Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đã mấy ngày Bạch An Chi không về nhà, trên phòng khách còn viết giấy ghi chú: Mẹ ra ngoài một thời gian. Tiền ở chỗ dì Thúy, hết thì tới dì lấy.
Bạch Đồ cụp mắt, bỏ ghi chú vào trong một chiếc hộp.
Vừa mở ra, tất cả đều là giấy ghi chú, Bạch Đồ tiện tay cầm lên một cái, đã nhìn thấy bên trong viết là: Có việc ra ngoài, tiền ở chỗ dì Thúy, hết thì tới dì lấy.
Bạch Đồ nhìn mấy lần, tất cả đều là câu nói này.
Lúc ấy Bạch Đồ không hiểu, cho là Bạch An Chi đi công tác, nhưng sau khi trải qua chuyện cấp 2, Bạch Đồ đã biết.
Cùng lắm là Bạch An Chi phải đi theo cùng.
Khẽ thở dài một cái, giống như bất đắc dĩ lại như trống vắng.
Sáng sớm Bạch Đồ đi vào đã thấy Tần Thâm ngồi chỗ của mình.
Bạch Đồ tiến lên trước: “Anh Thâm, nhường một chút.”
Tần Thâm khoanh hai tay lại, nghiêng đầu nhìn Bạch Đồ: “Tớ không nhường thì sao?”
Bạch Đồ vẫn còn nghĩ đến ngày hôm qua bị cậu ta ‘bắt nạt’ hai lần, lúc này cũng không nói gì, đeo cặp sách đi tới chỗ ngồi của Tần Thâm ở phía sau.
“Cậu không nhường thì cậu ngồi đó đi.” Bạch Đồ vừa nói vừa ngồi xuống, thu dọn bàn.
Tần Thâm đi theo.
“Sao thế?” Tần Thâm không có bạn cùng bàn, lúc này liền dời một cái ghế qua ngồi phía bên kia bàn.
Cái ghế bị cậu thay đổi phương hướng. Tay cậu chống trên thành ghế.
“Không phải cậu muốn ngồi chỗ của tớ sao?” Bạch Đồ tức giận nói.
Bỏ sách của Tần Thâm vào trong hộc bàn.
Tần Thâm còn định nói gì đó, chỉ thấy Bạch Đồ bỗng khom người, dọn dẹp hộc bàn của Tần Thâm.
Vừa thu dọn vừa nói: “Nhìn cái hộc bàn của cậu kìa, quả thực không phải hộc bàn, là đống rác.” Bạch Đồ ghét bỏ sắp xếp bên trong hộc bàn.
Bỗng có mấy lá thư rơi xuống đất, Bạch Đồ ngồi xuống.
Nhặt lá thư trái tim màu hồng của thiếu nữ lên.
Bên trên viết: Tần Thâm, em thích anh.
Không thể viết trắng ra được hơn. Ngay cả trang bìa cũng viết trắng ra, Bạch Đồ cũng muốn mở nội dung bên trong ra xem.
Nhưng chủ lá thư đang ở đây, cô có phần không xuống tay được.
Tần Thâm cũng ngồi xuống nhìn theo, thấy lá thư này trên tay Bạch Đồ. Cậu nghi hoặc một chút.
“Đây là… của tớ sao?” Tần Thâm chau mày hỏi Bạch Đồ.
Bạch Đồ liếc Tần Thâm một cái, “Cậu đây là khoe khoang trá hình ư?” Ngồi dậy, thu cẩn thận mấy lá thư.
Vùa định bỏ vào trong hộc bàn, Tần Thâm đã bắt lấy tay Bạch Đồ.
“Làm gì vậy?” Tần Thâm khó hiểu.
“Còn có thể làm gì, dĩ nhiên là đặt lại trong hộc bàn, cậu xem những cái này cậu cũng chưa mở ra, có lẽ, có thể cậu cũng không biết những lá thư ở chỗ này, nếu như không phải hôm nay tớ dọn dẹp hộc bàn của cậu, có khi cậu đã không nhìn thấy được.” Bạch Đồ có phần bất đắc dĩ nói, lại giống như thương tiếc.
Tần Thâm nhìn bộ dạng của Bạch Đồ, trong lòng giống như bị xối một thùng nước đá: “Cậu rất tiếc ư?”
Bạch Đồ không chú ý đến thay đổi của Tần Thâm, tự mình nói: “Đúng vậy, tớ chưa từng nhận được thư tình. Đâu giống cậu, nhận nhiều như vậy, thế mà còn không biết.”
