn chằm chằm vào Trương Thiệu Hoài, cổ họng Lí Trường Linh phát ra tiếng kêu nghẹn ngào, quì xuống: “Trương Sir…”
Trương Thiệu Hoài vội vàng đỡ Lí Trường Linh dậy: “Cậu không sao chứ? Tôi bây giờ sẽ cứu cậu ra ngoài!”
Còn nói chưa hết câu, Trương Thiệu Hoài tiện tay muốn cởi trói trên người Lí Trường Linh, Lí Trường Linh lại không ngừng lùi ra sau, lắc đầu: “Không được, tôi mà trốn lúc này, bọn họ sẽ ra tay với người nhà của tôi! Bọn họ sẽ giết người nhà của tôi mất!”
Lo sợ của Lí Trường Linh liền làm cho Trương Thiệu Hoài cau chặt chân mày, vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, nói trấn an: “Cậu yên tâm đi! Người nhà của cậu đã được đưa đến chỗ an toàn, đã được cảnh sát bảo vệ chu đáo, tuyệt đối không để cho bất kì kẻ nào chạm đến họ được.”
Nghe thấy Trương Thiệu Hoài nói như vậy, toàn thân Lí Trường Linh đột nhiên kiệt sức, ngồi bệt xuống đất, vừa nói vừa cười: “Không có việc gì… Không có việc gì rồi… An toàn rồi… Bọn họ đã được an toàn rồi…”
Cảm giác ánh mắt của Lí Trường Linh lại trở nên mê mang, Trương Thiệu Hoài cầm chặt hai tay của cậu ta không ngừng vùng vẫy: “Lí Trường Linh! Cậu có khỏe không? Lí Trường Linh?”
Nghe được giọng nói của Trương Thiệu Hoài, hai mắt của Lí Trường Linh đột ngột mở to, phản phất giống như đang cố chống lại cái gì đó. Toàn thân run rẩy, Lí Trường Linh nhìn chằm chằm vào Trương Thiệu Hoài, cố gắng mở miệng nói chuyện. “Trương Sir, đĩa vi tính… Tôi giấu trong phòng làm việc… tại… tại… trên…” khi nói xong lời cuối cùng, toàn thân Lí Trường Linh kịch liệt co giật, hai tròng mắt trợn trừng.
Trương Thiệu Hoài nhìn thấy bộ dáng của Lí Trường Linh như vậy, không khỏi bối rối, miệng muốn gọi để cậu ta ý thức trở lại, nhưng bên ngoài lại vang lên tiếng mở cửa. Trương Thiệu Hoài vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy bọn Long chủ nhiệm đã quay lại, đang đi vào từ đầu bên kia.
“Ai đó?” Nhìn thấy có người thò đầu ra từ phòng của Lí Trường Linh, Long chủ nhiệm không khỏi hét to một tiếng, chạy về phía Trương Thiệu Hoài.
Quay đầu lại nhìn Lí Trường Linh đang co quắp trên mặt đất, Trương Thiệu Hoài nghiến răng một cái, trước mắt chỉ có thể để Lí Trường Linh lại mà đào tẩu! Ý định trong đầu đã định, Trương Thiệu Hoài liền tiến đến cánh cửa thoát hiểm.
Trong lòng Trương Thiệu Hoài quyết định. Lí Trường Linh! Cậu chờ, tôi nhất định sẽ cứu cậu ra!
Nhìn thấy Trương Thiệu Hoài chạy ra phía đầu bên kia, bốn gã tay chân của Long chủ nhiệm sau khi xác định Lí Trường Linh vẫn còn trong phòng bệnh vội vàng theo cửa thoát hiểm mà truy lùng Trương Thiệu Hoài.
…
Trong khu A tầng 2 phòng số 7, Phó Truyền Thánh ngồi ngay ngắn trên ghế salon bọc da, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng không che dấu được sự sắc bén trong ánh mắt. Trước mặt lão, đúng là Chung Tư Lâm trong bộ âu phục đang ngồi vắt chéo chân.
“Sid, tôi không nhìn lầm cậu, cậu đúng là một nhân tài.” Đôi mắt Phó Truyền Thánh cười với Chung Tư Lâm: “Chuyện của Chu Văn Chính, cậu làm rất tốt, tôi rất hài lòng.”
