Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đúng là Cố Tinh Thần không hổ danh là nam phụ được các nữ fan yêu thích nhất, chỉ riêng về ngoại hình và khí chất thôi cũng đã hơn nam chính Lại Tử Ngang không biết bao nhiêu lần!
Tôi gọi nhỏ: "Anh trai."
Cố Tinh Thần không thèm quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.
Bà Trần Anh nghi ngờ: "Tiểu Hàn đâu? Sao không đi ra cùng con?"
Tôi vừa định mở miệng thì nhìn thấy Bạch Dĩ Hàn và Lại Tử Ngang đùa giỡn nhau đi ra khỏi cổng trường...
5
Khuôn mặt bà Trần Anh lập tức sa sầm xuống, bà ấy ra lệnh cho tài xế âm thầm theo dõi Bạch Dĩ Hàn.
Còn Cố Tinh Thần ở ghế phụ, mặt không biểu cảm, tháo kính xuống.
Tôi tưởng rằng anh ấy sẽ rất tức giận nhưng anh ấy lại tựa đầu nhẹ vào tựa đầu ghế, sau đó nhắm mắt lại.
Sao Cố Tinh Thần lại có phản ứng như vậy chứ?
Rõ ràng trong sách đã nói, mỗi khi anh ấy nhìn thấy Bạch Dĩ Hàn và Lại Tử Ngang ở bên nhau, anh ấy sẽ vô cùng đau lòng!
Vậy sao bây giờ lại tỏ ra như không muốn nhìn thấy hai người họ? Lẽ nào vì yêu mà sinh hận từ sớm?
Chiếc xe đi theo Bạch Dĩ Hàn và Lại Tử Ngang càng lúc càng xa, cuối cùng dừng lại trước một nhà vệ sinh công cộng.
Lại Tử Ngang nhìn xung quanh, đưa Bạch Dĩ Hàn vào nhà vệ sinh nam...
Bà Trần Anh tức đến mức tay run lên, bà ấy bảo tôi và Cố Tinh Thần ở lại trong xe, bà ấy tự mình xuống xe nhanh chóng.
Ngay sau đó, từ trong nhà vệ sinh vọng ra tiếng chửi rủa của đàn ông và tiếng la hét của phụ nữ.
Không lâu sau, bà Trần Anh dẫn theo Bạch Dĩ Hàn, người quần áo xộc xệch ngồi vào xe.
Bạch Dĩ Hàn nhìn vào xe đầy người, vẻ mặt không phục: "Mẹ, mẹ đưa theo cả nhà đến theo dõi con à?"
Bà Trần Anh mặt lạnh tanh, không nói gì.
Tôi biết, bà vẫn còn chừa mặt mũi cho Bạch Dĩ Hàn, không muốn nói những điều này trước mặt tài xế, muốn về nhà rồi mới nói chuyện.
Nhưng Bạch Dĩ Hàn không biết ra oán khí từ đâu sinh, sắc mặt cô ta còn khó coi hơn cả bà Trần Anh.
6
Cuối cùng cũng về đến nhà...
Cố Tinh Thần xuống xe, đi thẳng lên lầu, không thèm nhìn Bạch Dĩ Hàn lấy một cái.
Vốn dĩ Bạch Dĩ Hàn đã mang vẻ mặt tủi thân, hành động của Cố Tinh Thần càng khiến cô ta càng thêm lã chã muốn khóc.
"Anh trai..."
Bạch Dĩ Hàn nghẹn ngào gọi một tiếng.
Cố Tinh Thần không trả lời.
"Cố Tinh Thần!"
Cố Tinh Thần vẫn không quay đầu lại.
Sao thái độ của Cố Tinh Thần đối với Bạch Dĩ Hàn lại khác xa so với những gì được miêu tả trong sách thế nhỉ?
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, lời bà Trần Anh đã cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:
"Tiểu Hàn, nếu con nhất quyết muốn qua lại với tên lưu manh này, không chịu học hành tử tế, vậy thì mẹ sẽ cho con đi du học nước ngoài!"
"Mẹ ơi, con van xin mẹ! Con không muốn đi du học! Con thực sự muốn ở bên anh ấy! Con xin mẹ thành toàn cho chúng con! Anh ấy thực sự khiến con có cảm giác của một gia đình!"
Bà Trần Anh tức giận đến mức vai run lên bần bật.
"Tiểu Hàn, mẹ nuôi nấng con và Tiểu Thiến hơn mười mấy năm, coi các con như công chúa mà nuôi lớn."
"Chẳng lẽ ở đây không phải là nhà của con sao?"
"Không giống nhau, thực sự không giống nhau. Mẹ ơi, có thể lời nói của con sẽ khiến mẹ buồn lòng, nhưng con vẫn muốn nói! Ngôi nhà này quá lạnh lẽo, không có chút hơi thở nào của người sống! Mẹ biết không khí gia đình nhà Lại Tử Ngang thế nào không? Mùa hè, cả nhà quây quần trong sân nhỏ ăn uống, vui vẻ cười nói. Còn nhà chúng ta thì sao? Lúc ăn không được nói chuyện, món mình thích cũng không được ăn nhiều! Con thực sự chịu không nổi..."
"Được thôi, nếu đã như vậy, mẹ sẽ đưa con về trại mồ côi."
Bà Trần Anh một lần nữa tung ra đòn sát thủ của mình.
Nhưng lần này Bạch Dĩ Hàn dường như đã có sự chuẩn bị.
"Mẹ ơi, con sắp trưởng thành rồi, con không cần phải về trại mồ côi nữa! Mẹ cũng không cần phải dọa con nữa, con đã quá đủ rồi. Mỗi lần con không ngoan, mẹ đều lấy chuyện này ra dọa con. Lại Tử Ngang đã chuẩn bị cho con một căn nhà nhỏ, anh ấy nói nếu con không còn nhà, nơi đó sẽ mãi mãi là nhà của con!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");