Nói xong thu dọn thư, đặt lại trong hộc bàn.
Tần Thâm nghe Bạch Đồ trả lời, thở dài một hơi.
Cậu lấy mấy lá thư ra, cũng không nhìn một chút đã ném vào thùng rác.
Xoay người nói với Bạch Đồ: “Cậu muốn nhận thư tình?” Tần Thâm chẳng biết tại sao hỏi một câu, khiến Bạch Đồ không biết trả lời thế nào.
“Cũng không phải, chỉ là cảm thấy cậu được nhận mà không quý trọng, làm cho chúng tớ chưa từng nhận những thứ này vô cùng hâm mộ.” Bạch Đồ dọn dẹp xong hộc bàn của Tần Thâm, “Đừng có làm lộn xộn lên nữa, lần sau tớ sẽ không giúp cậu đâu.” Bạch Đồ đeo cặp sách chuẩn bị đi.
“Không phải không quý trọng…” Tần Thâm nói ra một câu khó hiểu. Kéo lấy quai đeo cặp của Bạch Đồ.
Bạch Đồ nghiêng đầu nhìn sang. “Sao thế?”
Tần Thâm không trả lời câu hỏi của Bạch Đồ, mà tự mình nói tiếp một câu: “Nếu như người viết lá thư ấy là cậu, tớ sẽ quý trọng.”
Bạch Đồ ngẩn ra tại chỗ, chăm chú nhìn Tần Thâm không ngừng.
“Cậu… đừng đùa kiểu này.” Bạch Đồ nhíu mày hất tay Tần Thâm ra.
Tần Thâm thấy Bạch Đồ có chút tức giận, kéo người lại: “Tớ lừa cậu mà, xem cậu khẩn trương như thế kìa.” Tần Thâm cụp mắt cười gượng hai tiếng, giọng nói hơi trầm xuống.
Bạch Đồ không thể nói rõ là tư vị gì, nhưng thực sự thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ cánh tay Tần Thâm: “Lần sau đừng đùa cái này nữa, giữa bạn bè không thể đùa kiểu này.”
Tần Thâm không trả lời mà hỏi: “Cậu sợ như vậy sao?”
“Đúng vậy, thế này ngay cả bạn cũng không làm được.” Bạch Đồ thấy mấy người đi vào.
Lúc đầu trong lớp chỉ có hai người, là cô và Tần Thâm.
Tần Thâm giống như chú ý tới ánh mắt của Bạch Đồ.
Buông tay ra: “Về đi. Đồ tốt hôm bữa hứa với cậu, ở trong hộc bàn cậu.”
Bạch Đồ mất thăng bằng đi về phía trước mấy bước. Quay đầu lại nhìn Tần Thâm.
Tần Thâm hất cằm, khóe môi cứng ngắc giật giật, ngón tay chỉ hộc bàn Bạch Đồ.
Bạch Đồ cảm thấy nụ cười của Tần Thâm rất kỳ lạ, giống như biểu cảm bị tổn thương của A Hoàng nhà cách vách lúc không ai chơi cùng nó, mặc dù cậu đang cười, nhưng không giống vẻ mặt vui vẻ trước đó.
Bạch Đồ muốn đi qua hỏi Tần Thâm làm sao, nhưng Tần Thâm đã ra khỏi lớp.
Bạch Đồ có hơi mất mát trở về chỗ ngồi.
Khom người nhìn hộc bàn, đã thấy đồ tốt Tần Thâm nói.
Cái đồ tốt này, chính là tài liệu với sách ôn tập mà cô đã nhìn thật lâu ở tiệm sách.
Tần Thâm mua không phải chỉ một quyển, mà là nguyên bộ.
Giá một quyển đã muốn hơn mấy chục, một bộ cũng phải hơn mấy trăm.
Bạch Đồ muốn cầm lên trả lại cho Tần Thâm, chỉ thấy vừa lấy ra một tờ giấy đã bay xuống: Không cần trả lại cho tớ, cậu mời tớ uống Coca, tớ tặng quà cho cậu. Cậu đưa tớ, tớ cũng không dùng, chi bằng cậu học tập cho giỏi, tạo phúc cho xã hội, đến lúc giàu đừng quên tớ là được.
Bạch Đồ đọc mà bật cười thành tiếng. Từng chữ từng nét của Tần Thâm viết rất ngay ngắn và có thứ tự, ở câu cuối, Tần Thâm còn vẽ lên một con heo hoạt hình.
Bạch Đồ cất tờ giấy, kẹp vào một trang trong sách ngữ văn.
