Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong bữa cơm tối hôm đó, anh thật sự không kiểm soát được đôi mắt của mình mà nhìn về khía cô.
Cũng như bao nhiêu người khác, khi biết về hoàn cảnh thật sự của cô thì trong lòng của họ toàn sự thương hại.
Mà đối với cô, sự thương hại đó chính là những nhát dao đâm xuyên qua người, nó càng chứng tỏ là cô đáng thương và thảm hại đến nhường nào.
"Lão gia, em hơi mệt, em lên phòng nghỉ ngơi trước được không?" Cô cảm thấy bầu không khí có hơi ngột ngạt nên muốn nhanh chóng thoát khỏi nó.
"Em sao vậy? Bị bệnh à? Có cần đi đến bệnh viện không?" Lôi Chí Hào rất quan tâm cô, nhưng cô lại có cảm giác như sự quan tâm ấy không hoàn toàn dành cho cô.
"Em không sao, lão gia không cần lo đâu."
Nói xong cô liền đi lên phòng, từ đầu đến cuối đều né tránh ánh mắt của Lôi Kình Vũ.
"Ba, con cũng ăn xong rồi, con lên phòng trước đây."
"Ừm."
...
Lôi Kình Vũ trở về phòng tắm nước lạnh, anh cảm thấy như bản thân sắp phát điên.
Anh không hiểu tại sao lại cảm thấy đồng cảm với cô, mặc dù anh luôn chán ghét cô đến tột cùng.
Thật ra trước đây anh cũng đã tiếp xúc với nhiều cô gái có hoàn cảnh khó khăn rồi.
Nhưng chưa bao giờ cảm thấy động lòng.
Đối với anh, không có nỗi khổ nào thật sự tồn tại, tất cả là do bọn họ tự lựa chọn con đường của mình.
Bởi, bọn họ đã tự vấy bẩn bản thân, tự biến thành một con điếm, vì tiền mà có thể làm tất cả, chẳng có gì đáng để anh thương hại.
Nhưng cô thì khác, ở trong hoàn cảnh như vậy, tại sao cô vẫn giữ được dáng vẻ thuần khiết và ánh mắt trong veo như vậy? Nó khiến cho anh vừa tởm lợm lại vừa khó chịu, cứ như là bản thân đã bị thôi miên.
"Lúc nào cũng trưng ra bộ mặt uất ức đó là để ai xem chứ?"
...
Sau khi bước ra khỏi nhà tắm, anh đã vô cớ tức giận mà đến tìm Nhược Hy trút giận.
"Cạch!"
Lúc này Nhược Hy đang nằm trên giường đọc một cuốn tiểu thuyết mà cô yêu thích, khi nhìn thấy anh, cô sợ hãi gấp cuốn tiểu thuyết lại và lùi về phía sau.
"Anh...!anh lại muốn làm gì? Hôm nay ba anh sẽ ngủ lại chỗ của tôi, anh đừng hòng làm bậy."
Nhược Hy cố giả vờ bình tĩnh nhưng giọng nói lại đang run rẩy, điều đó khiến anh vô cùng thích thú, cảm giác được ức hiếp một con cừu non, quả là khác hẳn.
"Vậy à? Cô nghĩ tôi sẽ sợ sao?"
Anh kéo hai chân cô về phía mình, sau đó dùng tay bóp chặt lấy cổ cô.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sợ hãi như đang cầu xin của cô anh lại có chút thất thần, vậy mà chỉ một giây sau, anh đã lấy lại được vẻ dữ tợn của thường ngày, hung hăng đè cô xuống giường.
"Cô đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, cô nghĩ tôi sẽ tha cho cô à? Cô ngây thơ quá rồi."
"Anh...!anh đúng là không bằng cầm thú."
Anh cười một tiếng sau đó cúi đầu xuống thấp hơn, khoảng cách của hai người vô cùng gần: "Cầm thú? Cô đáng giá tôi cao quá rồi."
Vừa dứt lời anh đã mạnh bạo gặm chặt lấy môi cô, tuy cô cắn chặt môi không chịu phối hợp nhưng anh lại rất thích, càng phản kháng thì anh lại càng thích.
"Ưm...!anh mau thả tôi ra."
Đột nhiên cô rút dưới gối ra một con dao, tựa chỉa thẳng vào cổ mình.