Chung Tư Lâm nheo mắt cười, lộ ra sự cuồng vọng trong ánh mắt: “Tôi chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của mình cả.” Khẽ thở dài, trong giọng nói mang theo sự tiếc hận rõ ràng: “Đáng tiếc vụ án này không cháy đến được đầu lão Chu đó, đối với ông ta mà nói, cùng lắm chỉ bị thuyên chuyển công tác thôi.”
Nghe thấy Chung Tư Lâm không hề che giấu sự tiếc nuối, Phó Truyền Thánh cười to thành tiếng: “Ha! Cậu đúng là tuổi trẻ làm việc kích động, thích nhất là hành động một lần có thể định đoạt sống chết.” Đình chỉ tiếng cười, Phó Truyền Thánh nheo hai mắt lại: “Lưu lại vết đen nhận hối lộ này trên người Chu Văn Chính, cả đời lão ta sẽ chẳng làm được gì nữa. Một khi đã không có chiến trường, tướng quân cho dù lợi hại thế nào, cũng chỉ có thể là một lão già bù nhìn mà thôi.”
“Có lẽ.” Chung Tư Lâm lạnh nhạt cười, ánh mắt lại phát ra một tia tàn nhẫn: “Bất quá tôi càng tin vào một câu nói, diệt cỏ không diệt tận gốc, đến mùa xuân lại sinh sôi.”
Phó Truyền Thánh vỗ tay: “Tôi càng ngày càng yêu thích cậu rồi, Sid.”
Chung Tư Lâm chỉ nhẹ giọng cười, hạ đầu nhìn ngón tay của mình, nụ cười nhợt nhạt không cho là đúng chợt lóe lên.
…
Trương Thiệu Hoài sau khi chạy ra bằng cửa thoát hiểm liền phóng từng ba bậc cầu thang một lúc, đoàn người bọn Long chủ nhiệm dí theo phía sau, dùng bộ đàm liên lạc với những tên khác. Khi chạy đến lầu một, Trương Thiệu Hoài lại nhảy ra ngoài cửa thoát hiểm, thuận tay dùng một cây lau nhà gài cửa lại, chặn ngang cánh cửa thoát hiện, đem truy binh bỏ lại phía sau.
Thở ra một hơi, Trương Thiệu Hoài điều chỉnh lại thần sắc của mình, bước nhanh ra cổng, chuẩn bị rời khỏi cái viện an dưỡng này.
Tại một hành lang khác, Trương Thiệu Hoài cảnh giác tiếng bước chân đuổi nhanh phía sau, phía trước đồng thời có hai người nhân viên cũng đang đi về phía mình, quay trở lại hành lang. Trương Thiệu Hoài nhìn thấy tình hình khác thường, kéo thấp cái mũ xuống, liền xoay người đi qua hành lang bên trái, từ từ bước nhanh đến thành chạy bộ, hai kẻ bên kia nhìn thấy Trương Thiệu Hoài di chuyển cũng vội vàng tăng tốc đuổi theo.
Trương Thiệu Hoài nhìn lại bốn năm người đuổi theo phía sau, liền gia tăng tốc độ dưới chân, thấy bên kia lại có thêm hai người rượt đuổi, Trương Thiệu Hoài lại xoay người hướng khác, những kẻ phía sau bám sát không tha. Trong trung tâm an dưỡng yên lặng, chỉ thấy một đám người không ngừng truy đuổi, gây ra ồn ào không ít, dần dần làm cho những người đến đây cũng ghé mắt ra nhìn.
Ngay khi đuổi theo thân ảnh Trương Thiệu Hoài, đi theo Trương Thiệu Hoài qua mấy lối rẽ, lại đột nhiên bị cắt đuôi. Trên đoạn giao nhau, mi nhìn ta, ta nhìn mi không biết phải đuổi theo hướng nào. Chỉ nghe thấy một tiếng vang lên: “Các người đuổi theo bên trái! Những người còn lại đuổi theo bên phải!” Mọi người liền tản ra hai bên.