Nhìn đồng hồ trên tường, Bạch Đồ đi đến căn tin, mua một hộp sữa.
Lúc trở về đặt sữa trên chỗ Tần Thâm.
Lại nhìn người xung quanh một chút, bỏ sữa vào hộc bàn Tần Thâm, dán một tờ giấy note lên.
Trần Ôn đi vào lớp, trông thấy Bạch Đồ liền hỏi: “Bạch cô nương, cậu biết hôm nay Tần Thâm bị sao không?”
Bạch Đồ bị hỏi ngây ngẩn cả người, lắc đầu, “Sao vậy?”
Trần Ôn nhíu mày, biểu cảm trên mặt sắp nhăn chung lại một chỗ, “Vậy thì kỳ lạ, ngay cả cậu cũng không biết.” Trần Ôn lẩm bẩm nhưng lại giống như nói cho Bạch Đồ nghe.
“Rốt cuộc là thế nào?” Bạch Đồ có phần khẩn trương hỏi.
Trần Ôn thở dài một tiếng, “Tớ cũng không biết, chỉ là mới vừa ở toilet, anh Thâm thoáng một phát đã hút mười mấy điếu thuốc.”
“Cái này không tính là gì, chỉ là cho dù cậu ta hút thuốc, nhưng cũng không hút nhiều như vậy.” Lý Minh nói tiếp.
Bạch Đồ nhíu mày.
Cảm thấy lúc Tần Thâm vừa đi ra khỏi lớp đích thực giống như rất không vui.
“Mới vừa rồi cậu ấy còn tán gẫu với tớ, sau đó tớ về chỗ ngồi của mình, cậu ta đã đi ra ngoài.” Bạch Đồ mím môi, nhìn hai người bọn họ nói.
Trần Ôn lập tức hỏi: “Hai người các cậu tán gẫu cái gì?”
Bạch Đồ liền nói thật tình huống vừa nãy một lần.
Lý Minh bắt lấy trọng điểm: “Cho nên, cậu nói… Tần Thâm nói nếu mà cậu viết thư cho cậu ta, cậu ta sẽ quý trọng, cậu liền nói ngay cả bạn cũng không làm được?” Lý Minh căng thẳng nhìn Bạch Đồ.
Bạch Đồ thành thật gật đầu.
Trần Ôn kích động muốn đánh Bạch Đồ, Lý Minh thì giơ ngón tay cái lên với cô.
Lý Minh và Trần Ôn nhìn nhau một chút.
“Không có chuyện gì, có lẽ anh Thâm chọc cậu thôi.” Lý Minh giải thích, nhưng trong lòng cậu cũng không phải nghĩ như vậy.
“Không phải, ý của anh Thâm…” Trần Ôn muốn nói bị Lý Minh ngắt lời.
Trần Ôn không hiểu nhìn sang, Lý Minh nháy mắt mấy cái.
“Chắc anh Thâm vì lo nghĩ chuyện thi đấu bóng đá, nên mới hút thuốc.” Lý Minh lại bổ sung một câu, nói với Bạch Đồ.
Bạch Đồ còn định nói gì đó, Lý Minh đã kéo Trần Ôn đi.
Khi đi tới cửa còn hướng về Bạch Đồ mà la to: “Yên tâm, không sao đâu, anh Thâm cũng chỉ phiền não vì chuyện thi đấu thôi.”
Bạch Đồ bật hơi, có phần chán chường dựa lưng vào ghế.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết tại sao tâm tình Tần Thâm không tốt.
Bạch Đồ đem lời nói của Trần Ôn và Lý Minh lọc lại trong đầu một lần.
Nghĩ đến gì đó, ghế vang lên ‘két’ một tiếng trong lớp học yên tĩnh. Người xung quanh đều cau mày nhìn Bạch Đồ.
“Bạch Đồ, cậu phát điên cái gì vậy?” Một nữ sinh thổi tay sơn móng chưa khô, không vui nhìn Bạch Đồ hỏi.
Bạch Đồ xấu hổ xua xua tay, không nói gì rồi chạy tới căn tin.
Trên đường trở về Bạch Đồ lén lén lút lút, giống như làm việc gì đó không thể lộ ra ngoài.
Mà trong tay cô cầm một cái túi giấy dầu bọc một vật hình chữ nhật rất nhỏ và mỏng.
Lúc Bạch Đồ trở về lớp, chỗ ngồi của Tần Thâm vẫn trống không.
Vừa khéo như ý cô.
Bạch Đồ ngồi ở chỗ ngồi, cầm bút, từng nét từng chữ, nghiêm túc viết gì đó.