Con *** rất nhọn và sắc bén, chỉ cần bất cẩn, cô có thể bị thương bắt cứ lúc nào.
"Cô bị điên sao?"
Anh cau có trừng mắt về phía cô, nhìn thẳng vào ánh mắt hoe, không chịu khuất phục của cô, anh biết, cô không phải là không dám.
Vì vậy anh đã cong môi lên một cái, giả vờ che đi sự rối rắm ở trong lòng và buông cô ra.
"Nếu anh còn làm vậy với tôi, tôi sẽ chết trước mặt anh, tới đó tôi xem anh sẽ giải thích thế nào với ba anh."
"Ồ! Điều đó thì cô không cần lo đâu, cho dù tôi có tự tay giết cô thì ông ta cũng không thể làm gì được tôi.
Nhưng còn em trai của cô thì sao? Cô đã nghĩ đến chưa?"
Cơ thể Nhược Hy bất giác run rẩy, con dao trên tay cũng từ đó mà rơi xuống.
Cô thật sự cảm thấy tuyệt vọng, ngay cả sinh mạng của mình, cô cũng không có quyền tự quyết định.
"Sao vậy? Lúc này còn hùng hồn lắm mà."
Anh nhặt con dao lên, nhìn sơ qua vài cái rồi tùy tiện đặt vào cổ của Nhược Hy, nở một nụ cười đầy mùi châm chọc.
"Hay là để tôi giúp cô? Hửm?"
Nhược Hy mấp máy môi, giọng nói khàn đặc: "Có thể không?"
Lôi Kình Vũ cau mày, không hiểu hàm ý trong câu nói của cô: "Ý gì?"
"Tôi có thể được chết không?"
Khi mẹ cô mất, cô cũng từng có ý nghĩ tử tự, bởi vì một cô gái nhỏ bé như cô thật sự không có cách nào gánh nổi cả gia đình.
Nhưng vì em trai, vì lời trăn trối của mẹ, cô đã cố gắng chống chọi, chống chọi vì những người không xem mình là con người.
Còn bây giờ, nếu cô chết đi, để lại cho em trai tự sinh tự diệt thì khi gặp ba mẹ, họ có đánh cô không? Có mắng cô không? Cô thật sự không biết.
Lôi Kình Vũ vẫn đang vì lời nói của cô mà sững sờ, đột nhiên có tiếng gỗ cửa vang lên.
"Cộc! Cộc! Cộc!"
"Nhược Hy, mở cửa cho tôi đi em." Là Lôi Chí Hào, hôm nay ông ta nói sẽ ngủ cùng cô.
Lôi Kình Vũ bỏ con dao ra khỏi cổ của Nhược Hy và cất nó đi, sau đo thản nhiên đi đến mở cửa trước sự hoảng hốt của cô.
"Cạch!"
"Lôi Kình Vũ, sao mày ở đây?" Ông ta nhìn anh rồi nhìn sang Nhược Hy với ánh mắt nghi ngờ, ông ta muốn có một lời giải thích.
Nhưng lúc này tay Nhược Hy đang run rẩy, cô thật sự không biết nên giải thích thế nào.
"Lão gia, em..."
Cô còn chưa nói gì thì Lôi Kình Vũ đã lên tiếng: "Không có gì đâu, đèn ngủ của dì Cao bị hỏng nên nhờ con sang sửa thôi."
"Vậy à?"
Ông ta vẫn cảm thấy có chút khúc mắc nhưng anh lại không giải thích gì thêm mà quay sang nói với Nhược Hy: "Sao này cần gì thì dì có thể tìm tôi." Sau đó anh chợt nhỏ giọng, thì thầm đủ để cô nghe thấy: "Nếu tôi không che phép, thì cô đừng hòng nghĩ đến cái chết."
Nói xong anh quay lưng bước ra khỏi phòng.
"Cạch!"
Đứng ở trước cửa phòng, anh cầm con dao trên tay, trong lòng có chút khó chịu.
Anh thật sự không biết là con dao này cô dùng để đề phòng anh hay là cô đang có suy nghĩ tiêu cực nào trong đầu, điều này thật nguy hiểm.
"Tôi còn chưa chơi đủ, cô muốn chết, không dễ như vậy đâu."