Đợi cho đám người kia tản đi, trong trung tâm an dưỡng lại trở về sự yên tĩnh giống như thường ngày, ngay cả khách khứa đến thăm bệnh nhân bị dọa cho ngốc lăng cũng tiếp tục di chuyển theo mục đích ban đầu.
Mở cửa một phòng bệnh, Trương Thiệu Hoài đã bỏ đi đồng phục nhân viên trong trung tâm, tiện tay vuốt vuốt tóc mình lại cho gọn gàng, nhẹ nhàng đi ra ngoài đóng cửa lại, thần sắc tự nhiên hướng thẳng cổng chính mà đi.
…
Khi Phó Truyền Thánh cùng Chung Tư Lâm đang nói chuyện phiếm trong phòng, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, là vệ sĩ của Phó Truyền Thánh – Long chủ nhiệm trong trung tâm an dưỡng, liền mở cửa cho gã đi vào. Long chủ nhiệm thần sắc khẩn trương lại bên tai Phó Truyền Thánh nói nhỏ vài câu, mặt Phó Truyền Thánh liền sầm xuống, giọng nói trầm thấp, biểu hiện ra lão đang cực kì kiềm chế cơn giận dữ: “Các người còn ngu ngốc ở chỗ này làm cái gì? Còn không mau đi bắt người lại!”
Long chủ nhiệm vội vàng nhận lệnh đi ra ngoài, Phó Truyền Thánh như là đột nhiên nhớ tới cái gì: “Chờ một chút!” Thâm ý liếc mắt nhìn Chung Tư Lâm một cái, giống như đang lo lắng chuyện gì đó.
Chung Tư Lâm đương nhiên biết Phó Truyền Thánh đang do dự cái gì, tự động đứng dậy, mở miệng nói: “Nếu như ông Phó có chuyện quan trọng cần xử lí, vậy tôi đi trước.”
Hơi gật đầu với Phó Truyền Thánh một chút, Chung Tư Lâm cũng đứng dậy rời đi.
“Sid, ngồi xuống đi!” Phó Truyền Thánh lên tiếng ngăn cản Chung Tư Lâm rời đi: “Tôi với cậu là người một nhà, không cần phải để ý.” Phó Truyền Thánh nói với Chung Tư Lâm xong, liền quay đầu lại dặn dò Long chủ nhiệm, không nhìn thấy Chung Tư Lâm khi quay người ngồi lại ghế salon, khóe môi cong lên hình một nụ cười.
“Gọi điện thoại cho Quách đại ca, lập tức đem người đưa đến chỗ khác đi.”
Nghe thấy mệnh lệnh của Phó Truyền Thánh, Long chủ nhiệm liền hùa theo, vội vội vàng vàng xoay người đi xử lí sự tình.
Chung Tư Lâm đưa tay cầm cái tách trước mặt, có chút nhướng nhướng mi, đôi mắt ưng quét qua Phó Truyền Thánh vài lần, nhưng chỉ mím môi uống nước, không lên tiếng.
“Một đám vô tích sự, chỉ nuôi tốn cơm!” Phó Truyền Thánh hoàn toàn chẳng e dè Chung Tư Lâm đang ở đây, trực tiếp phát tiết cơn bực bội trong lòng.
Chung Tư Lâm buông cái tách trong tay, tùy tiện hỏi: “Có rắc rối gì sao?”
Phó Truyền Thánh liếc nhìn Chung Tư Lâm một cái, thở dài nói: “Chúng ta là người trên cùng một chiến thuyền, tôi cũng không dối gạt cậu, Lí Trường Linh đang nằm trong tay tôi.” Phó Truyền Thánh nhìn chằm chằm Chung Tư Lâm, quanh sát biến hóa trong ánh mắt y, nhưng vẻ mặt Chung Tư Lâm không hề lộ ra dù chỉ một tia dao động: “Cậu bất ngờ không?”
Chung Tư Lâm nhún nhún vai, ánh mắt không hề có chút thay đổi: “Cũng đoán trước điều này, ngài Phó làm việc luôn luôn cẩn thận, Lí Trường Linh sẽ rơi vào tay ông, tôi một chút cũng không bất ngờ.”
