Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuối cùng thì hôn lễ cũng đã kết thúc, vào lúc này Nhược Hy cứ nghĩ là mình đã có thể thở phào nhẹ nhõm mà trút bỏ hết mọi muộn phiền.
Nhưng không ngờ sau khi bước vào Lôi gia thì mọi chuyện lại khác.
Đây là là biệt thự chính của Lôi gia và hôm nay cũng là ngày đầu tiên mà cô chính thức bước vào căn biệt thự này.
Nó thật sự rất rộng, rất nguy nga tráng lệ như một cung điện của hoàng gia, còn cao lớn hơn nhiều so với căn biệt thự riêng mà Lôi Chí Hào cho cô ở.
Không những vậy, ở Lôi gia còn có rất nhiều người làm, dường như đi đến đâu cũng sẽ có ánh mắt dõi theo, có người dòm ngó, điều đó khiến cô vô cùng khó chịu.
Khi cô xách hành lí vào đây ở, chỉ có chú quản gia, được mọi người gọi là chú Lý mới tiếp đón cô nồng hậu. Còn những người kia thì nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét, gì cũng không nói.
Đến khi Nhược Hy đi lên lầu thì cô mới loáng thoáng nghe được vài câu: "Haizz! Tiếc thật đó, cô ấy còn trẻ, lại xinh đẹp, tại sao phải đi đến bước đường này?"
Cô không nói gì, gương mặt không biểu cảm, chỉ cười khổ rồi bước đi tiếp.
Thật ra, cô biết bản thân cô đáng thương, cũng biết bản thân cô đê hèn, có thể vì tiền mà bán thân cho đại gia nức tiếng. Nhưng mỗi khi nghe người khác dè bỉu, cơ thể cô lại không khỏi run rẩy và đau nhói. Có lẽ trong sâu thẳm, cô vẫn còn chút ít lòng tự trọng và tự tôn của bản thân.
...
Sau khi cởi bỏ chiếc váy cưới nặng nề và đầy mùi tiền ra, cô đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cô ngăm mình trong bồn tắm rất lâu sau đó mới bước ra ngoài.
Cô ngồi trước gương trăng điểm, cẩn thận lau đi mái tóc ướt sũng xoã ngang lưng.
Chợt, cô nhìn mình trong gương, thật sự có chút cảm thán. Cô không nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ được sống trong một căn biệt thự thế này. Cô cũng từng nghĩ mình sẽ trở thành bà Lôi, một cô gái chỉ mới học hết cấp hai, phải bán tóc, bán máu để chữa bệnh cho mẹ.
Nhưng, đây vốn không phải là thứ cô ao ước. Thật ra, cô cũng rất muốn sống vô tư vô lo như những cô gái ở trong quán bar, chỉ cần có tiền thì chuyện gì họ cũng có thể đáp ứng. Nhưng cô lại không thể như họ, vì thứ cô muốn chẳng phải là tiền, cũng chẳng phải là hư vinh, vật chất, cô chỉ cần một tình yêu chân thành, trao trọn con tim.
Chỉ là thế giới này quá tàn ác với cô. Nếu không vì mẹ, không vì em trai thì cô đã sớm kết liễu đời mình rồi. Nói thật, có chết Nhược Hy cô cũng không muốn sống những cảnh ngày đầy khốn khổ này.
Suy nghĩ vu vơ một lúc, nước mắt không không kiềm được mà rơi ra khỏi hốc mắt, lăn dài xuống đôi gò mà của người phụ nữ.
"Cạch!"
Chợt, có tiếng mở cửa, Nhược Hy vội vàng lau đi nước mắt.
"Tôi vào được không?"
Là Lôi Kình Vũ, người đàn ông này cũng thật kì lạ, đã tự ý mở cửa còn hỏi cô là có vào được không, tiền trảm hậu tấu sao?
"Đương nhiên... là được."
Anh thoáng nhìn qua, thấy khoé mắt của cô đỏ hoe, đột nhiên lại nhếch mép: "Hối hận rồi à? Bây giờ hối hận thì có trễ quá không?"
Nhược Hy đờ người ra, còn chưa kịp nói gì thì Lôi Kình Vũ đã đặt ly sữa xuống bàn, lạnh giọng, nói: "Dì uống sữa đi, uống nhân lúc còn nóng sẽ dễ ngủ hơn."
"Cảm ơn cậu, thiếu gia."
Nhược Hy gọi hai tiếng "thiếu gia" một cách dè dặt khiến anh cảm thấy có hơi tức cười. Đôi mắt còn đượm buồn.
Tỏ vẻ cho ai xem chứ? Đã vì tiền, bất chấp trao thân cho đàn ông, thậm chí là đàn ông trung niên để hưởng giao sang, phú quý, còn diễn trò đáng thương. Để làm gì? Để khiến người khác cảm thấy đồng cảm, thương hại?
Anh quay người lại, dựa vào bàn trang điểm, khoanh tay trước ngực nhìn Nhược Hy, môi khẽ mấp máy: "Uống đi, tôi muốn nhìn thấy dì uống hết ly sữa này."
Từ đầu đến cuối, người đàn ông này luôn khiến cho cô có cảm giác sợ hãi, rùng mình, không thoải mái khi đến gần nhưng không hiểu sao trên gương mặt lạnh giá đó cô lại không nhìn ra được bất kì điều đáng ngờ nào.
Vì vậy, tuy có hơi quái lạ nhưng cô vẫn cầm ly sữa lên uống cạn vì nghĩ anh là đang có ý tốt.
"Tôi... uống xong rồi." Cô nhỏ giọng.
Lôi Kình Vũ hài lòng nở nụ cười: "Tốt."
Sau đó anh đứng dậy đi ra ngoài.
Đúng, cô cứ tưởng là anh sẽ đi ra ngoài, nhưng không, anh đi đóng cửa phòng, còn khoá lại, rồi đi đến chỗ của cô.
Anh cúi người, đặt hai tay lên mép bàn, nhốt cô lại trong lòng anh.
Anh nhìn cô trong gương, cô cũng sợ hãi nhìn anh trong gương, tuy là nhìn gián tiếp nhưng hơi nóng mà anh phả vào tai cô lại có thể cảm nhận rất rõ ràng, rất chân thật.
"Thiếu gia... cậu còn việc gì sao?" Cô cố kiềm lại giọng run run, bất an của mình nhưng gương mặt lại hiện rõ ràng hai chữ "sợ hãi".
"Gương mặt này quả là xinh đẹp, hèn gì ba tôi lại mê đắm dì đến đến vậy. Dì Cao, rốt cuộc dì đã mê hoặc ba tôi bằng cách nào mà khiến ông ấy trở nên sung sức thế kia? Hửm?"
Cơ thể Nhược Hy trở nên nhạy cảm, cô không ngừng run rẩy, tay bấu chặt vào váy ngủ.
Còn Lôi Kình Vũ thì vén mái tóc của cô sang một bên, nhẹ nhàng cắn vào cái cần cổ trắng ngần, đầy mùi thơm quyến rũ.
"Tôi cũng tò mò muốn biết đấy!"
Anh nâng cằm cô lên, để cô tự nhìn bản thân mình trong gương, bờ môi mím chặt, cơ thể không ngừng run rẩy, đặc biệt... đôi mắt vô cùng gợi tình.
Đây là rõ ràng không phải là cô, người trong gương không thể nào là Cao Nhược Hy.