Thời điểm Tần Thâm trở lại lớp, thấy Bạch Đồ không ở chỗ ngồi, vỗ vỗ bàn Trần Ôn.
“Bạch Đồ đâu?” Trần Ôn ngẩng đầu lên đã trông thấy ánh mắt Tần Thâm nhìn chằm chằm cái bàn của Bạch Đồ, ánh mắt cũng không cho cậu ta.
Tay Trần Ôn mập mạp gãi gãi cổ, “Vừa rồi vẫn còn, em cũng không biết Bạch cô nương đi đâu nữa.”
Lý Minh cảm thấy ánh mắt Tần Thâm nhìn về phía mình.
Lắc đầu, “Em cũng không rõ, vừa nãy tụi em nói cho cô ấy…” Lý Minh còn chưa dứt lời, Trần Ôn ho sặc sụa ý đồ ngăn cản.
Thế nhưng đã muộn.
Rốt cuộc ánh mắt Tần Thâm cũng bỏ xuống nhìn về phía hai cái đứa ‘cùng hội cùng thuyền’ (1) này.
(1) Câu gốc là nan huynh nan đệ.
“Tụi mày nói cho cô ấy cái gì?” Tần Thâm hỏi.
Lý Minh và Trần Ôn trao đổi ánh mắt, hai bên đều trốn tránh trách nhiệm: Mày nói.
“Trần Ôn nói với cô ấy anh ở nhà vệ sinh hút thuốc.” Lý Minh chỉ vào Trần Ôn, nói với Tần Thâm.
Trần Ôn há hốc mồm.
“Mày nói bình thường anh Thâm không hút nhiều như vậy, hôm nay hút rất nhiều.” Trần Ôn không chịu thua trừng mắt Lý Minh, bên trong ánh mắt hai người đều mang theo tia lửa giận của phản bội.
Tần Thâm nhắm mắt lại, tay nắm thành quyền.
“Tao thật...”
“Còn nói gì nữa?” Tần Thâm cắn răng hỏi.
Lý Minh nói sự thật.
Tần Thâm mở mắt ra, ánh mắt tản ra tia sắc bén. “Coi như mày thông minh.”
“Cho nên, lão đại, rốt cuộc là vì cái gì mà anh hút thuốc nhiều như vậy?” Trần Ôn cảm thấy chết sớm chết muộn cũng phải chết, không bằng trước khi chết thu thập nhiều tư liệu chút
Tần Thâm bèn xoay người về chỗ ngồi, vừa nói: “Vì bóng đá.”
Trần Ôn và Lý Minh: Quỷ mới tin.
Phịch một tiếng ngồi lại xuống chỗ của mình.
Tần Thâm đưa tay che mặt, rất nhiều nữ sinh nói cảm thấy đàn ông hút thuốc không phải đàn ông tốt.
Vậy Bạch Đồ thì sao? Sẽ nghĩ cậu như thế nào? Tần Thâm nghĩ trong đầu.
Vò tóc lung tung, tóc lúc đầu sạch sẽ gọn gàng, biến thành một cục rối bời.
Tần Thâm giận dỗi nằm nhoài lên bàn.
Nghĩ đến những lá thư tình lúc nãy kia. Căn bản cậu cũng không biết có thứ này, càng không biết là thư tình.
Nghĩ đến lời nói của Bạch Đồ.
Thế… Nếu như mình thổ lộ, có phải là cô ấy sẽ lập tức từ chối, ngay cả làm bạn cũng không thể không.
Chắc vậy rồi, cô ấy đã nói đến mức này.
Tần Thâm thở ra một hơi, đưa tay mò mẫm lung tung trong hộc bàn một trận.
Nhìn xem có còn người nào liều mạng nhét rác như vậy vào trong hộc bàn của cậu nữa không.
Mò mẫm tìm kiếm, quả nhiên, thực sự vẫn có một lá.
Tần Thâm nắm lấy, vừa định đưa nó từ không trung làm một cái đường vòng cung hoàn mỹ, sau đó tiễn nó đến thùng rác.
Chỉ liếc mắt, Tần Thâm lập tức dừng lại cái tay kia đưa nó về nhà.
Tần Thâm mở to mắt nhìn chằm chằm lá thư nọ.
Một lá thư màu xanh lá cây.
Sau đó, chậm rãi cười ra tiếng. Cặp mắt đào hoa lóe lên tia sáng. Ngón trỏ sờ sờ chóp mũi, lỗ tai phiếm hồng.