Phó Truyền Thánh đưa một ngón tay lên, đối với Chung Tư Lâm ra chiều tán thưởng, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý: “Sid ơi là Sid, tôi càng ngày càng cảm thấy.. Cậu đúng là nhân tài rất đáng để cho tôi đầu tư vào. Tôi thật sự phải cảm ơn con gái mình rất nhiều, để cho tôi quen biết được người anh ưu tú của nó.”
“Ông Phó khách sáo rồi…” Đối với ca ngợi của Phó Truyền Thánh, Chung Tư Lâm chỉ bình thản cười, đổi đề tài: “Nếu Lí Trường Linh đã nằm trong tay ông Phó, vậy thì vụ án của tập đoàn Kinh Thành sẽ không có vấn đề gì rồi. Ông Phó tại sao lại kích động như vậy?”
“Hừ!” Phó Truyền Thánh lạnh lùng hừ một tiếng: “Mặc dù Lí Trường Linh đã rơi vào tay tôi, nhưng tài liệu gã ta trộm từ tập đoàn Kinh Thành cũng chưa thấy đâu, hơn nữa bây giờ gã bị điên rồi, hỏi cũng không ra kết quả gì. Chỉ nghĩ đến chắc biết tài liệu kia thất lạc chỗ nào, tôi liền cảm thấy có dao dí vào lưng, không thể thoải mái được!”
Chung Tư Lâm nheo mắt hỏi: “Vậy lúc nãy là sao?”
“Có người xông vào phòng nhốt Lí Trường Linh,” Phó Truyền Thánh cũng không giấu diếm Chung Tư Lâm: “Xem ra là người bên cảnh sát, đúng là đã coi thường bọn đó mà…”
“Biết là ai không?” Chung Tư Lâm hỏi.
“Không chắc lắm.” Phó Truyền Thánh vân vê râu mép của mình, đôi mắt khép hờ lóe lên sáng quắc: “Nhưng tôi nghĩ… có lẽ là Trương Thiệu Hoài đã moi được tin tức về bệnh viện Thanh Sơn từ Lãnh Tiên.” Phó Truyền Thánh nhẹ nhàng lắc đầu: “Trương Thiệu Hoài này… Thật là có chút năng lực.” Ánh mắt quét qua Chung Tư Lâm: “Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên đó!”
Nghe thấy tên Trương Thiệu Hoài, Chung Tư Lâm bất giác cau màu, mượn động tác dựa vào ghế salon mà che giấu đi tâm tình biến động của mình, mở miệng hỏi: “Trương Thiệu Hoài sao… ông Phó định làm thế nào?”
Phó Truyền Thánh bưng tách trà lên, “Trương Sir này phụ trách không ít vụ án lớn, đắc tội không ít kẻ.” Uống một ngụm trà, xuôi cổ họng: “Hắn ta trong lúc bị tạm đình chỉ công tác, có kẻ thù kéo tới tận nhà, không biết có được tính thành hi sinh vì nhiệm vụ, có được hưởng trợ cấp không nhỉ?”
Phó Truyền Thánh thả tách xuống, lạnh lùng cười, trong mắt ngập đầy sát ý tàn nhẫn.
Chung Tư Lâm bước chân ra khỏi khu A tầng hai phòng số bảy, Tạ Khắc Hoàng liền từ cánh cửa bên hông bước vào trong phòng. Nhìn Chung Tư Lâm vừa mới ra ngoài khép cửa lại, Tạ Khắc Hoàng hỏi Phó Truyền Thánh đầy hoài nghi: “Chú, chú tin tưởng y thật sao?”
Phó Truyền Thánh liếc nhìn Tạ Khắc Hoàng một cái, không có trả lời mà hỏi ngược lại gã: “Ken, mày cảm thấy Chung Tư Lâm là người như thế nào?”
Tạ Khắc Hoàng hơi chút suy tư mới trả lời: “Y rất thông minh, năng lực làm việc rất tốt, lại rất lãnh tĩnh, cũng rất vô tình…” Hơi mím môi lại, cuối cùng đưa ra kết luận: “Vốn là nhân tài.”
“Điểm này, tao cũng có cùng suy nghĩ với mày.” Phó Truyền Thánh cười với Tạ Khắc Hoàng một cái: “Nếu chúng ta đều cảm thấy y là một nhân tài, tại sao không cố gắng lợi dụng năng lực của y, để y làm việc cho chúng ta?”
Tạ Khắc Hoàng đi tới trước mặt Phó Truyền Thánh, lo lắng hỏi: “Đúng là năng lực của Sid rất tốt, nhưng mà chúng ta còn chưa có hoàn toàn bắt được thóp của y, Chú, chú cứ vậy mà an tâm về y sao? Chú tin tưởng y sẽ thật tâm làm việc cho chúng ta sao? Không sợ y cắn chúng ta một cái sao?”
Phó Truyền Thánh cười ha ha thành tiếng, xỉa vào đầu Tạ Khắc Hoàng đang hoảng loạn một cái: “Ken ơi là Ken, hôm nay tao tốt bụng sẽ dạy cho mày một bài học.” Nhìn Tạ Khắc Hoàng, Phó Truyền Thánh nheo mắt lại: “Làm người, đều là vì bản thân mình cả, chẳng có một ai thật tình giúp người khác mà vứt bỏ sự sống chết, cũng như dục vọng của bản thân. Cho nên có kẻ yêu tiền, chúng ta liền cho tiền; kẻ nào thích phụ nữ, chúng ta liền cho kẻ đó đàn bà. Cái này kêu là thỏa mãn nhu cầu… Chỉ cần chúng ta có thể lấy được chỗ tốt trong đó, thỏa mãn nhu cầu của cả hai bên, đã cột vào chung một chiến thuyền, tại sao phải sợ những kẻ đó trở mặt trên thuyền? Thuyền chìm rồi, đều không tốt đối với tất cả mọi người.” Phó Truyền Thánh nghiêng mắt nhìn Tạ Khắc Hoàng: “Nói như lời mày, Sid vốn là một kẻ thông minh, y sẽ không ngu đến mức đem bản thân mình cột vào trong một chiếc thuyền sắp bị đắm.”
Tạ Khắc Hoàng thở dài một hơi: “Đạo lí này tôi hiểu, tôi chỉ không rõ rốt cuộc Sid muốn cái gì? Cho nên tôi không cách nào hoàn toàn tin tưởng y cả.”
“Y muốn rất đơn giản.” Phó Truyền Thánh ngả người dựa vào ghế salon: “Y muốn quyền thế, y muốn đứng trên vạn người. Còn nữa, bởi vì vụ án của Đình Đình, y hận Chu Văn Chính! Ít nhất trong chuyện đối phó với Chu Văn Chính, mục đích của y giống với của chúng ta.”
Chân mày Tạ Khắc Hoàng vẫn nhíu chặt: “Tôi vẫn lo lắng…”
“Ken!” Phó Truyền Thánh cắt ngang lời Tạ Khắc Hoàng, lắc đầu: “Cẩn thận là tốt, nhưng cẩn thận quá độ chính là nhu nhược. Người lợi hại nhất, chính là người biết kẻ khác không phải một dạ phục tòng mình nhưng vẫn có thể lợi dụng kẻ đó tối đa!” Phó Truyền Thánh nheo mắt lại, trên mặt hiện ra sự tàn nhẫn vô tình: “Đáng lợi dụng thì cứ lợi dụng, sau khi lợi dụng xong, nếu như cố kị… thì giết!”
Phó Truyền Thánh đứng dậy vỗ vỗ vai Tạ Khắc Hoàng: “Yên tâm đi, cho đến bây giờ, hết thảy mọi việc đều bị tao nắm trong lòng bàn tay.”
Nhìn Phó Truyền Thánh đi ra khỏi phòng, Tạ Khắc Hoàng không tiếng động thở dài, đè nén cảm giác bất an trong lòng xuống, đi theo sau lưng Phó Truyền Thánh.
…
Trương Thiệu Hoài cố nén ý định chạy trốn trong đầu, ra vẻ tự nhiên đi ra khỏi cổng chính, chuẩn bị rời khỏi trung tâm an dưỡng. Trong lúc bước nhanh ra khỏi cổng, một cánh tay vỗ xuống vai hắn, thân hình Trương Thiệu Hoài nhất thời cứng đờ, thiếu chút nữa đã trực tiếp xoay người lại ra tay.
“Sean? Không ngờ gặp anh ở đây, anh đến trung tâm an dưỡng này làm gì?” Giọng nói dày ấm của Hạ Mục Hàn vang lên phía sau lưng.
Trương Thiệu Hoài âm thầm thở phào một hơi, thân thể cứng ngắc cũng trầm tĩnh lại, xoay người lại, trả lời câu hỏi của Hạ Mục Hàn bằng nụ cười tươi rói: “Johnson! Tôi đến đây… thăm một vị trưởng bối… Anh tại sao cũng đến đây?”
Trương Thiệu Hoài làm ra vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Hạ Mục Hàn, vội vàng đổi đề tài.
Hắn biết Hạ Mục Hàn vào cái ngày mà Chung Tư Lâm bị thương phải nằm bệnh viện, Hạ Mục Hàn chính là người đàn ông ôm Đình Đình ngày hôm đó. Khi Trương Thiệu Hoài tiếp nhận vụ án của Phó Đình Đình, mới xem như chính thức quen biết Hạ Mục Hàn.
Hơn nữa quan hệ anh em giữa Chung Tư Lâm và Phó Đình Đình cũng chỉ có vài người biết, Hạ Mục Hàn là chồng của Đình Đình, đương nhiên là một trong những người biết về mối quan hệ đó, cũng khiến cho quan hệ của bọn họ giống như người trong nhà, tự nhiên Hạ Mục Hàn cùng Trương Thiệu Hoài cũng biết về sự tồn tại của đối phương.
Sau đó, bọn họ chạm mặt nhau trong một vụ đánh bom, Trương Thiệu Hoài mới biết được Hạ Mục Hàn cũng xem như là đồng nghiệp của mình, vốn là một thành viên trong đội phản ứng nhanh, bởi vì quen biết nhau khi phá án, hai người cũng từ từ thân thiết hơn.
Nghe thấy câu hỏi của Trương Thiệu Hoài, Hạ Mục Hàn cúi đầu cười cay đắng: “Đình Đình ở trong này… Tôi chỉ cần có thời gian là đến thăm cô ấy.”
Năm đó sau khi Phó Đình Đình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không chỉ một mình Chung Tư Lâm thống khổ tự trách, còn có Hạ Mục Hàn. Hắn thường thường tự dằn vặt bản thân, nếu không phải ngày đó hắn đi công tác nước ngoài, Đình Đình cũng sẽ không xảy ra chuyện. Hai người cứ tự trách, cứ để sự áy náy đối với Đình Đình đeo đẳng.
Nghe thấy câu trả lời của Hạ Mục Hàn, Trương Thiệu Hoài thiếu chút nữa tự cho mình một tát. Thật sự là hỏi cái gì lại đi hỏi cái này… Cười xấu hổ, tùy tiện khách sáo vài câu với Hạ Mục Hàn, liền mượn cớ rời đi.
…
Trong chiếc xe màu đen đậu bên ngoài cổng, Tạ Khắc Hoàng chỉ vào Trương Thiệu Hoài đang nói chuyện với Hạ Mục Hàn, nói với Phó Truyền Thánh: “Người đang nói chuyện với Johnson chính là Trương Thiệu Hoài!”
Phó Truyền Thánh hạ cửa xe xuống, nheo mắt đánh giá Trương Thiệu Hoài: “Quả nhiên đúng là bộ dáng anh hùng khí khái nhỉ.” Trong lầm thầm tính toán, kẻ hôm nay xông vào, quả nhiên là Trương Thiệu Hoài… Bên mép thoáng cười nhạt, lộ ra mười phần tàn khốc.
Nhìn thấy Trương Thiệu Hoài vẫy tay với Hạ Mục Hàn, Phó Truyền Thánh nâng cửa kính lên, chiếc xe màu đen chậm rãi rời đi, lướt sát qua Trương Thiệu Hoài đang đi vào bãi đậu xe.
Tại bên kia, trong một chiếc xe cũng màu đen, một đôi mắt ưng xuyên qua tấm kính thu hết mọi chuyện vào trong tầm mắt.